Sự kết thúc cần thiết
Lồng lộn trong cơn ghen, Tâm chửi rủa, túm tóc, cô điên cuồng lao vào giằng xé với nhân tình của chồng… Nhưng khi ra khỏi căn phòng ấy, cô nhỏ bé và đơn độc, cô tuyệt vọng mà không biết kêu ai.Tất cả vẫn như cơn ác mộng cứ bám riết lấy cô…
Từng bước chân nặng nề kéo lê lên cầu thang, đôi mắt cúi xuống không dám nhìn thẳng, lần đầu tiên trong đời, Tâm không muốn đối diện với tổ ấm nhỏ bé của mình, nơi luôn là điểm tựa, là niềm hạnh phúc giản đơn cô kiếm tìm sau những mệt nhọc.
Mọi thứ dường như vẫn còn lẫn lộn trong đầu cô, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tiều tụi nhưng cũng không đủ để cô cảm nhận được ánh sáng. Có lẽ cái khoảnh khắc của ngày mới, những tiếng mời gọi của cuộc sống cũng không đủ để kéo cô về với hiện thực. Đối với cô, cái hiện thực trần trụi đã chết từ đêm qua, khi cô thấy chồng mình mơn trớn trên da thịt người đàn bà khác, khi cô như một con thú hoang xông vào cấu xe hai con người đang quấn lấy nhau. Mọi thứ như một cơn ác mộng xuyên qua tâm trí cô, cái ngưỡng cửa chấm dứt hạnh phúc, hy vọng và chỉ còn trơ trụi lại nỗi đau của một người phụ nữ. Cô ước mình có thể quên, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, những hình ảnh dơ bẩn ấy lại hiện về, những lời nói âu yếm ngọt ngào từ miệng người đàn ông cô từng gọi là chồng cứ lởn vởn trong đầu như từng nhát dao cứa vào tim.
Tỉnh dậy vào sáng nay, cô chỉ biết mình đang gục đầu trên cầu thang. Có lẽ cô quá kiệt sức để có thể tìm đến một chốn bình yên sau đêm kinh hoàng ấy, có lẽ sự chịu đựng của người phụ nữ chỉ có thể đến đây mà thôi. Cô có thể lồng lộn trong cơn ghen, cô có thể chửi rủa, túm tóc, có thể giằng xéo với nhân tình của chồng vào tối qua, nhưng khi ra khỏi căn phòng ấy, cô nhỏ bé và đơn độc, cô tuyệt vọng mà không biết kêu ai. Cô chỉ biết mình tựa vào chân cầu thang trước cửa nhà khóc cho đến sáng nay, cô chỉ biết mình không đủ cam đảm để mở chìa khoá bước vào ngôi nhà vốn dĩ là hạnh phúc của cô. Đến trái tim của một người đàn ông, cô còn không giữ được, cô sẽ làm được gì trong mái ấm cô tự huyễn hoặc mình bấy lâu nay.
Đứng trước gương nhìn lại mình, cô chỉ chực oà khóc. Cô đâu thấy mình trong ấy, cô đâu thấy người phụ nữ với nụ cười mãn nguyện trên môi khi nắm tay chồng bước đi trên thảm đỏ ngày cưới. Ánh mắt chồng cô, sự sợ hãi của cô nhân tình bé nhỏ, những câu nói lắp bắp không thành lời, căn phòng với ánh nến lung linh… những hình ảnh ấy hiện về từng chút, từng chút một, những hình ảnh ghê tởm mà cô chỉ ước nó có thể nhoè đi theo những giọt nước mắt.
Video đang HOT
Nhớ lại sự tin tưởng của mình với chồng, nhớ lại sự tôn thờ mù quáng của cô khi sống mà chỉ biết đến anh ta. Cô tự mỉa mai chính mình: ” Mày ngu ngốc đến thế đấy Tâm ạ, mày đã gieo niềm tin ở một người như thế đây…” Bất giác cô cười thật to, những tiếng cười chua chát vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi sớm mai. Không khí trong lành của tiết trời, những tia nắng sớm cũng đâu thể sưởi ấm lạnh giá trong lòng cô. Cô cũng đã thử bước ra ban công, cũng đã thử ngửa đầu lên trời để cảm nhận nắng, để biết mình đang sống, nhưng tất cả thật vô vị và nhạt nhẽo, làm sao cô thấy được vạn vật đang sống khi cô nghĩ mình đã chết?
Bước loanh quanh trong căn nhà một cách vô thức, đi vào phòng ngủ và ngồi thụp xuống. Cô ước mình có thể ngủ, để những gì xả ra chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Nhưng cô sợ ngủ, tim cô vẫn đau, cô sợ ngủ rồi khi tỉnh dậy, căn phòng ấy, hai con nguời ấy vẫn là những hình ảnh hiện về trước mắt. Nhìn quanh phòng ngủ của mình, nhớ đến những giây phút cô đã từng nghĩ đó là hạnh phúc của hai vợ chồng, không biết từ bao giờ, nước mắt cô lại tiếp tục rơi.
