Sự thật sau mỗi chuyến đi công tác hàng năm của chồng vào ngày 30/4 khiến tôi càng không thể rời xa anh
Hóa ra niềm tin chưa bao giờ đặt nhầm chỗ, trong mọi việc hay biến động của cuộc sống, cần lắng nghe, chậm rãi để cảm nhận và thấu hiểu để không bao giờ gây ra những hiểu nhầm.
Người ta vẫn nói “Hôn nhân 10 năm khác hẳn 5 năm, 3 năm” khi mọi thứ chẳng còn màu hồng mộng mơ, lãng mạn nữa; khi gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên cuộc sống khiến mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cảm thông, thấu hiểu và san sẻ là cách hữu hiệu nhất giúp mỗi gia đình duy trì được hạnh phúc. Thật may mắn khi bạn có được niềm tin và sự san sẻ, cảm thông từ nửa kia. Và tôi tin, mình cũng là một người may mắn như thế.
Câu chuyện của chồng và những chuyến công tác đặc biệt đúng dịp lễ ngày 30/4 – 1/5 từng khiến tôi phải chạnh lòng, có chút xao xuyến, nhưng đến một ngày nọ, khi sự thật sáng rõ, tôi mới càng thêm thấm thía…
Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, còn tôi là cô giáo của một ngôi trường cấp 2 nhỏ. Chúng tôi gặp gỡ, tìm hiểu rồi nên duyên vợ chồng sau 2 năm bên nhau. Kết hôn xong, anh xin chuyển công tác về gần nhà nhưng đặc thù công việc vẫn thường phải đi công tác xa.
Những tưởng cuộc sống cứ êm đềm như thế trôi qua, cho đến một ngày sau khi con gái tôi tròn 18 tháng tuổi thì anh đi công tác nhiều hơn, những ngày xa gia đình nhiều hơn, dài hơn, và có một điều đặc biệt là ba năm gần đây, anh đều đi công tác vào dịp nghỉ lễ 30/4 – 1/5 rồi mới về nhà và dành thời gian bên gia đình.
Thực ra tôi cũng chưa bao giờ phải bận tâm hay lo lắng về những chuyến đi xa của chồng, một phần bởi tin tưởng, một phần bởi từ ngày kết hôn đến hiện tại, hơn 6 năm bên nhau, chúng tôi có niềm tin vào nhau cũng như luôn nỗ lực hết mình vì gia đình. Cho đến khi bạn thân của tôi bị chồng “cắm sừng”, ly hôn thì những câu chuyện cô ấy chia sẻ với tôi, tôi bỗng chạnh lòng khi thấy có nhiều tình tiết giống như câu chuyện của gia đình mình. Và tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến công việc của chồng, đến những thay đổi có vẻ bất thường của chồng ở thời điểm hiện tại.
Vì đặc thù công việc nên chồng tôi cũng thường phải đi công tác (Ảnh minh họa)
Đúng là khoảng hai năm gần đây, anh lầm lũi hơn, ít trò chuyện và cười đùa với mẹ con tôi hơn. Bản thân tôi thì luôn nghĩ do anh bận rộn và lo lắng cho công việc nên mới như vậy. Nhưng đến khi mang câu chuyện những chuyến công tác khá bất ngờ của anh vào mỗi dịp nghỉ lễ 30/4 ra kể khiến cô bạn thân của tôi sinh ra “bán tín bán nghi”.
Video đang HOT
Cho đến một ngày nọ, khi anh làm việc xong đứng lên đi tắm thì tôi mới thấy có cuộc gọi nhỡ trên messenger, tôi bất ngờ chạm vào màn hình máy tính. Đúng là một nick facebook lạ, là một cô gái khá trẻ. Tôi thoáng nghèn nghẹn nơi lồng ngực, lẽ nào bạn tôi nói đúng? Lòng cứ ngổn ngang, tôi kéo lại những tin nhắn xưa thì ôi thôi, chưa bao giờ tôi thấy buồn đến vậy.
