Sự thật kinh hoàng đằng sau sự “chiều chuộng” vô vàn của bạn trai…
Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao không sống vì bản thân mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình là một mảnh ghép phụ thừa thãi. Ai có thể nói cho tôi biết, rõ ràng là diễn trò, tại sao từ nắm cái tay nhỏ nhắn, hôn môi nhỏ anh lại nhập tâm đến thế? Tình yêu của anh sau 3 năm, liệu còn kịp?
Tôi rời xa anh tính đến thời điểm này cũng được 3 năm rồi, người ta thường bảo thời gian sẽ xóa nhòa mọi vết thương, nhưng tôi thì ngược lại, tim cứ âm ỉ đau, tôi biết mình không còn yêu anh nữa, thậm chí là không nghe tin anh suy sụp tôi cũng không mảy may thương tâm. Tôi đau vì tôi quá khờ, đau cái quá khứ ấy quá đỗi với tôi. Nếu có thể tôi ước mình chưa từng quen anh.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi đến vào một chiều mưa khi anh đến quan cà phê nhỏ của tôi đế thưởng thức. Anh không đẹp trai mà gây ấn tượng với người khác với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt nam tính và nét trầm tĩnh ở mỗi cử chỉ. Tôi không quan tâm cho lắm vì suy cho cùng anh chỉ là một vị khách đến ghé quán và thầm cám ơn anh luôn ủng hộ tôi mà thôi. Nhưng trong tiềm thức, tôi thấy có một cảm xúc khó tả khi nhìn anh…
Không ngờ, trong ngày họp lớp đại học thì tôi mới biết rằng, anh chính là đàn anh và cũng là một doanh nhân thành đạt biết bao người ngưỡng mộ, nhưng chuyện tình cảm và con người của anh thì không ai biết, luôn là một ẩn số. Chúng tôi gặp nhau và khẽ gật đầu, tiếp tục hòa vào cuộc vui.
Tất nhiên rồi, chỉ có cô chủ quán là tôi đây mới biết khách hàng của mình, anh làmsao nhớ được chứ? Trong cuộc liên hoan, tôi có uống chút rượu và đầu óc cứ mơ màng, chạy theo cảm xúc mơ hồ, tôi đã mạnh dạn đi lại hỏi anh:
- Này anh, sao tôi có cảm giác chúng ta biết nhau nhỉ?
Anh không nói, chỉ kéo tay tôi vào lòng bàn tay anh mà nói:
- Nói nhỏ thôi, em đang say, đừng hét lên thế chứ, không lẽ em muốn mọi người biết ngày xưa em đã từng tỏ tình với tôi?
Tôi á khẩu và trợn tròn mắt không biết nói sao:
- Á, có sao? Nếu có, sao tôi không ấn tượng, tôi chỉ nhớ từng gặp thoáng qua anh thôi!
- Em không nhớ cũng phải, lúc đưa tôi lá thư, em cuối mặt xuống như đất có vàng vậy, đưa xong thư rồi chạy mất hút. Sau đó cũng lặn mất trong cuộc sống của tôi kể từ ấy…
Đầu óc tôi choáng váng và không nghe rõ những lời sau nữa, nghe bạn bè kể lại đêm đó, anh cõng tôi về. Từ xưa anh luôn ít chủ động với ai, thậm chí gọi là “khúc gỗ” vậy mà anh đã tự nguyện đưa tôi về nhà…
Sau khi tỉnh táo xem xét vấn đề, tôi gom góp lại ký ức mới biết anh đúng là người tôi “thầm thương trộm nhớ” năm đầu đại học. Tôi cũng từng dũng cảm thổ lộ một lần, nhưng đêm đó đợi hoài không thấy anh đến nên tôi đã khóa chặt hình bóng đó trong tim, đi du học và tiếp tục ước mơ của mình. Đó là một bí mật được thời gian vùi lấp đi. Thật không nghĩ đến…
Khoảng một tuần sau anh lại tìm đến quán cà phê và chủ động trò chuyện cùng tôi. Lúc ấy tôi xấu hổ chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống. Anh chỉ mỉm cười và nói:
- Tôi thích quán cà phê của em, nhiều năm không gặp, em khác rất nhiều? Đừng ngạc nhiên, thói quen của tôi là gặp qua một lần ca đời sẽ không quên. Có thế mới làm kinh doanh được.
