Sững sờ khi biết công việc vợ vẫn làm trong một tháng qua
Thấy tôi, vợ hốt hoảng làm rơi xấp tài liệu trên tay. Còn tôi phăm phăm vào kéo tay vợ, xin lỗi mọi người rồi rời khỏi nơi đó.
Tôi kết hôn đã được ba năm và có một bé trai gần hai tuổi. Tôi vốn là một bác sỹ của một bệnh viện thành phố còn vợ tôi trước đây là giáo viên mầm non của trường tư thục. Sau khi sinh em bé, cô ấy nghỉ hẳn chỉ ở nhà chăm lo cho gia đình.
Công việc của tôi vốn rất bận bịu với những ca mổ rồi lịch trực ở phòng khám. Thậm chí, Tết Nguyên Đán năm ngoái tôi cũng phải trực, không đưa vợ con đi đâu chơi được. Tuy vậy tôi lại cảm thấy may mắn khi vợ luôn thông cảm và thấu hiểu cho nổi khổ của chồng. Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy than phiền hay trách móc chuyện tôi đi sớm về muộn cả.
Cho đến chiều 27 tháng Chạp vừa rồi, tôi có qua nhà bác hàng xóm chơi rồi tiện thể đo huyết áp cho bác ấy. Bác ấy hỏi tôi dạo này vợ tôi làm ở đâu mà đi đêm về hôm, đóng cửa im ỉm suốt ngày. Thỉnh thoảng lại qua gửi con, ăn mặc thì đẹp lắm.
Nghe bác ấy nói, tôi chỉ nghĩ chắc dạo này vợ đi sắm Tết nên bận rộn, còn ăn mặc đẹp thì tôi cũng không tin lắm, vì vợ tôi rất đơn giản và truyền thống.
Vì thế chuyện này tôi cũng quên đi nhanh chóng. Tết năm nay, tôi không phải trực ở bệnh viện mà có thể ở nhà hưởng trọn một cái Tết bên gia đình. Khoảng thời gian ấy, dù đã quan sát rất kỹ nhưng tôi vẫn không thấy vợ mình có biểu hiện gì cả.
Đến phòng thứ 3, khi mở cửa ra thì tôi nhìn thấy ngay vợ mình đang đứng giữa phòng khách. (Ảnh minh họa)
Cho đến chiều ngày mồng 5 Tết, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại của vợ có rất nhiều số điện thoại lạ mà tên liên lạc không ghi rõ ràng. Đại loại các ký hiệu như nhóm trưởng, ủy viên, đối tác, thành viên 1,2,3… rất khó hiểu.
Video đang HOT
Tôi hỏi thẳng vợ thì cô ấy chỉ cười nói bạn bè bình thường, đặt biệt danh cho dễ nhớ. Thực sự lúc ấy, tôi cảm thấy câu trả lời của vợ không thỏa đáng chút nào. Đặt ký hiệu như này còn khó nhớ hơn ấy. Trước giờ vợ tôi cũng không giấu giếm tôi điều gì, vậy mà giờ cô ấy úp úp mở mở khiến tôi rất khó chịu.
Đêm Valentine tôi vẫn phải trực, vì vậy ngày 15 tôi được nghỉ, tôi mua một bó hoa về, tặng vợ đồng thời xin lỗi cô ấy. Thấy vợ không mặn mà lắm, cũng chẳng quan tâm đến quà cáp như mọi năm, nên tôi rất bất mãn và nghi ngờ. Đặc biệt, ăn cơm trưa xong, vợ tôi liên tục hỏi tôi có đi làm không, nay không phải trực sao?
Vậy nên dù được nghỉ nhưng tôi vẫn dối vợ là đi làm, tôi ra khỏi nhà và ngồi ở quán cà phê cách nhà không xa, theo dõi vợ cả buổi chiều hôm đó. 3 giờ chiều, vợ tôi mặc váy, trang điểm cầu kỳ, khóa cửa rồi mang theo con trai ra khỏi nhà. Tôi âm thầm bám theo thì thấy vợ tôi mang con tới gửi nhà cô em họ của vợ. Sau đó lại tung tẩy đến trước một tòa chung cư.
