Sướng khổ vợ giàu
Có vợ giàu là sướng. Có vợ giàu cũng… khổ. Đối với những người đàn ông có vợ giàu, khái niệm “sướng” hay “khổ” cách nhau chỉ gang tấc.
Vì thế mà có người lấy sự giàu sang của vợ làm niềm hãnh diện, nhưng cũng không ít người lại coi đó là sự hổ thẹn…
Thông thường, có hai con đường dẫn tới “sự giàu” của người vợ: Hoặc vì vợ là một phụ nữ giỏi giang, thậm chí là tài năng; hoặc được thừa kế gia tài kếch sù của mẹ cha để lại. Hai con đường này có thể đưa tới một điểm giao cắt với nhiều nét tương đồng, nhưng cũng có thể dẫn tới hai hướng đi ngày càng xa nhau, với những kết cục hoàn toàn trái ngược.
Những người phụ nữ thông minh, tài năng, có tầm nhìn xa trông rộng, biết tính toán và có khả năng quản trị tốt, họ là những người đáng nể phục.
Nhưng với người chồng trong gia đình, sự giỏi giang và khả năng kiếm tiền “vượt trội” của người vợ không phải lúc nào cũng mang lại những hiệu ứng tích cực. Điều không ít người chồng lo ngại nhất khi thấy vợ cứ “hăng hái phất lên” là không biết “quyền làm chủ” của mình trong gia đình sẽ bị “phế truất” vào lúc nào.
Bởi theo quy luật chung của xã hội, người nào nắm ưu thế về kinh tế thì người đó nghiễm nhiên “được” làm chủ. Vì thế, mặc dù được hưởng lợi không nhỏ từ sự thành công của vợ, mà cụ thể nhất là có tiền để tiêu xài thoải mái, nhưng vẫn có những ông chồng cảm thấy khó chịu, bức bối. Họ cố tình quên hoặc không biết đến một thực tế, là vợ mình đã phải lao tâm khổ tứ để kiếm tiền. Và mục đích cuối cùng là để xây dựng gia đình ngày một vững mạnh.
Phụ nữ vốn bị coi là “phái yếu” nên khi dấn thân vào thương trường, họ có nhiều bất lợi hơn so với nam giới. Để có được thành công, họ không chỉ phải huy động tối đa khả năng trí tuệ và sức lực, mà còn phải vận dụng tới những lợi thế mang đặc thù của giới, ví dụ như khả năng giao tiếp, kết nối, thuyết phục…
Để thành công trong chuyện làm ăn, họ không thể không dành thời gian để gặp gỡ, giao lưu với các đối tác; không thể không sử dụng những “vũ khí” mà tạo hóa đã ban tặng là nhăn sắc và giọng nói dịu dàng, dễ thương để “cảm hóa”, thuyết phục và thậm chí là “chinh phục” người khác… Chỉ chừng đó thôi là cũng đủ khiến nhiều ông chồng “lên máu”, cảm thấy cuộc sống không còn bình yên và an toàn nữa.
Phụ nữ vốn bị coi là “phái yếu” nên khi dấn thân vào thương trường, họ có nhiều bất lợi hơn so với nam giới. (ảnh minh họa)
Chưa hết. Họ phải dành nhiều thời gian để đầu tư cho công việc, nên không thể “toàn tâm toàn ý” phụng sự cho gia đình như những phụ nữ chuyên làm nội trợ. Trong hoàn cảnh này, một số ông chồng chấp nhận (nhưng chẳng vui vẻ gì) thay vợ đảm nhiệm một số việc của gia đình.
Video đang HOT
Cũng có những ông chồng lấy tiền của vợ để thuê người giúp việc, còn bản thân thì cố tìm cách thoát ra khỏi gia đình, rũ bỏ những trách nhiệm lẽ ra phải thuộc về mình. Tâm lý chung của nhiều người chồng là cảm thấy vai trò bị hạ thấp, bị vợ lấn lướt, rơi vào trạng thái yếm thế hoặc… có tư tưởng nổi loạn.