- Chuyện ngày xưa hãy để nói qua, lúc ấy anh cũng biết tuổ.i trẻ bồng bột
Video đang HOT
- Nếu tôi để ý thì sao? Tôi ghét cái gì không có cái kết chính xác.
- Ơ, chẳng phải đêm đó anh không đến là câu trả lời rồi sao?
- Tôi có chuyện đột xuất xảy ra phải chuyển đi trong đêm…
Hai tuần sau, chúng tôi chính thức tìm hiểu nhau, không hiểu sao, rõ ràng tôi luôn có dự cảm mơ hồ nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Suy nghĩ ban đầu chỉ đơn giản là, dù sao cũng lớn rồi, hãy thử tìm một bờ vai dựa vào, không suy đoán nhiều, yêu nhau được ngày nào thì yêu… Hết duyên sẽ buông tay. Trớ trêu thay, câu chuyện của tôi lại chấm hết vượt ngoài tầm kiểm soát như thế.
Bắt đầu từ đây chúng tôi nhận thức rõ ràng hơn về tình yêu, tôi yêu anh và anh đang vừa bá đạo vừa giằng xé nội tâm mà tôi không biết đó là gì. Bỏ qua những dự cảm xấu, anh vẫn nâng tôi trong lòng bàn tay mà yêu thương, thật lòng mà nghĩ, nếu nhiều năm trước tôi yêu anh nhưng không được đáp lại thì những năm này anh là người yêu nhiều hơn.
Tôi có ước mơ, sự nghiệp riêng, anh cũng vậy và cả hai chưa bao giờ can thiệp quá sâu cũng như hỏi han nhau về công việc đối phương. Bạn biết không? Tình yêu là thứ biết quá nhiều sẽ không tốt. Mà không biết rõ, chúng ta sẽ như một con khờ…
Rồi ngày đó cũng đến, tôi nhớ anh đến lạ, muốn gặp anh và muốn tạo một bất ngờ. Tôi đứng trước nhà trọ nơi anh sẽ đi làm về. Đột nhiên, một bóng dáng to lớn ca.o ngạ.o ở xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của tôi. Tôi định bước xuống thì thấy một bóng dáng nhỏ xinh như bướm bướm nhào vào lòng anh.
Nhìn người con gái được anh giang tay ôm vào lòng, trên mặt kia đầy hạnh phúc, giữa hai lông mày người đàn ông trong nháy mắt nhuộm đầy dịu dàng và thương tiếc, càng thêm đả thương mắt tôi…
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại và kêu taxi quay về. Trong đầu, mỗi một lần chung đụng với anh, bên tai, là giọng nói mê hoặc lòng người của anh. Một năm này, từng ly từng tý với anh, vậy mà không phai nhạt đi chút nào trong cuộc sống của tôi.
Có người yêu đẹp đến thế, vì sao anh lại đến quấy phá tôi, tại sao toàn tâm toàn ý yêu chiều một người con gái không liên quan? Không đúng, nhìn anh là người rất yêu cô gái kia, với sự hiểu biết sơ của tôi, anh không phải là kẻ trăn.g ho.a hay thèm của lạ gì. Vậy tột cùng là thế nào? Tôi bình tâm và quyết điều tra kỹ càng mọi chuyện.
Một ngày nọ, khi đang cùng nhau đọc sách thì tôi nói rằng đói bụng và nũng nịu anh mua đồ ăn hai đứa. Không nghi ngờ gì, anh mang bóp đi mua, tôi định lấy số điện thoại cho một người bạn của anh điều tra rõ, may mắn thay một cuộc gọi đến từ số lạ, vừa bốc máy, bên kia đã dồn dập nói: “Lan cô ấy nhập viện rồi, bệnh lại phát tác, phải tìm người có má.u RH- để cứu cô ấy, Lan không còn nhiều thời gian đâu.”