Lúc ấy, tay tôi đã run lên cầm cập, tim như muốn vỡ tung vì giận dữ. Tôi đã nghĩ ngay vợ mình đang hẹn hò một người đàn ông trong tòa chung cư này. Tôi không thể tin vào mắt mình là người vợ mà tôi hết lòng tin tưởng lại có thể phản bội ngay sau lưng chồng một cách trắng trợn như thế.
Tôi thấy vợ gửi xe nên cũng tìm chỗ gửi, sau đó cô ấy vào thang máy và lên thẳng tầng 10, tôi cũng chờ rồi bám theo. Đến nơi, tôi gõ cửa từng phòng một, nói rằng tôi là người ở tầng dưới, mới chuyển đến, muốn làm quen với mọi người.
Tôi giật mình vì bên trong có rất đông người nữa, đang tập trung ngồi nghe vợ tôi nói. (Ảnh minh họa)
Đến phòng thứ ba, khi một cô gái trẻ măng vừa mở cửa ra, thì tôi nhìn thấy ngay vợ mình đang đứng giữa phòng khách. Tôi giật mình vì bên trong có rất đông người nữa, đang tập trung ngồi nghe vợ tôi nói.
Cho tới lúc này tôi mới ngã ngửa biết lý do bao lâu nay vợ tôi đi sớm về muộn, ăn mặc trang điểm đẹp là để làm gì. Hóa ra cô ấy giấu giếm chồng con tham gia vào một công ty đầu tư. Trông thấy tôi, cô ấy hốt hoảng làm rơi xấp tài liệu xuống nền nhà. Tôi phăm phăm đi vào xin lỗi mọi người rồi kéo vợ ra khỏi căn nhà đó.
Về đến nhà, cô ấy vội vàng giải thích. Cô ấy bảo vì không muốn sống phụ thuộc chồng quá nhiều nên muốn kiếm việc làm thêm để tạo thu nhập. Tôi rất mừng khi cô ấy có ý chí phấn đấu như vậy, nhưng đến khi nghe cô ấy thú nhận đã bỏ 10 triệu làm thành viên chính thức thì tôi ngã ngửa. Tôi không trách gì vợ khi đã lấy số tiền đó mà không hỏi ý tôi. Tôi chỉ phân tích cho vợ hiểu mỗi khi quyết định việc gì thì nên tham khảo ý kiến người xung quanh, đặc biệt là bàn bạc với chồng.
Sau hôm nói chuyện đó, tôi vẫn để vợ tham gia công ty và gặp gỡ những người cùng ý tưởng với mình. Nhưng tôi cũng để ý hành động của cô ấy hơn, buổi tối về vẫn hỏi han xem ngày hôm đó của cô ấy như thế nào.
Thế nhưng, điều làm tôi không ngờ tới là đầu tuần vừa rồi, vợ tôi lại lén lút rút 100 triệu trong ngân hàng để đầu tư vào công ty. Vợ tôi bảo muốn kiếm được tiền thì phải đầu tư. Có nhiều người đã mua lại cổ phần để trở thành cổ đông công ty. Thấy vợ cương quyết như thế, tôi cũng chẳng biết nói gì thêm. Cô ấy bảo tôi cho thời hạn 6 tháng, chắc chắn cô ấy sẽ thành công.
Bây giờ tôi chẳng biết làm gì với vợ nữa, có nên đặt niềm tin vào vợ, cho cô ấy 6 tháng tự làm điều mình thích không? Hay nghiêm cấm tuyệt đối vụ việc này? Thực sự thì tôi cũng không hiểu rõ công việc của vợ lắm nên không dám đưa ra lời khuyên nào. Mà giờ âm thầm điều tra thì sợ cô ấy trách cứ không tin tưởng vợ. Thật chẳng biết làm sao nữa. Mong bạn đọc cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Sợ bị nghĩ không đàng hoàng khi tôi xuống phòng bạn trai
Liệu tôi xuống phòng anh có sao không, có bị gọi là con gái không đàng hoàng không? Tôi sợ bị những người trong xóm trọ anh đánh giá này nọ.
