Sự thật khó lý giải về làng điên
Đã nhiều lần, các cơ quan chức năng nghiên cứu, tìm lời giải hiện tượng nhiều người mắc bệnh tâm thần, nhưng đến nay, mọi lời giải thích xem ra chưa thuyết phục.
Do nguồn nước độc?
Có nhiều giả thuyết nhằm giải thích cho hiện tượng làng Phú Gia (xã Lộc Tân, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên – Huế) có nhiều người bị tâm thần, bị điên, trong đó nhiều người chú ý đến nguyên nhân nguồn nước bị nhiễm độc.
Anh Nguyễn Ngọc Hùng, ở làng Phú Gia cho biết: “Giữa làng có một vũng nước độc, vũng nước này có thể giết chết những loài động vật nhỏ như gà, vịt, thậm chí những loài động vật to lớn như trâu, bò cũng không thoát khỏi. Vũng nước có thể gây hại cho động vật vào mùa nóng, lúc này, nhiệt độ nước ở đây cao hơn xung quanh, chỉ cần đàn vịt nào bơi vào kiếm ăn thì đêm hôm đó về nhiễm bệnh rồi chết sạch. Thậm chí, như trâu, bò khỏe thế nếu xuống vũng nước này tắm thì liền sau đó sẽ ốm, long móng, lở mồm rồi cũng chết. Vì thế nên nhiều người không dám cho trâu, bò, ngan, vịt… xuống chỗ nước này khi hè về”.
Vũng nước độc mà anh Hùng nhắc đến sâu 5m, rộng 600 – 700m2, cách nhà anh Hùng chừng 15m. Nước từ vũng này được dẫn vào một con mương nhỏ đi xuyên vào giữa làng Phú Gia. Theo anh Hùng thì có thể người dân đã bị nhiễm độc từ chính nguồn nước từ cái vũng này.
Ngôi chùa Phú Gia được xây dựng lại nhằm giải họa cho dân lành.
Ông Tôn Thất Tuấn, Trưởng thôn Phú Gia thì có quan điểm cho rằng, không thể đổ tội nguồn nước, bởi cách đây mấy năm, một số cơ quan chức năng đã đến lấy mẫu nước về nghiên cứu, sau đó người dân chuyển sang dùng nước sạch do nhà nước cung cấp chứ không uống nước ngầm làng Phú Gia nữa. Tuy nhiên, việc dùng nước sạch này vẫn không làm cho tình hình bớt tồi tệ thêm, người điên thì vẫn cứ điên, cứ gào khóc kêu la, cứ nhổ cây bứt cỏ, những người bình thường thì vẫn cứ hóa điên đều đều.
Một số trường hợp được Nhà nước đưa đi chữa bệnh bằng thuốc Tây, đỡ được một thời gian nhưng về đến làng là điên trở lại… Như thế thì không thể nói là nguồn nước có ảnh hưởng đến bệnh tâm thần hay không.
Một giả thuyết khác được nhiều người quan tâm, đó có thể là do hậu quả của việc Mỹ rải chất độc màu da cam năm 1972 – 1973 tại khu vực đồi núi cách làng Phú Gia không xa. Khi chiến tranh kết thúc, người dân làng Phú Gia lên núi đốn cây, hái củi về đun và làm nhà, nhưng mà cả làng cùng làm như thế, nếu có bị thì tất cả cùng bị chứ không chỉ riêng gì ai, đó là chưa kể đến việc, tiền sử của những gia đình có bệnh tâm thần nếu tính ra phải từ rất lâu rồi, trước cả thời kỳ đế quốc Mỹ dùng chất độc màu da cam đánh phá làng Phú Gia.
Nhiều người coi giếng không đáy ở cạnh chùa Phú Gia là thủ phạm gây ra “dịch” tâm thần.
Video đang HOT
Không có chuyện thần linh trừng phạt
Sau những giả thuyết về nguồn nước và chất độc màu da cam đưa ra không thuyết phục, nhiều người lại tin vào việc dân làng đã bị thần thánh trừng phạt.