Quá rõ ràng rồi, tôi là người cùng nhóm má.u với cô ấy. Tôi nghĩ anh không phải từ đầu từ nơi xa xôi tìm về đây, nhưng trời xui đất khiến cho anh nhìn thấy tôi. Thông thường, những người có nhóm má.u hiếm sẽ được bác sỹ bắt đeo chiếc thẻ ghi nhóm má.u và tên người liên lạc khi khẩn cấp và tôi đã biến nó thành chiếc vòng cổ để đeo. Thật buồn cười biết bao! Gặp tôi là ngoài ý muốn, nhưng theo đuổi, yêu thương, chiều chuộng là có chủ ý!
Đi một đêm hôm sau anh ghé nhà tôi khi cơ thể mệt mỏi: “Rốt cuộc là yêu sâu bao nhiêu, mới có thể làm cho một người đàn ông, cam tâm tình nguyện làm cho một người con gái nhiều chuyện như thế?”
Thương yêu cô gái khác, để người đó cam tâm tình nguyên đi hiến má.u cho người anh yêu? Chuyện này nực cười đến thế nào! Đa.u đớ.n ra sao? Vậy thứ tình cảm anh cho tôi là gì? Tôi là người rất rạch ròi, ai cho tôi một tôi đền lại gấp 3, gấp 4. Tôi quyết định đi hiến má.u trong phạm vi cho phép và chỉ định bệnh nhân mà tôi muốn cho.
Đêm đó, tôi cũng hẹn anh ra nói chuyện:
- Anh muốn làm gì với tôi? Hai ngày trước tôi nghe được một cuộc điện thoại. Không cần nói anh cũng hiểu nhỉ? Tôi không muốn mình chế.t mà không biết lý do. Anh có biết trên đời này, tình cảm là thứ mà anh nợ cả đời không bao giờ trả hết không? Để trả lại những gì anh cho tôi, không còn món quá quý giá bằng “má.u tôi” phải không? Tôi đã hiến số má.u nhất định và chỉ định đúng tên cô ấy nhận.
Tôi nghĩ chúng ta không còn nợ nhau nữa rồi. Anh hãy nhớ, nếu cô ấy sống, chính anh đã dùng má.u của tôi để tẩy rửa và truyền cho cô ấy, dùng mạng sống của tôi để cứu mạng người con gái anh yêu. Mà tôi, cả đời không bao giờ tha thứ cho anh.
- Đúng là anh từng có ý định đó, nhưng thời gian càng tiếp xúc, anh càng không nỡ… Anh không nỡ. Em biết không? Anh chỉ muốn làm quen, nhưng không nghĩ tình cảm vượt qua tưởng tượng như vậy. Mấy đêm nay vì để cứu sống cô ấy, anh đã chạy đi tìm người hiến tủy, anh tuyệt đối không muốn tổn thương em.
- Vậy anh quen tôi với mục đích gì? Rõ ràng lòng anh còn yêu cô ấy! Ngẫu nhiên gặp lúc đầu, sau đó dây dưa, căn bản là anh đoán chắc, chính là tôi sẽ yêu anh, không phải sao?
Anh yêu cô ấy như vậy, yêu đến có thể vì cô ấy mà chăm sóc một cô gái không chút liên quan nào, chỉ là muốn cô cam tâm tình nguyện cung cấp má.u cho cô ta, bảo vệ tính mạng cho người anh yêu.