Tối qua cô không biết chồng mình đã làm gì sau đó, cô cũng không quan tâm nữa. Giá như anh ta đối diện với cô, giá như anh ta chạy theo van xin hay cố níu kéo, cô đã không buồn như thế, cô đã không phải tuyệt vọng khi nghĩ đến ánh mắt cụp xuống, đôi tay run rẩy cố che chắn, bảo vệ cho người phụ nữ nhỏ bé mà anh ta buộc phải dừng cuộc chơi giữa chừng. Dù cho cô biết nếu anh ta bào chữa đó chỉ là sự giả dối, là trơ trẽn, nhưng ít nhất cô biết mình còn có chút giá trị nào đó, ít nhất cô biết còn chút gì hối hận trong anh. Và hạnh phúc trước kia cô có, tất cả không phải chỉ là giả dối. Nhưng không, sự thật là anh ta vẫn ở đó bảo vệ nhân tình, sự thật là anh ta để cô quay đi mà không nói một lời nào, và cô, một kẻ ngu ngốc vẫn đã nghĩ có lẽ anh ta sẽ về nhà để cố tìm chút thương hại.
Cô lau khô những giọt nước mắt rồi đứng dậy. Cầm máy điện thoại lên và gọi, ở đầu bên kia, cô nghe thấy giọng chồng mình uể oải, một cách rành rọt, cô nói: “Anh về nhà kí vào đơn ly hôn nhé! Chào anh…”. Và cô đã có những quyết định về tương lai của mình, một tương lai không có những giây phút như đêm hôm ấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ván bài lật ngửa
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn. Nuốt nước mắt và nỗi thất vọng ê chề, chị lặng lẽ ra về.
Có tiếng gọi ơi ới từ ngoài cổng vọng vào, chị tất tả chạy ra mở. Hai vợ chồng cậu em mặt mày ủ ê, vừa trông thấy chị, cô em dâu đã sụt sùi đưa gấu áo lên chấm nước mắt. Chị vội vã kéo chúng vào nhà. Cô em dâu huých vào tay chồng, nháy mắt ra hiệu. Cậu em nhăn nhó: "Chị. Cái sạp hàng của vợ em thuê vỉa hè nhà người ta chính quyền không cho phép bán hàng nữa rồi. Cả nhà mấy miệng ăn, hai đứa còn học hành trông cả vào đó, giờ chưa biết tính thế nào. Em định hay là thuê ki ốt trong chợ cho nhà em làm ăn yên ổn, chị thấy thế nào?"
Chị đưa mắt nhìn vợ chồng em trai, thương xót: "Ừ, tính thế là phải, nhưng tiền nong thế nào, cậu mợ có được bao nhiêu mà đòi thuê ki ốt!". Cô em dâu nhanh nhảu: "Là thế này chị ạ, vợ chồng em có tiết kiệm được tí chút, bên ngoại cũng cho vay thêm được một khoản không lấy lãi, em còn thiếu chừng mấy chục..., chị xem có giúp được chúng em, thì vợ chồng chúng em được nhờ" rồi lại nước mắt lưng chòng: "Chứ mà có cái nhà, vừa là chỗ nương thân, vừa là nơi thờ phụng ông bà bố mẹ, chúng em dù thiếu ăn thiếu mặc thế nào cũng không nỡ bán đi". Chị thấy sống mũi mình cay cay, chị gật đầu: "Vậy cậu mợ khoan để chị tính, đừng có nghĩ đến bán nhà bán cửa. Rồi ngày giỗ, ngày Tết, thầy u biết là về đâu...", rồi như sực nhớ ra điều gì: "À, thế cái đận vừa rồi cậu mợ xây lại mộ thầy u xong cả rồi chứ, tiền chị đưa có thiếu không? Đấy, chị cũng còn bấn bíu chưa lên thăm mộ được". Cậu em giật thột đưa mắt nhìn vợ, bị một cái véo đau nhói, vội gật đầu ậm ừ...
Hiền bước vào nhà khi chị đang lúi húi rửa rau. Hiền lắc đầu ngán ngẩm nhìn những cọng rau đã úa vàng trong chậu nước, cằn nhằn: "Chị cứ tiết kiệm đâu đâu. Bỏ bớt chỗ rau đã héo bỏ ra chứ nấu lên làm gì còn chất gì nữa." Chị cười hiền: "Ôi dào, rau chị trồng lấy, có héo một tí, nhưng bỏ đi thì lại tiếc. Tiền kiếm không ra, phải ăn chắt hà tiện chứ em bảo làm sao." Hiền nhìn quanh bếp, càu nhàu: "Chị thật là, có một mình ăn bao nhiêu mà phải tiết kiệm thế. Mà chị đừng nói với em bữa cơm chỉ có mỗi rau này thôi nhé, chị không mua thịt cá gì à!".