Ông Tôn Thất Tuấn dẫn chúng tôi đến ngôi chùa nằm ở giữa làng, ông Tuấn bảo:”Nhiều người cho rằng, những người bị điên là do uống phải nước từ cái giếng cổ trong chùa, giếng này trước đây nổi tiếng linh thiêng vì đó là của thần linh, nếu ai động vào thì sẽ bị thần linh trừng phạt. Giếng cổ gần chùa có đường kính khoảng 1,3m, hình tròn, đặc biệt giếng rất sâu nên người dân gọi với cái tên là giếng không đáy. Không ai rõ giếng được đào từ khi nào, trước đây nó bị bỏ hoang, về sau được người dân trùng tu lại, xây thành cao khoảng 80cm bằng đá”.
Một sự việc khác khiến người dân cho rằng làng có nhiều người điên do thần linh trừng phạt đó chính là ngôi chùa cổ trong làng bị phá bỏ. Trước đây, chùa được làm bằng gỗ, dù không to lắm nhưng nức tiếng linh thiêng, chùa cùng với giếng không đáy tạo nên nét riêng biệt về tâm linh chỉ làng Phú Gia mới có. Tuy nhiên, ngôi chùa bị chiến tranh tàn phá nặng nề, chùa bị trúng bom Mỹ nên cháy trụi chỉ còn trơ lại phần móng và cái giếng cổ. Từ đó dân làng không ai đoái hoài đến việc thắp hương cúng bái thần linh ở ngôi chùa này nữa.
Đứa con trai duy nhất của chị Hứa Thị Yến 12 tuổi nhưng chỉ nặng chưa đến 6kg.
Khi sự việc kỳ lạ khiến nhiều người phát điên xảy ra, nhiều người lại vu cho đó là vì dân không chăm lo, đoái hoài gì đến thần linh nên mới bị trừng phạt. Trong khi các vùng xung quanh chẳng có ai hóa điên hóa rồ mà chỉ làng Phú Gia bị khiến cho nhiều người càng tin việc thần linh trừng phạt là có thật. Thế là người dân lại rủ nhau khôi phục chùa chiền, ngày đêm cầu kinh niệm phật mong cho dân làng thoát khỏi kiếp nạn này.
Ông Tuấn cho biết: “Cách đây 2 – 3 năm, dân làng chúng tôi huy động kinh phí của dân, cộng với tiền quyên góp của khách thập phương đã xây dựng lại ngôi chùa trên chính nền cũ, khang trang sạch đẹp hơn, giếng cổ cũng được xây dựng và chăm sóc cẩn thận, sân chùa được tráng bê tông sạch sẽ, trong chùa lại được tụng kinh niệm phật ngày đêm… để người dân yên tâm làm ăn, xua đuổi tà ma dịch bệnh”.
Mặc dù chùa đã được xây dựng lại khang trang, sạch đẹp, thế nhưng hơn 3 năm trôi qua mà vẫn chẳng thấy vị thần nào phù hộ cho dân bớt khổ. Ngược lại, số người bị bệnh tâm thần còn tăng thêm và lan ra những dòng họ khác như Phan Tường, Phan Hưng… Điều này đã chứng minh rằng, chẳng có thần thánh nào báo hại dân làng, mà cũng chẳng có ai giúp đỡ dân chữa khỏi bệnh, đó là điều không thực tế, là mê tín.
“Chúng tôi rất mong các cơ quan chức năng tiếp tục kiểm tra, xét nghiệm những trường hợp mắc bệnh tâm thần ở làng Phú Gia để sớm có cách chữa bệnh hiệu quả cho bà con. Đồng thời, cũng mong các nhà hảo tâm quyên góp, ủng hộ bà con bị bệnh tật để họ bớt phần cơ cực”. Ông Tôn Thất Tuấn (Trưởng thôn Phú Gia)
Theo Kiến thức
Nỗi đau làng điên
Làng Phú Gia, xã Lộc Tân, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên - Huế từ lâu được biết đến với sự ma quái, kỳ lạ khi hàng chục người lành lặn bỗng hóa điên rồ.
Xóm Chùa, làng Phú Gia chỉ vẻn vẹn 22 hộ dân nhưng lại có tới 8 hộ với trên 23 người mắc bệnh tâm thần.
Khi trao đổi với chúng tôi, những người dân xóm Chùa, làng Phú Gia người thì bảo là do nguồn nước ô nhiễm, người thì cho rằng đó là do chất độc màu da cam để lại, những người duy tâm thì tin rằng đó là thần linh báo oán... Thế nhưng, những giả thuyết và giải pháp khắc phục đưa ra đều không làm bớt đi số người bị bệnh tâm thần ở ngôi làng nghèo khổ, người điên vẫn cứ điên, người trẻ tiếp nối người già khiến ngôi làng vẫn mãi bị bao phủ bởi bóng đen ma quái, rùng rợn.