Hóa ra cách đây 2 năm, trong lần đi công tác và vội vã trở về nhà bên mẹ con tôi để tạo bất ngờ, khi đó tôi mới sinh con gái được 8 tháng, chiếc ô tô của anh bất ngờ mất lái, anh tông vào hai mẹ con một người phụ nữ. Điều đáng tiếc là cô bé con lại không qua khỏi. Và đó mới chính là lý do mà ba năm gần đây, anh luôn giấu mẹ con tôi để trở về vùng quê cách Hà Nội hơn 200km, thắp nhang tưởng nhớ và ghé thăm gia đình của cô bé xấu số kia. Và một điều nữa là để có được số tiền đưa cho gia đình cô bé, anh đã phải nỗ lực làm việc gấp 5, gấp mười trước kia bất kể ngày đêm.
Hóa ra anh đã âm thầm chịu đựng nỗi đau gây ra tai nạn (Ảnh minh họa)
Mắt tôi nhòe đi khi đọc những dòng chữ: “Anh Nam à, mọi việc cũng đã qua đi ba năm rồi. Anh không cần cứ phải day dứt về chuyện cũ đâu. Em và gia đình em tin anh là người tốt. Bé Kem nơi thiên đàng cũng không oán trách gì anh đâu. Anh không cần phải vào quê dịp nghĩ lễ 30/4 này nữa đâu…”.
Vậy mà, thiếu chút nữa, tôi đã định làm ầm chuyện này lên, ba mặt một lời nói với anh. Vậy mà, nợ nần tiền mua nhà rồi tiền chi phí sinh hoạt, anh vẫn nhất quyết trả một mình suốt 3 năm qua, bởi anh hiểu lương tôi ba cộc ba đồng, cũng chỉ đủ lo cho sinh hoạt cá nhân của riêng tôi.
(Ảnh minh họa)
Đau buồn vì mình đã suýt hiểu nhầm chồng thành người đàn ông tệ bạc. Tôi nghĩ mình cần tranh thủ thời gian rảnh rỗi buổi tối để làm thêm công việc gì đó có thêm khoản nho nhỏ trang trải thêm chi phí cho cuộc sống của gia đình mình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Mẹ vợ lên chơi tôi tiếp đón nhiệt tình, nhìn việc bà làm trong toilet mà run rẩy căm hờn
Mẹ vợ lên chơi nên tôi ngủ một mình để vợ ngủ chung với mẹ đẻ, hai mẹ con tâm sự trò chuyện cho đỡ nhớ.
Khi tôi và vợ cưới nhau được 1 năm, dù không kế hoạch gì nhưng cô ấy vẫn chưa mang thai, chúng tôi đã cùng nhau đi khám. Kết quả là tôi có vấn đề về đường sinh sản, còn sức khỏe của vợ bình thường.
Biết tin đó, tôi cảm thấy rất tự ti vì nó như thể động chạm đến phong độ đàn ông của tôi vậy. May mà vợ tế nhị và khéo léo lắm, cô ấy không bao giờ khiến tôi phải tủi thân chạnh lòng, luôn bên cạnh động viên và an ủi, đồng thời cùng chồng thuốc thang chạy chữa.
Vợ tôi bảo cặp vợ chồng bạn cô ấy cũng có tình trạng giống tôi nhưng họ chỉ cần ăn uống bồi bổ và uống thuốc Bắc là đã có con. Họ không cần phải đến bệnh viện khám nhiều hay điều trị bằng thuốc Tây đắt đỏ.
May mà vợ tế nhị và khéo léo lắm, cô ấy không bao giờ khiến tôi phải tủi thân chạnh lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe thế thì rất mừng. Việc bồi dưỡng của chồng, vợ tôi hoàn toàn đảm nhiệm. Biết con trai bị bệnh nên mẹ tôi cũng rất săn sóc và xởi lởi với con dâu, sợ cô ấy phải chịu thiệt thòi. Bà thường xuyên gửi đồ ngon dưới quê lên cho hai vợ chồng. Ngoài ra bà cũng chẳng yêu cầu chúng tôi phải thực hiện trách nhiệm phụng dưỡng gì cả.