Chị ngượng ngùng giục giã cô em gái vào nhà. Chị rót chén trà đặt trước mặt Hiền rồi từ tốn: "Này, vợ chồng cậu Đạt định mua ki ốt trong chợ để làm ăn buôn bán, bọn chúng có nói khó với chị giúp chúng thêm vài chục triệu. Chị không có nhiều nên định hỏi em xem có khoản nào, có thêm thắt được cho chúng nó ổn định làm ăn không. Chứ mà bán đất tổ tiên thì chị không ưng chút nào." Hiền đang toan bưng chén trà lên miệng, vội vàng đặt xuống, giãy nảy: "Chị hay thật, chị có bao nhiêu cứ dốc toàn tâm toàn lực cho em dâu, em trai. Còn cái thân chị thì ai lo cho. Già cả rồi, chồng một nơi, con một nơi, không có tí chút giắt lưng thì đau yếu biết làm thế nào. Em thì em cứ nói thật. Bao nhiêu lần anh chị ấy bảo có việc, giật nóng giật nguội, chả bao giờ thấy trả. Em cũng còn gia đình em, chả có mà giúp mãi được như thế. Chị cứ bảo anh chị ấy tự mà lo liệu đi!".
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn... (Ảnh minh họa)
Câu nói thật lòng của Hiền khiến chị tủi thân tủi phận nghĩ đến mình. Cái thời cơ cực, chị vẫn có chồng ở bên. Để rồi khi cuộc sống đã xuôi chèo mát mái, chồng chị làm ăn khấm khá lại bồ bịch trai gái. Lòng tự trọng khiến chị không thể nhắm mắt cho qua. Sau khi lập gia đình cho hai đứa con, chị sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trong khu tập thể được cơ quan cũ phân cho này. Hiền thở dài, ôm ngang vai chị, dỗ dành: "Thôi thôi, anh em kiến giả nhất phận, không ai lo mãi cho ai được. Chị là chị cả, chị muốn bao bọc các em là đúng. Nhưng em thấy cũng vừa vừa phai phải thôi, cho anh chị ấy còn biết lo chị ạ. Để em bàn bạc với nhà em đã, rồi có gì em báo lại với chị sau".
***
Chị đóng cửa thật chặt, lấy chỗ tiền tiết kiệm gom góp bấy lâu vừa rút ở ngân hàng về, cẩn thận đếm đi đếm lại. Chị lầm bầm phấn khởi: "Chỗ này cộng thêm với chỗ cái Hiền cho vay nữa là đủ rồi đây" rồi bọc trong mấy lần túi vải, đút vào áo trong của chiếc áo phao với những đường chỉ đã sờn cũ, đội mũ đi giày, tất tả đến nhà em trai.
Chị ngạc nhiên thấy mấy chiếc xe máy dựng gần kín khoảnh sân nhỏ trước nhà. Chị dựng chiếc xe đạp, lách người qua cánh cổng khép hờ tò mò bước vào. Chị đưa mắt nhìn vào trong thấy một đám đông cả đàn ông đàn bà xúm xít trên mấy chiếu tá lả. Chị bực bội toan bước vào, thì tiếng nói bên trong dội vào tai chị nhức nhối: "Thế cái vụ nợ nần lần trước bao giờ trả hết thế hả ông bà? Thấy bảo bà chị cho vay hả? Vợ chồng nhà này tài thật", giọng cô em dâu hào hứng: "Sắp xong rồi, bà chị chồng hứa cho mấy chục để giải quyết phi vụ, tại hai vợ chồng diễn đạt quá, lại lôi chuyện bán đất đai ông bà ông vải để lại, đánh trúng điểm yếu của bả nên mới thành công đấy. Ây dà, các ông các bà chơi bài thả lỏng tay cho tí chút, chứ mà nợ nần chồng chất không biết lần sau lại viện cớ gì để xin tiền nữa đâu, lần trước đã xin tiền xây mộ ông bà, chưa biết nói năng thế nào với bà ấy". Cậu em trai phì phèo thuốc lá, cất giọng "khê" đặc: "Ôi dào, đến đâu tính đến đó. Ít ra trong tay mình vẫn còn cái nhà. Cứ trông vào cái ban thờ này, bà chị cũng chả nỡ để mình đem ra bán chác. Tôi nói thế có phải không các ông?".
Tiếng cười lại vang lên chát chúa, những quân bài được ném văng xuống chiếu như những nhát dao chém vào lòng chị đau đớn. Nuốt nước mắt và nỗi thất vọng ê chề, chị lặng lẽ ra về. Chiếc xe đạp lọc xọc nghiêng ngả, lắc lư trên đường phố, chị nhìn đâu cũng thấy những quân bài "rô, cơ, bích, tép", lật ngửa lên trông giống như những mặt người đang cười cợt phỉnh lừa...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hối tiếc Tôi đã dứt khoát ly hôn vì không ngày nào trong nhà tôi lại không có tiếng chửi rủa, la hét, tiếng đồ vật bể và không khí luôn nặng nê như có chứa bom hẹn giờ, chỉ cần ai làm chuyện gì không vừa ý là ngay lập tức chiến tranh bùng nổ. Đã nhiều lần chúng tôi ngồi lại nói chuyện...