Làng Phú Gia đìu hiu.
8/22 hộ có người điên
Xóm Chùa, làng Phú Gia nằm khép mình dưới chân đèo Phú Gia, nơi có những ngôi nhà tranh xiêu vẹo, ẩn dật ven Quốc lộ 1A. Hiện những ngôi nhà liêu xiêu đó đang dần được thay thế bằng những ngôi nhà tình nghĩa khang trang mà Nhà nước xây tặng, nhưng niềm vui về những ngôi nhà mới không thể xóa nhòa sự đau khổ, ám ảnh, kinh sợ về bệnh tâm thần đeo bám người dân nơi đây suốt mấy chục năm ròng.
Tiếp chúng tôi tại nhà riêng nằm giữa làng Phú Gia, ông Tôn Thất Tuấn, Trưởng thôn Phú Gia bấm đầu ngón tay thống kê những những người bị điên từ trước đến nay: "Nhà Nguyễn Quyền, Nguyễn Mãi, Phan Tường, Phan Hưng, Đoàn Thị... Nếu tính từ trước đến nay thì không thể thống kê chi tiết hết được.
Hiện tại, cả xóm Chùa, làng Phú Gia có 22 hộ thì 8 hộ trong số đó có người mắc bệnh tâm thần, đặc biệt có gia đình có tới 3 người bị bệnh như nhà Phan Tường. Đứa con gái lớn bị điên bỏ nhà đi lông nhông ở đâu không ai rõ, đứa con trai 25 tuổi đang khoẻ mạnh bỗng nhiên hóa rồ, hắn hết đi ra vườn chặt cây, nhổ cỏ vứt lung tung, đập bát đập đũa rồi lại đến la hét om sòm... khiến gia đình phải dùng xích sắt xiềng chân vào cột nhà.
Anh Phan Hưng, con trai ông Phan Tường bị xiềng một chân vào góc nhà.
Đáng nói hơn nữa là ông Phan Tường, 66 tuổi là trụ cột trong gia đình nhưng thời gian gần đây cũng đổ bệnh tâm thần, lúc lên cơn điên thì người cứ tưng tửng, cười cười nói nói toàn những thứ linh tinh, không ai hiểu nổi. Lúc hết cơn điên, trở lại trạng thái bình thường nghe người thân kể lại tình hình bệnh tật ông lại nghẹn ngào, nước mắt nhạt nhòa...".
Theo ông Tuấn thì số lượng người bị bệnh tâm thần trước đây chỉ tập trung giới hạn trong một số dòng họ nhất định, như trường hợp của Nguyễn Mãi. Trước đây, dòng họ này có người bị bệnh tâm thần nên đời sau cũng bị có lẽ là do gen di truyền. Nhưng điều khiến nhiều người lo âu hơn là cách đây vài năm, bệnh tâm thần lan ra cả những dòng họ khác vốn không có tiền sử về bệnh này, như trường hợp của gia đình ông Phan Tường, Hứa Thị Yến...
Dẫn chúng tôi đến nhà ông Phan Tường để chứng kiến số phận lay lắt của những người dân bị bệnh tâm thần xóm Chùa. Gặp chúng tôi trong lúc tỉnh táo, ông Phan Tường rưng rưng nước mắt kể rằng: "Cả nhà được 3 sào ruộng, nhưng mà đất đai cằn cỗi, cả năm thu được 3 - 4 tạ lúa, chỉ đủ ăn trong vài tháng. Mỗi năm, ruộng chỉ cấy được một vụ, ngoài ra không thể canh tác thêm loại cây nào khác. Việc đồng áng từ trước đến giờ hai vợ chồng tôi làm cả, bây chừ tôi lại mắc bệnh ni nữa, chỉ còn mình vợ tôi lăn lộn kiếm sống nuôi cả nhà, chắc không chịu nổi".
Ông Phan Tường bên "rổ" khoai hà cuối cùng.
Bữa ăn chính khoai lang trộn sắn
Căn nhà của gia đình ông Tường được Nhà nước xây dựng cho cách đây vài năm, bề ngoài thì khang trang nhưng bên trong thì trống rỗng, ở giữa nhà chỉ độc có cái nồi cơm điện nằm chỏng chơ, một gian phía trái nhà dùng để lương thực. Khi chúng tôi đến, gia đình ông Tường đã không còn gạo ăn, ông cho biết là gia đình ông đã chịu cảnh thiếu ăn, đứt bữa từ nhiều năm nay.