Chúng tôi đã kết hôn được đến giờ là 3 năm rồi. Kể từ khi biết bị bệnh đến nay đã là 2 năm nhưng vẫn không có kết quả. Mấy lần tôi bảo vợ đến bệnh viện khám xem có tiến triển gì không thì cô ấy cứ động viên tôi đừng lo lắng, cứ giữ tâm trạng thoải mái rồi chắc chắn con sẽ đến với mình. Vợ không chê trách gì khiến tôi rất cảm động.
Hai hôm trước, mẹ vợ tôi lên chơi thăm hai đứa. Mấy năm qua tôi lúc nào cũng quà cáp quan tâm ông bà đầy đủ, thể hiện mình là chàng rể có hiếu. Mẹ vợ lên chơi nên tôi ngủ một mình để vợ ngủ chung với mẹ đẻ, hai mẹ con tâm sự trò chuyện cho đỡ nhớ.
Đêm hôm qua nửa đêm tôi tỉnh dậy. Tưởng vợ và mẹ đang ngủ say nên không dám bật điện, đi lại cũng rất khẽ khàng. Vậy nhưng tôi lại phát hiện trong toilet sáng đèn. Cả mẹ và vợ tôi đều đang ở trong đó. Để rồi nghe cuộc trò chuyện giữa họ mà tôi run bần bật vì căm hận:
- Chán quá mẹ ạ, tháng này lại trượt rồi, thấy chậm kinh mấy ngày con đã mừng rỡ...Mẹ nhìn này, chỉ có một vạch...
- Lần này mẹ mang thuốc gia truyền của ông thầy lang kia rất hiệu quả, con chịu khó uống đầy đủ vào nhé. Nhất là đừng để cho thằng Hưng biết chuyện. Con thấy không, nó tưởng mình bị bệnh nên hai năm qua mới yên ổn đấy. Nếu nó biết con mới là người bị bệnh thì chắc chắn gia đình sẽ tan nát hết.
- Vâng, con biết rồi mẹ. Con sẽ cố gắng kéo dài thời gian, không để anh ấy phát hiện ra, trong lúc đó thì hết sức chạy chữa, hi vọng sớm có bầu.
Tôi và gia đình đã bị dắt mũi, bị lừa dối một cách trắng trợn. (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi vẫn giữ được lý trí, vội trở về phòng để hai người đó không phát hiện ra mình đã biết bí mật của họ. Vào ngày lấy kết quả khám bệnh, tôi lại đang đi công tác, đến khi về vợ chìa ra kết quả cho thấy sức khỏe cô ấy bình thường, còn tôi là người có vấn đề. Căn cứ vào cuộc nói chuyện thì rõ ràng vợ đã cố tình làm giả giấy khám bệnh để đổ tội cho tôi.
Nghĩ đến thời gian qua, tôi lúc nào cũng cảm thấy áy náy và thương vợ, mẹ thì hết lòng với con dâu mà cay cú và đau đớn quá. Tôi và gia đình đã bị dắt mũi, bị lừa dối một cách trắng trợn. Cô ấy là người bị bệnh nhưng lại thản nhiên nhìn tôi ôm cảm giác tự trách vì tưởng mình không thể khiến vợ mang thai.
Với cô vợ mưu mô gian xảo thế này tôi muốn trả đũa thật thích đáng rồi mới ly hôn! Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Mẹ chồng đột ngột bỏ đi, tôi chạy theo hỏi thì bà bật khóc đưa tôi sổ tiết kiệm 200 triệu và kiên quyết không về Tôi nhìn bóng dáng mẹ chồng khuất xa dần mà đau thắt lòng. Bố mẹ chồng tôi không hạnh phúc. Bố chồng dù đã lớn tuổi nhưng vẫn thích tụ tập bạn bè nhậu nhẹt rồi lăng nhăng bên ngoài. Tôi thấy mẹ chồng lủi thủi, lo toan mọi chuyện trong nhà, còn bị chồng mắng chửi mà tôi chạnh lòng. Mỗi tuần,...