Chuyện có khó gì, anh có thể nói tôi một tiếng, tôi liền giúp người ngay khi có thể. Hà cớ phải diễn vở kịch để làm tổn thương cả 3… Mà tôi cũng khờ, rõ ràng cứ thấy linh cảm không ổn. Trên đời này, làm gì có thứ tình yêu suôn sẻ như vậy. Nhưng tôi lại không tính đến có lý do nực cười trên…”
Thế rồi anh im lặng, tôi cũng im lặng…
- Đừng theo tôi, nếu không tôi sẽ chế.t cho anh xem…
Tuần sau, tôi quyết định đi du lịch thật xa và quán cà phê vẫn mở đều đặn, vì tôi biết trước sau gì anh ta cũng tìm đến nên tôi muốn yên tĩnh một khoảng thời gian.
Thời gian cũng đã 3 năm, nghe nhân viên của tôi nói anh ấy suy sụp nhiều, nghe nói anh ấy đối với Lan giờ chỉ còn trách nhiệm, nghe nói anh không chịu đám cưới, nghe nói cứ mỗi khi cơn mưa đến, dù đang ở đâu không đến được hay có thời gian, anh đều gửi đến 1 quả cầu tuyết, nghe nói…
Bức thư gần nhất tôi nhận từ anh là:
“Anh mới là người làm chủ bản thân anh chứ không phải ai khác. Mà người làm anh hạnh phúc chính là em, vì em là người con gái mà anh yêu thương nhất trên đời này. Không có em, có lẻ anh vẫn sống tốt, nhưng chắc rằng anh mãi mãi sẽ không hạnh phúc.”
Tôi bây giờ có phải đã thắng? Nhưng liêu trái tim vụn vỡ, còn kịp cứu không? Tuyệt đối không!
Theo Kul
Tân hôn kinh hoàng lúc 4 giờ sáng của gái quê
Đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng mà hai mắt Mai vẫn không thể nào nhắm lại được. Đang định trở đậy đi tìm Tùng thì Tùng đẩy của bước vào với nụ cười bí hiểm trên môi...
Bao nhiêu trai làng để ý nhưng Mai không đồng ý. Đơn giản cũng chỉ vì Mai không muốn sống mãi ở cái làng quê nghèo đói, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời này. Mai muốn đổi đời, muốn có một cuộc sống tốt hơn, nếu được sống trong giàu sang, nhung lụa thì càng tốt. Mai tự cho rằng bản thân mình xứng đáng có được những điều ấy vì Mai là một cô gái xinh đẹp.
Phải Mai rất đẹp. Quanh năm lam lũ, vất vả mà làn da vẫn cứ hồng hào, mịn màng. Đôi bàn tay búp măng thon thả chỉ có những vết chai dày chứ không hề mất đi sự duyên dáng. Vóc dáng thì càng khỏi phải bàn. Vì thế nên mới có quá nhiều chàng trai bị Mai hợp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đáng tiếc, những gì họ có trong tay chỉ là vài sào ruộng, vải mảnh vườn với ba thứ trái cây tầm thường thì làm sao đủ để Mai nâng đời. Bố mẹ Mai cũng đã khuyên con người ta ai cũng có số phận cả, có cầu hơn cũng không được nhưng Mai không tin điều đó. Chính vì thế mà Mai đã bỏ nhà lên thành phố lập nghiệp.
Nơi đây thứ gì cũng xa hoa, bóng lộn khiến Mai lóa hết cả mắt. Vóc dáng hoàn hảo nên khi xin vào làm nhân viên tiếp thị bia ở một nhà hàng sang trọng, Mai đã được nhận ngay. Bắt đầu từ đây, cuộc sống của Mai hoàn toàn thay đổi. Mai quen Tùng, một giám đốc trẻ tại đây. Tùng quan tâm Mai lắm, thường xuyên tặng Mai những món quà sang trọng, đắt tiề.n. Và có vẻ như Tùng đã đi đúng đường. Mai dần ngả về Tùng. Mọi thứ quá dễ dàng với một người có tiề.n và một kẻ ham tiề.n. Tùng đã ngỏ lời cầu hôn với Mai chỉ sau 3 tháng quen biết. Chỉ với một chiếc nhẫn kim cương to sụ cùng một câu nói ngọt ngào, Tùng đã có được cái gật đầu của Mai.