Theo quan sát của chúng tôi, hiện trong nhà ông Tường chỉ còn khoảng 2kg sắn khô, mỗi nhát sắn chỉ bé bằng ngón tay, cạnh bao tải sắn khô này có gần 10 củ khoai lang hà đựng trong lồng quạt. Để duy trì cuộc sống, mỗi ngày, gia đình ông Tường phải nấu cơm trộn khoai, sắn ăn như hồi bao cấp. Phần cơm trắng ở dưới đáy nồi thì để dành cho đứa con trai bị tâm thần đang xiềng ở góc nhà, còn ông, bà chỉ dám ăn sắn và khoai. Hết cái ăn, cả ông, bà đều đi làm thuê kiếm tiền đong gạo, ăn hết lại ra quán đi mua chịu, khi nào có tiền thì trả.
Nỗi đau vì trong nhà có hai đứa con bị bệnh tâm thần chưa dứt thì nay, chính ông Tường lại cũng mắc phải căn bệnh quái ác này. Gặp chúng tôi trong lúc tỉnh táo, mặt ông lúc nào cũng buồn rầu, khổ sở, nước mắt người đàn ông đã ngoài lục tuần cứ rơm rớm vì thương cho 4 mạng người đang từng ngày quay quắt. Ông bảo: "Bây chừ vợ chồng tôi đi làm thuê cũng không được, nhiều chủ thấy già yếu sợ không làm được việc nên chưa muốn thuê, nhiều hôm chúng tôi phải nói khó thì họ mới chấp nhận cho làm. Nếu cứ đà này thì chắc cả nhà tôi chết mất".
Ông Hồ Hữu Phúc, Chủ tịch UBND xã Lộc Tiến.
Ông Tuấn bảo: "Lúc bình thường thì hắn (ông Phan Tường - PV) biết thế này, nhưng khi lên cơn thì cứ tưng tưng giống thằng con vậy, chẳng làm được gì cả, vợ ổng thì đang đi làm thuê, ngày được vài đồng không đủ tiền trả nợ cho mấy quán tạp hóa gần đây chứ nói gì đến mua gạo mà ăn".
Cạnh nhà ông Tường không xa là nhà chị Hứa Thị Yến. Chị Yến không cưới chồng, nhưng có một đứa con trai, những tưởng đứa con sẽ là chỗ dựa cho chị lúc về già, nhưng con chị đã 12 tuổi mà chỉ nặng vẻn vẹn chưa đến 6kg, cái tay bé như ngón chân người lớn, cái đầu thì bằng nắm tay, suốt ngày chỉ múc nước giếng lên cái chậu rồi lại đổ xuống, thấy người lạ thì cổ họng phát ra tiếng kêu như khỉ trên rừng rồi nhảy bổ vào ôm chân người lạ...
Theo ông Tôn Thất Tuấn thì nhà ông Phan Tường và Hứa Thị Yến đều nằm trong diện dòng họ mới phát bệnh tâm thần, trước đây hai dòng họ này không ai bị, điều này khiến nhiều người lo sợ rằng, con ma mang tên "tâm thần" sẽ dần dần hủy diệt làng Phú Gia.
"Hiện tại, làng Phú Gia có 23 người mắc bệnh tâm thần. Hằng năm, xã đều tổ chức khám chữa bệnh và phát thuốc miễn phí cho người dân. Trong số 23 bệnh nhân thì có 4 người bị bệnh nặng, xã đã thường xuyên cấp thuốc và điều trị, nhưng rất lạ là đem lên viện điều trị thì bệnh đỡ, như khi cho về điều trị thì bệnh lại tái phát". Ông Hồ Hữu Phúc (Chủ tịch UBND xã Lộc Tiến)
Theo Kiến thức
Việt Nam cần sớm tham gia Công ước về sử dụng nguồn nước Cục Quản lý Tài nguyên nước - Bộ Tài nguyên và Môi trường phối hợp với hai tổ chức quốc tế là IWCN và WWF vừa tổ chức hội thảo "Góp ý kiến hoàn thiện hồ sơ trình Chính phủ việc Việt Nam gia nhập Công ước về Luật sử dụng các nguồn nước liên quốc gia cho các mục đích phi giao...