Sững sờ bắt quả tang chồng “lên giường” với cô hàng xóm
Âm thanh từ phòng ngủ phát ra khiến tôi chết đứng. Người đàn ông đầu ấp tay gối với tôi đã phản bội tôi rồi…
Nếu không phải vì cuộc gọi của mẹ tôi hôm đó, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi biết được, người chồng mà bấy lâu tôi yêu thương, tin tưởng, tôn thờ. Người luôn nói yêu tôi, hứa sẽ chăm sóc tôi trọn đời trọn kiếp lại có thể đang tâm lừa dối tôi như thế.
Tôi và chồng làm đám cưới sau 4 năm yêu thương sâu đậm. Chẳng phải nói nhiều về tình cảm của chúng tôi, nhưng với ngần ấy thời gian, nếu không phải yêu say đắm, yêu một lòng một dạ thì có lẽ chúng tôi chẳng ở bên nhau lâu đến thế. Cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Anh theo đuổi tôi từ khi tôi mới vào năm nhất, qua nhiều lần tôi cố tình tạo ra trở ngại để thử thách nhưng anh vẫn kiên trì vượt qua, tôi nhận thấy anh yêu tôi thật lòng nên đã mở lòng cho anh cơ hội.
Yêu nhau mấy năm, khi đó tôi đã ra trường, cả hai đều đã có công việc ổn định, chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn. Tôi những tưởng rẳng, đó là cái kết có hậu nhất cho câu chuyện tình tôi.
Tổ ấm của chúng tôi lúc nào cũng hạnh phúc, ấm cúng, rộn rã tiếng cười đùa, chồng tôi yêu vợ, cưng nựng tôi vô cùng. Tôi thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Rồi khi cu Tít chào đời, niềm hạnh phúc dường như tăng gấp bội.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã gần 4 năm kể từ ngày cưới. Cuộc hôn nhân vẫn vô cùng tốt đẹp, dù tôi có béo ra, xấu hơn so với hồi con gái, nhưng tình yêu của chồng vẫn mặn nồng như xưa. Tôi luôn tin yêu chồng toàn tâm toàn ý.
Một ngày, tôi có lịch phải đi công tác gấp 3 ngày. Vì sợ con nhỏ chồng không chăm được nên tôi mang gửi bà ngoại. Nhưng thật không may, buổi tối đó khi vừa đến sân bay, mẹ tôi gọi điện báo con trai tôi bị sốt, người nóng lắm, bảo tôi gọi cho chồng đến đưa thẳng bé đi bệnh viện. Mẹ tôi bảo gọi cho chồng tôi không được, toàn không nghe máy. Mẹ định bắt taxi đưa cháu đi, nhưng ngoài trời đang có mưa dông, mẹ tôi già rồi không dám đi.
Tôi sốt ruột như lửa đốt, sếp tôi đi cùng thấy vậy bảo hay tôi cứ về đi. Lo xong sớm mai bay vào sau cũng được. Tôi biết ơn sếp lắm, vội vã bắt xe về. Trên đường về, tôi gọi điện liên tục cho chồng nhưng không được.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vì đường từ sân bay phải qua nhà trước nên tôi tranh thủ rẽ vào nhà, gọi chồng cùng đi luôn.
Mở cổng vào nhà, tôi thấy điện phòng khách bật sáng nhưng chẳng có người. Để giầy vào kệ, tôi tối sầm mắt ki nhìn thấy đôi giày quen thuộc. Đó chẳng phải là đôi giày của Linh – cô hàng xóm nhà tôi sao. Cô gái này độc thân, ở sát nhà tôi, chúng tôi rất thân nhau, đôi giày này là tôi đưa cô ấy đi chọn nên không thể nhầm được.
Bất giác thấy lòng bất an, tôi biết chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi. Tôi men theo cầu thang, lên phòng ngủ của vợ chồng.
Tiếng cười đùa, những âm thanh vọng ra trong đó khiến tôi đủ biết đang có chuyện gì ở trong. Tôi đau đớn đến đứng không vững, chân nhũn cả ra khiến tôi đổ gục. Tình yêu của tôi, gia đình của tôi, niềm tự hào của tôi, tất cả vỡ vụn trong cái đếm mưa gió ấy.
Theo T.K/phunutoday
Tôi đã phải hứng chịu toàn bộ bi kịch vì cố gắng lạt mềm buộc chặt
Chịu đựng đủ mọi hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng, tôi cũng phải buông tay để tìm lại bình yên cho mình.
25 tuổi, tôi kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình 9 tuổi, làm công nhân một công ty tư nhân. Tuy làm lâu năm nhưng không có bằng cấp nên lương chồng tôi tương đối thấp. Mọi chi phí gia đình đều do tôi lo liệu. Vì vậy, ngoài thời gian làm ở công ty, tôi còn nhận thêm nhiều việc làm thêm khác nhau để kiếm thêm thu nhập.
Chồng tôi là kẻ vô trách nhiệm đến đáng sợ. Thời gian tôi mang bầu, dù nghén đến mức ngửi thấy mùi thức ăn, tôi đã nôn thốc nôn tháo. Thế nhưng, tôi vẫn phải cơm canh đủ 3 bữa cho chồng. Nhiều hôm nấu ăn mà tôi phải bịt khẩu trang lại để không ngửi thấy mùi nữa. Một lần chồng tôi thấy, anh ta nhẫn tâm đánh tôi vài bạt tai chỉ vì dám xúc phạm chồng.