Một số phụ nữ thành đạt từng tâm sự rằng, họ thường phải đối diện với sự cô đơn, trống trải. Điều họ rất cần là sự cảm thông, chia sẻ của người chồng thì thường lại không có được. Thậm chí, nhiều người còn bị chồng hiểu lầm, dẫn tới mâu thuẫn trầm trọng, hạnh phúc gia đình bị đe dọa.
Với những người vợ giàu nhờ được thừa kế tài sản của người thân, mọi chuyện có thể còn phức tạp hơn. Nếu người phụ nữ ấy cạn nghĩ, chỉ dựa vào khối tài sản của mình để tạo lợi thế nhằm nắm giữ vị trí “thống lĩnh”, nắm hết mọi quyền định đoạt trong gia đình, thì cuộc sống của người chồng sẽ là địa ngục.
Đó là chưa nói tới miệng lưỡi thế gian, khi anh ta luôn mang tiếng là “chuột sa chĩnh gạo”, hay được ai đó gán cho “học vị” là “kỹ sư đào mỏ”, càng khiến tâm lý trở nên bức bối, càng “dị ứng” với “sự giàu” của vợ.
Nhưng cũng có không ít người vợ mặc dù “giàu từ trong trứng” nhưng lại không quá đề cao giá trị vật chất, không dựa vào đó để hạ thấp giá trị người chồng, mà ngược lại, còn động viên, khích lệ chồng cùng mình làm ăn từ nguồn vốn sẵn có ấy để chung tay xây dựng gia đình ngày một vững chãi hơn. Đó mới đúng là những người phụ nữ khôn ngoan!
Làm giàu hay duy trì sự giàu có luôn song hành với không ít rủi ro. Những phụ nữ một khi phải đứng ở nơi “đầu sóng ngọn gió”, mà phải nhận lấy những thất bại cay đắng, thì họ sẽ trở nên vô cùng mong manh.
Những lúc như vậy, họ cần biết bao một bàn tay đàn ông ấm áp nắm chặt để động viên, chia sẻ, để tiếp sức, hay đơn giản chỉ để trấn an. Nhưng thực tế nhiều khi lại phũ phàng hơn. Không ít ông chồng đã “ngoảnh mặt quay lưng”, để mặc người vợ đơn độc đối mặt với bão táp. Đã có khá nhiều “nữ đại gia” khi sa cơ lỡ vận, bị phá sản hay rơi vào vòng lao lý, cũng đồng thời phải đón nhận nỗi đau gia đình tan vỡ. Nỗi đắng cay khi ấy còn nhân lên gấp nhiều lần…
Làm chồng những người phụ nữ giàu có, đối với người này là sướng, đối với người khác lại là khổ. Vậy, tại sao những đức ông chồng ấy không biết coi cái giàu của vợ cũng chính là cái giàu của mình?
Tại sao không cùng góp sức, đồng tâm hợp lực với với nhau để chung tay tạo nên sự giàu có? Phải chăng, vì chính họ đã tự loại mình ra khỏi cuộc chơi, để rồi sau đó lại ngồi một chỗ để oán thán số phận?
Lấy được vợ giỏi, vợ giàu, thực sự là một điều may mắn. Nhưng không ít người đã đánh mất sự may mắn ấy bởi những sai lầm, từ tư tưởng cho tới hành động. Đáng tiếc lắm thay!
Theo Eva
Nằm trên đống tiền mà cô đơn đến vô cùng
Tôi không biết phải làm sao cho anh mở miệng; làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng "em yêu" như ngày nào...
Thật lòng là tôi vẫn yêu anh và chỉ yêu một mình anh. Tôi không có người đàn ông nào khác ngoài anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, tôi xem anh như cái bàn, cái ghế, cái tivi... trong nhà. Những thứ ấy hiện hữu như một lẽ tất nhiên trong đời sống của tôi.