Tôi 25 tuổi, đã tốt nghiệp và đi làm được một năm nay. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm, hiện tại cũng rất yêu. Để được vậy, chúng tôi đã vượt qua nhiều thứ. Anh là người chăm chỉ, bản lĩnh nhưng gia đình nghèo quá, một mình anh phải nuôi cả gia đình do mẹ không còn khả năng lao động, bố mất sớm, em trai còn đi học, anh trai mắc bệnh kiểu như tâm thần nên không phụ được gia đình. Do vậy anh vừa đi làm lo nuôi gia đình, nuôi em đi học, nuôi bản thân (anh còn học liên thông từ trung cấp lên cao đẳng, giờ học đại học), không có việc gì anh không làm, miễn kiếm được tiền.
Ảnh minh họa
Giờ anh cũng mắc nhiều bệnh, ốm đau suốt, lại có một số bệnh tôi không tiện nói, điều này cũng làm anh buồn nhiều và lo lắng cho tương lai hai đứa. Cuộc sống anh khá vất vả, nhất là giai đoạn đóng học phí mỗi kỳ, anh phải đi làm thêm suốt ngày. Tôi không giúp được gì vì còn thất nghiệp, chỉ làm mấy việc lung tung kiếm tiền đi xin việc làm thôi. Nhiều lúc hai đứa nói chuyện, tôi hỏi sao anh không nghỉ học, anh bảo hồi nhỏ vất vả quá, ai cũng bảo anh nghỉ nhưng rồi cũng gắng hết 12, giờ có công việc phải ráng mà học vì giấc mơ đại học của anh và vì phải xứng với tôi nữa.
Tôi chỉ biết im lặng, thầm động viên, xem anh như một tấm gương để mình kiên trì, cố gắng thực hiện mục tiêu. Đối ngược với anh, gia đình tôi cũng được gọi là khá giả nhưng vất vả do kinh doanh nhiều mặt hàng, nhà có chút gia giáo, ai cũng học hành đàng hoàng, công việc ổn định. Không vì thế mà tôi ỷ lại, theo mọi người nhận xét thì tôi chăm chỉ, tự lập (tôi ra trường tự đi làm thêm và tìm cơ hội việc làm mà không lấy tiền ba mẹ), sống tình cảm và hơi trẻ con. Tôi ghét cái kiểu tán tỉnh, yêu đương lung tung người này người nọ nên luôn tự hứa tìm hiểu và yêu một người rồi lập gia đình khi đến tuổi chín chắn, công việc ổn định. Mặc dù gặp anh, yêu anh không đúng thời điểm như suy nghĩ nhưng khoảng thời gian đó cho tôi trải nghiệm, giúp tình cảm của chúng tôi lớn lên trong lúc khó khăn, lúc tôi tự mình tìm kiếm công việc và nuôi sống bản thân.
Chúng tôi yêu nhau, muốn bên nhau và cùng cố gắng, hai đứa sẽ tự xây dựng mọi thứ ở mảnh đất không phải quê hương mình dù sẽ rất vất vả khi bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Anh nói sợ tôi chịu thiệt thòi khi theo anh nên sẽ cố gắng gấp bội lần vì tôi, vì tương lai hai đứa. Khi tôi kiếm được việc làm trong cơ quan nhà nước, anh bảo sẽ gắng học xong rồi lấy bằng về xin việc chỗ gần tôi để bắt đầu kế hoạch như dự định. Tôi thấy hạnh phúc lắm, có niềm tin, chúng tôi chín chắn lên từng ngày, âm thầm yêu vì không muốn ồn ào, phô trương. Mọi thứ coi như tạm ổn nhưng cũng là lúc gia đình biết việc chúng tôi yêu nhau và ra sức phản đối, ngày nào cũng gọi điện bảo tôi hãy lấy lý do để chia tay vì sau này tôi sẽ khổ.
Tôi buồn lắm, thương mẹ, muốn nghe lời gia đình nhưng lại thương anh, yêu anh, muốn mình luôn là người bên anh, chia sẻ, giúp anh những lúc khó khăn nhất. Khoảng thời gian đó, tôi khóc nhiều, buồn nhiều, anh cũng động viên và dằn vặt mình, tự trách mình, bắt tôi lựa chọn. Nhưng càng như vậy tôi thêm yêu, thêm nhớ anh, nhớ những lúc anh lên phòng tôi, khi thì lỉnh kỉnh muối, đường, dầu ăn, nước mắm (lúc tôi chưa kiếm được việc làm), lúc thì mấy bịch giấy vệ sinh siêu thị giảm giá, anh mua mỗi đứa một bịch rồi nhe răng cười trừ, sau đó luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất.