Mai thay vì vui mừng thì trong lòng lại thấy hụt hẫng và có chút lo lắng. (Ảnh minh họa)
Mai đưa Tùng về ra mắt mà cả làng trầm trồ. Duy chỉ có bố mẹ Mai là có chút sầu não. Hình như họ đã có dự cảm không tốt về cuộc hôn nhân này của Mai. Nhưng bây giờ có khuyên Mai, có ngăn cản Mai cũng chẳng được ích gì. Họ chỉ còn biết cầu mong và hy vọng bình an sẽ đến với con gái của họ mà thôi.
Đám cưới linh đình lắm. Khoác lên người chiếc váy cô dâu đắt tiề.n, người sực hương nước hoa thơm lừng, Mai thấy nở mày nở mặt lắm. Mai mường tượng cuộc đời mình từ nay sẽ chỉ có hạnh phúc, giàu sang mà thôi. Ai ngờ đâu...
Khách khứa rất đông nên phải tới 10 giờ đêm vợ chồng Mai mới đưa được nhau vào phòng tân hôn. Giọt má.u ấy rơi ra, Tùng ôm lấy Mai:
- Có thế chứ, vậy mới xứng đáng với những gì anh bỏ ra cho em! Giờ thì em ngủ chút đi cho lại sức. Lát anh còn có việc nhờ đến em đấy!
Mai thay vì vui mừng thì trong lòng lại thấy hụt hẫng và có chút lo lắng. Tùng rời khỏi phòng ngay sau câu nói ấy lại càng khiến Mai không dám chợp mắt. Căn phòng vừa khi nãy vô cùng ấm áp thì bây giờ lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Mai hét lên điên loạn, xô ngã những gã đàn ông ghê tởm trước mặt rồi lao nhanh ra khỏi phòng. (Ảnh minh họa)
Đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng mà hai mắt Mai vẫn không thể nào nhắm lại được. Đang định trở đậy đi tìm Tùng thì Tùng đẩy của bước vào với nụ cười bí hiểm trên môi:
- Em tỉnh rồi à, đỡ mệt hơn chưa?
Giọng Tùng nhẹ nhàng, ân cần khiến Mai thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng kìa, cánh cửa lại hé mở. Ba người đàn ông lạ bước vào. Mai vơ vội tấm chăn che người:
- Họ là ai, tại sao anh lại cho họ vào đây? - Mai hét lên
- Họ là bạn làm ăn của anh và cũng là chiến hữu của anh. Có đồ tốt thì phải chia cho anh em cùng hưởng chứ? Em cũng mất với anh rồi, có gì đâu mà lo thiệt thòi. Anh vẫn là chồng em mà. Anh cho em nhiều thứ như vậy, giờ kêu em làm giúp anh chuyện này chắc cũng không sao chứ! - Tùng thản nhiên
Cổ họng Mai nghẹn lại, chân tay run lẩy bẩy, nét mặt tái xanh khi ba gã đó tiến lại gần trong tiếng cười rùng rợn của Tùng.
- Không thể nào...
Mai hét lên điên loạn, xô ngã những gã đàn ông ghê tởm trước mặt rồi lao nhanh ra khỏi phòng. Nước mắt rơi như mưa, Mai không biết đi đâu về đâu lúc này nên chui vào nhà kho lén khóc. Bên ngoài vẫn còn văng vẳng tiếng gọi khủng khiếp tên mình. Đây liệu có phải là cái giá mà Mai phải trả cho cái sự ham lấy chồng giàu hay không?
Theo Một thế giới
Muốn 'vỡ tan' trong phòng vì chứng hôi chân kinh hoàng của chồng Cứ thấy chồng về là tôi phải chạy ngay ra khỏi nhà yêu cầu anh rửa chân sạch sẽ rồi mới dám quay lại... Có nhiều nỗi bất hạnh cỏn con hàng ngày vẫn quay quanh và đeo bám chúng ta không tha, đó là câu chuyện của vợ chồng tôi. Tôi rất yêu chồng nhưng duy nhất có một khoảng cách hữu...