Khi tôi kiên quyết nghỉ việc bỏ ra ngoài buôn bán, anh không đồng ý nhưng không thể cản được. Tôi nhớ anh chỉ nói ngắn gọn: "Tiền bạc bao nhiêu cho đủ hả em?". Nhưng đối với tôi, không có tiền, đúng hơn là nhận đồng lương còm cõi ở cơ quan chính là tự giết chết hạnh phúc, tình yêu, mơ ước của mình.
Tôi nhìn nhà cửa, xe cộ, con cái người ta được đủ đầy mà không thể không ước ao lẫn ghen tị. Ai cũng nói tôi có tài ngoại giao, vậy thì sao tôi không sử dụng cái tài đó mà vun đắp hạnh phúc gia đình?
Đúng là tôi có tài ngoại giao. Tôi đi đâu, làm gì cũng có người giúp đỡ. Tôi tận dụng triệt để điều đó nên chẳng mấy lúc mà tiền bạc rủng rỉnh. Tôi chỉ cần làm "mai mối" và hưởng huê hồng thì cũng đã có thu nhập gấp trăm lần tiền lương của anh. "Thấy chưa? Em đã bảo bỏ ra ngoài làm ăn mà không nghe. Bây giờ tiền lương của anh em không cần nữa, anh cứ giữ đó mà tiêu xài". Tôi ân cần bảo anh như vậy và tôi nói thật lòng chứ không phải cạnh khóe. Thế nhưng tôi không hề biết rằng, kể từ đó, anh không còn vui vẻ như trước.
Tính tôi vốn tằn tiện, chắt bóp nên chẳng bao lâu, tôi sắm được nhà cửa, xe cộ. Tôi cũng muốn sắm cho anh nhưng anh nhất quyết không chịu. Chẳng biết có phải vì vậy mà sau này tôi rất ít đi chung với anh bởi tôi chỉ thích đi xe hơi cho đỡ nắng nôi, bụi bặm, còn anh thì chỉ thích cỡi xe máy chạy lông bông "như một anh xe ôm".
Giàu mà vẫn quá cô đơn (Ảnh minh họa)
Cũng từ đó, trong mắt tôi, anh chàng kỹ sư tiến sĩ trồng trọt, từng là thần tượng của tôi bỗng trở nên nhếch nhác, hôi hám, khó gần. Tôi chẳng biết suy nghĩ đó của mình xuất hiện từ khi nào. "Anh hôi rình" là câu tôi thường nói mỗi khi anh bước tới gần và vòng tay ôm tôi từ phía sau như hồi mới cưới. Và tôi cũng không thích ngủ chung với anh vì anh hay làm việc khuya và bật nhạc để nghe những bài hát "thuở hàn vi".
Vậy là tôi dọn ra ngủ riêng. Mới đầu là ngủ cùng con gái út, nhưng sau đó là ngủ một mình. Tôi bắt đầu mơ tưởng tới những khuôn mặt sang trọng trong giới làm ăn của mình. Dù tôi chẳng có tình ý gì nhưng tôi vẫn tưởng tượng, nếu đi cùng họ, ở cùng họ, lên giường cùng họ... chắc sẽ thú vị hơn hẳn người đàn ông đang ở cạnh tôi.
Không biết từ bao giờ, tôi trở nên khó tính. Tôi không cho anh gần gũi với lý do tôi rất mệt mỏi, căng thẳng vì công việc. Ngăn sông cấm chợ anh không khó, chỉ cần chốt cửa phòng lại thì anh chẳng có cơ hội...
Và cũng không biết từ bao giờ, tôi hay gắt gỏng, nạt nộ hoặc nói trống không khi trò chuyện với anh. Tôi cũng không còn để ý quan sát xem anh buồn hay vui, khỏe hay yếu, đói hay no... Bởi mọi thứ đã có người giúp việc quán xuyến. Tôi chỉ có việc đem tiền về. Mà hình như anh cũng không xài tiền của tôi.