Anh ta hét lên bảo tôi nấu cho chồng ăn hay cho lợn ăn mà phải bịt khẩu trang kín mít? Lần đó, tôi đau đớn đến mức suy nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng thương con trai trong bụng, lại sợ điều tiếng xã hội nên tôi gạt nước mắt chấp nhận tiếp tục chung sống với chồng.
Có con rồi, tôi càng khổ hơn. Con vừa đầy tháng, tôi đã phải tự lo hết mọi việc nhà, từ giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc con. Chồng tôi vẫn đi đi về về nhưng hầu như chẳng quan tâm đến sự có mặt của mẹ con tôi. Thỉnh thoảng anh ta mới bế thằng nhỏ một chút, nựng nịu vài cái rồi lại trả cho tôi. Đến mức tôi nói với anh ta rằng anh ta giống như hàng xóm chứ không phải cha nó. Anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.
Tôi cố kiềm chế bản thân mình, cố tỏ ra ngọt ngào, chiều chuộng chồng mong anh ta nghĩ lại. (Ảnh minh họa)
Con được 6 tháng, tôi gửi con vào mầm non tư thục rồi đi làm lại. Khi này, tôi mới bắt đầu nghe loáng thoáng chuyện chồng tôi có bồ nhí. Ban đầu tôi không tin. Nhưng khi tận mắt đọc tin nhắn rủ nhau cùng đi nhà nghỉ của anh ta và ả, tôi mới sửng sốt. Hóa ra, chồng tôi không chỉ vô trách nhiệm mà còn khốn nạn đến mức đó.
Tôi làm to chuyện lên và vứt vào mặt anh ta đơn ly hôn. Nhưng chính mẹ tôi và những người phụ nữ bên cạnh lại khuyên tôi suy nghĩ lại. Họ nói phụ nữ phải chịu thiệt thòi, phải chấp nhân, phải biết lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi làm theo. Tôi cố kiềm chế bản thân mình, cố tỏ ra ngọt ngào, chiều chuộng chồng mong anh ta nghĩ lại. Nhưng tôi đã sai, những việc tôi làm chỉ càng khiến anh ta cảm thấy tôi nhu nhược, kém cỏi và sợ mất anh ta. Không những không quay đầu, anh ta còn đi với bồ một cách công khai. Nhiều đêm ôm con trong nhà, tôi bật khóc vì tuyệt vọng và đau khổ. Đó là những ngày tháng tối tăm nhất trong cuộc đời tôi.
Biết chồng đi ngoại tình, tôi chẳng dám đánh ghen vì không muốn mất thể diện chồng. Tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đợi chồng mỗi đêm. Tôi vẫn đáp ứng nhu cầu của chồng mỗi khi anh ta cần. Tôi cam chịu đến mức khốn khổ vì sợ gia đình tan vỡ.
Một hôm, cô nhân tình của chồng gọi điện cho anh ta ngay trước mặt tôi. Quá đau đớn và tức giận, tôi giật lấy điện thoại rồi hét lên "Mày là đồ đ.". Ngay tức thì, chồng tôi tát tôi tới tấp đến mức tôi choáng váng mặt mày. Rồi anh ta còn nắm lấy đầu tôi mà đánh vào bàn ăn. Vừa đánh, anh ta vừa chửi tôi đanh đá, hỗn láo, dám mắng bồ anh ta là đ. thì khác gì mắng anh ta là...
Sau khi xuất viện, tôi lập tức làm đơn đơn phương ly hôn. (Ảnh minh họa)
Đánh xong rồi, anh ta cũng chẳng chịu nhìn lại xem tôi có sao không mà phóng xe đi luôn. Tôi phải mò điện thoại, gọi cho chị gái đến chở đi bệnh viện. Suốt cả tuần nằm viện, chồng tôi cũng chẳng hề xuống thăm tôi lấy một lần. Nằm trong viện một mình, tôi mới thấm thía bao cay đắng, lạt mềm buộc chặt đâu phải lúc nào cũng khiến người chồng hối hận mà quay về.
Sau khi xuất viện, tôi lập tức làm đơn đơn phương ly hôn. Khi thấy tôi dọn đồ, anh ta còn vênh mặt thách đố tôi, còn mắng tôi đi thì đi luôn, không được về nhà nữa. Thấy tôi vẫn bình thản dọn đi, anh ta hơi cuống lên nhưng cũng làm bộ ta đây không cần.
Cho đến khi tòa gửi giấy triệu tập, anh ta mới hốt hoảng đến nhà mẹ đẻ tôi, bảo tôi suy nghĩ lại. Anh ta ôm con, rồi lấy thằng bé ra làm mồi để tôi xiêu lòng. Nhưng tôi không còn cần một người chồng như anh ta nữa. Con tôi cũng không cần một người cha như vậy.
Hòa giải 3 lần, chúng tôi mới chính thức ly hôn. Hiện nay, cuộc sống 2 mẹ con tôi vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua được.
Theo Afamily
"Mai làm "chuyện ấy" đi, hôm nay em bận xem phim rồi" Vợ Hoàn nói thế khi anh đang có ý định "yêu" vợ. Hoàn ghen thật đấy! Anh cũng sắp phát điên với cái bộ phim quái quỷ ấy rồi! Đang ngồi làm việc thì Hoàn nhận được tin nhắn từ số điện thoại của vợ: "Anh ơi, em nhớ anh quá!". Hoàn giật thót cả tim, nhắn lại: "Ai cầm điện thoại của...