Qua lời kể của tôi cũng như hành động lúc anh xuống nhà, bố mẹ bảo anh siêng năng, chịu khó nhưng vẫn không cho phép chúng tôi tiếp tục mối quan hệ vì sợ tôi khổ. Với lại thêm câu "lấy vợ chọn tông, lấy chồng chọn giống" còn đè nặng trong suy nghĩ của nhà tôi, nhất là chị tôi (sau khi chị lấy chồng mới đưa ra lời khuyên vậy). Tôi thấy mỏi mệt, không biết làm thế nào, sợ cứ mù quáng vậy rồi mình khổ. Do gia đình vậy mà tôi cũng nóng tính, hay hờn dỗi làm anh buồn theo. Tôi thực sự không biết tâm sự cùng ai, đầu óc rối bời.
Có một vấn đề nữa, do hai đứa làm việc khác tỉnh nên trung bình mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần, anh đến buổi tối, cùng nấu ăn, đi dạo rồi ngủ lại sáng mai chạy xe về. Ban đầu tôi chưa quen và hoang mang, sợ sệt về việc con trai ngủ lại qua đêm ở phòng mình nhưng dần rồi hiểu và coi như việc đó là bình thường. Chúng tôi nhớ nhau rất nhiều, càng ngày càng nhiều, do vậy cả hai trân trọng những phút giây bên nhau, thường thì ôm hôn, nói chuyện đến sáng chứ không xảy ra mấy chuyện đó. Anh nói không muốn chúng tôi phải sống trong lo lắng khi mọi thứ chưa thực sự yên ổn.
Sau mỗi lần như vậy chúng tôi đều thấy đỡ nhớ hơn, tin vào nhau hơn, tôi mới thấm thía câu: "Bao nhiêu lời nói là không đủ, chỉ một cái ôm và nụ hôn ngọt ngào cũng đủ xóa tan nghi ngờ, hờn dỗi". Cứ như thế, chúng tôi duy trì đã một năm nay. Tuy nhiên, bây giờ phòng tôi có thêm bạn ở, chúng tôi sống rất vui vẻ, lại làm chung một cơ quan nên tôi cũng không muốn anh ở lại như trước vì sẽ làm tình bạn sứt mẻ, cơ quan biết việc tôi có bạn trai. Nhưng nếu không gặp nhau làm sao được, hẹn hò ở ngoài cũng không dám ôm vì người ta nhòm ngó, rồi ngại, mà tôi cũng ghét kiểu thể hiện ở ngoài như vậy. Với lại, chúng tôi chưa thực sự được gia đình đồng ý, tương lai còn khá bấp bênh.
Nhiều lúc nói chuyện, anh bảo nhớ tôi quá, muốn gặp, bảo tôi xuống phòng anh nhưng tôi chỉ im lặng. Anh lên phòng tôi cũng vậy, thấy bình thường mà khi anh nói tôi xuống phòng thì tôi rất phân vân về vấn đề này. Liệu tôi xuống phòng anh có sao không, có bị gọi là con gái không đàng hoàng không? Tôi sợ bị những người trong xóm trọ anh đánh giá này nọ (xuống ban ngày họ cũng nói huống gì ban đêm). Tôi hoang mang lắm. Qua những tâm sự thật lòng của mình, mong mọi người cho tôi những lời khuyên chân thành vì tôi thực sự chưa kiểm soát mọi thứ để có thể giải quyết chuyện của mình một cách hợp lý nhất. Xin cảm ơn.
Theo Loan/Ngoisao
'Ngã ngửa' khi thấy con dâu ôm ấp người đàn ông lạ Tôi đã vô tình nhìn thấy cảnh con dâu ngoại tình. Khi bị bố chồng bắt quả tang, con dâu còn nói dối rằng người đàn ông kia chỉ là đồng nghiệp. Ở cái tuổi "gần đất xa trời" tôi chỉ có một niềm vui duy nhất là con cháu. Tôi có hai người con. Con trai cả thì làm kỹ sư xây...