Cho đến một ngày, có cô em chồng của tôi lên chơi. Em vô tình làm bể cái bình sứ cổ mà tôi phải mất gần 1 tỉ đồng mới có được. Tôi mắng cho một trận rồi đuổi về, không để em kịp ăn cơm.
Anh đi làm về, nghe chuyện, trách tôi: "Em coi cái bình nặng hơn tình cảm gia đình. Con út đã lặn lội lên đây thăm anh chị mà sao em không nghĩ...". Tôi đang tức nên gây luôn: "Tôi không cần ai thăm viếng hết. Đồ báo hại. Anh em một giuộc như nhau". "Em nói cái gì?"- anh trố mắt. "Tôi nói anh em nhà anh một giuộc như nhau, toàn một lũ ăn hại".
Tôi vừa dứt lời, anh đứng bật dậy, hai tay hất tung mâm ấm chén trên bàn. Mọi thứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tôi tiếc của nhào tới đấm anh túi bụi. Vừa đấm tôi vừa la hét. Mới đầu anh trân mình chịu đựng, nhưng thấy tôi làm dữ, anh không chịu nổi nên túm tóc tôi lẳng ra xa. Tôi ngã chúi nhủi, vừa đau, vừa giận, nên gào lên: "Đ. M mày, đồ Năm Tây không biết dạy con".
Anh nhìn sững tôi. Trời ơi, tôi đã phạm phải một lỗi lầm tày trời mà không có cách gì sửa chữa được. Nói động tới cha mẹ hai bên là điều cấm kỵ, hai đứa đã giao ước điều này cách nay 20 năm, khi mới quen nhau. Vậy mà bây giờ, trong cơn nóng giận, tôi đã réo tên ba anh ra mà chửi, lại còn kêu anh bằng "mày".
Anh không nói gì, vô phòng đóng cửa lại. Mấy ngày sau, tôi không hề nghe anh nói một tiếng. Thằng con lớn của tôi đang đi học ở Singapore gọi điện về: "Sao mẹ lại chửi ông nội? Chuyện này con không bênh vực mẹ được đâu".
Đến lúc này, tự dưng tôi thèm nghe anh hỏi han, chuyện trò; thèm được ngồi ăn cơm với anh như hồi xưa; thèm được anh vòng tay ôm từ phía sau như ngày nào... Thật lòng là tôi vẫn yêu anh và chỉ yêu một mình anh. Tôi không có người đàn ông nào khác ngoài anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, tôi xem anh như cái bàn, cái ghế, cái tivi... trong nhà. Những thứ ấy hiện hữu như một lẽ tất nhiên trong đời sống của tôi.
Thế mà tự dưng giờ đây, những thứ ấy tự dưng biến mất. Tôi không dám về quê gặp ba mẹ chồng để xin tha thứ, cũng không có cơ hội để nói chuyện, xin lỗi anh. Bởi giờ đây, anh như người vừa đui, vừa điếc, vừa câm.
Tôi không biết phải làm sao cho anh mở miệng; làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng "em yêu" như ngày nào...
Trời ơi, tôi đang nằm trên một đống tiền mà cô đơn đến vô cùng...
Theo Eva
Tâm sự gã trai quê 'moi' gia sản nhà vợ Tôi biết khi kể câu chuyện của mình, nhiều người sẽ bảo tôi là thằng đào mỏ, thằng đểu cáng, tham lam... Tôi không phủ nhận! Chính bản thân tôi khi nhìn lại, tôi cũng luôn bị hai chữ hèn và tham ám ảnh. Thế nhưng đã là con người, chẳng mấy ai tự tin thoát khỏi vòng xoáy của vật chất. Tôi...