Sự cô đơn luôn bủa vây đời tôi
Sao người khác luôn được yêu thương, che chở mà em lại không? Em chỉ muốn một lần được sống vui tươi, hạnh phúc, được quan tâm.
Người ta thường nói mỗi con người sinh ra đều có số phận riêng, ông trời đã định sẵn. Nhiều lần em tự hỏi tại sao ông trời lại ban cho mình số phận như thế này. Em là đứa con gái không xinh lắm nhưng dễ thương như nhiều người nhận xét, 21 t.uổi, đang là sinh viên năm cuối tại một trường đại học.
Ảnh minh họa: J M
Video đang HOT
Từ lúc đi học em đã bị bạn bè bắt nạt, xa lánh vì ba là giáo viên rất nghiêm khắc, dạy trường em học. Em hay bị bạn xịt lốp xe, toàn phải dắt bộ về. Em không dám nói với ai vì sợ, đi học đối với em là một cực hình. Em chỉ biết cố gắng học thật tốt. Đó là khoảng thời gian kinh khủng không bao giờ quên được, em chẳng có bạn bè gì cả, tự nhủ lên cấp 3 sẽ có bạn mới, cuộc đời sẽ thay đổi.
Nhưng tất cả vẫn vậy, em chẳng có gì hết, không bạn bè, vẫn lủi thủi một mình như chiếc bóng dù đã cố gắng kết bạn, làm quen với mọi người. Họ lúc nào cũng xa lánh nên em mặc cảm, không muốn phấn đấu gì. Trong gia đình em lúc nào cũng là đứa vô dụng, chẳng có ai yêu thương vì tính ít nói từ nhỏ nên mọi người không thân thiết. Cậu mợ dù em đã muốn nói chuyện nhiều nhưng chẳng ai cởi mở làm cho em không muốn gặp mặt mọi người, vì không muốn nhìn thấy sự ghẻ lạnh, k.hinh t.hường. Mọi người chỉ thương chị em thôi.
Lên đại học tình trạng vẫn như thế, mọi người sợ ngồi gần em nên lúc nào em cũng ngồi một mình. Cuộc sống ở trọ cũng vậy, chỉ biết đi học và về phòng trọ, do không có xe nên không biết đi đâu, nói ba mẹ mua xe thì ba mẹ không chịu.
Tình cờ em gặp và yêu một người, đó là mối tình đầu. Quen anh em thấy cuộc sống có ý nghĩa, có mục tiêu sống hơn, sống vì người đó. Em luôn muốn làm người đó vui, gặp bạn bè anh em luôn muốn tạo ấn tượng tốt, cố gắng để mình là niềm tự hào của anh. Lần đầu em cảm nhận có người yêu mình nhưng trái tim vỡ vụn khi anh đòi chia tay sau 6 tháng quen nhau. Em càng níu kéo anh càng lạnh lùng, chà đạp. Anh còn giới thiệu cả người yêu để làm em đau. Người duy nhất làm em cảm thấy mình có giá trị trên đời này đã rời xa em.
Em có đứa bạn thân duy nhất, tưởng bạn rất hiểu em nhưng không phải vậy. Lúc em đau khổ nhất, cần người bên cạnh nhất, bạn cũng lại bỏ em vì có người yêu, hạnh phúc trong tình yêu, chỉ quan tâm đến người yêu thôi. Em đã để bạn đi, không bao giờ liên lạc nữa, không giận dỗi, chỉ muốn chúc bạn hạnh phúc.
Tại sao người khác luôn được yêu thương và che chở mà em chưa được ai nhớ đến sinh nhật, hoặc một lần được bên người mình yêu trong ngày sinh? Em rất ghét sự cô đơn nhưng nó lại luôn vây lấy em.
Em phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống này khi sống trên đời mà chẳng có gì đáng sống cả. Chỉ muốn một lần được sống như mọi người, vui tươi, hạnh phúc và tràn đầy tình yêu thương, muốn ai đó nắm lấy bàn tay đỡ mình dậy và bước tiếp nhưng sao thấy xa vời quá. Ai có thể chỉ cho em con đường nên đi.
Theo VNE
Người tình của chồng hỏi:"Chị đã ly dị anh ấy chưa?"
Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình.
Năm nay em 39 t.uổi, đã có chồng và một con gái 9 t.uổi. Cách đây 2 năm người tình của chồng em gọi điện thoại đến hỏi em và chồng đã ly di chưa. Em hỏi chồng thì chồng nói không còn tình cảm với em nữa, muốn bỏ đi sống với người tình. Em rất sốc dẫn dấn mất ngủ và cũng đồng ý với việc chồng đưa ra. Tuy nhiên hơn hai năm nay chồng không còn bỏ đi nữa, vì đang thất nghiệp. Nghe đâu họ đã có con với nhau và cô gái kia đã về quê sinh sống. Còn chồng em thì cứ khoảng 1-1.5 tháng thì đi hai ngày không liên lạc với gia đình, sau đó lại quay về. Em hỏi thì nói quanh co. Chồng nói vẫn còn thương con và em. Hiện nay tất cả mọi chi phí trong gia đình do một mình em lo liệu. Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi, muốn gục ngã và buông xuôi mọi thứ.
Tình cảm có thể là điều mơ hồ, khó xác định, nhưng quan hệ vợ chồng thì ngoài tình cảm còn có những quy định của luật pháp hết sức chặt chẽ và nghiêm khắc bảo vệ. Vậy nhưng tình trạng hôn nhân của bạn được chính bạn miêu tả hết sức... nhập nhoạng. Một người chồng chỉ cần tuyên bố "không còn tình cảm, muốn bỏ đi sống với người khác" thì được người vợ đồng ý, nghĩa là sao? Rồi sau đó không biết hai vợ chồng giải quyết việc "bỏ đi sống với người tình" thế nào để anh ta lại thản nhiên "tiếp tục không còn bỏ đi nữa", vẫn được chấp nhận sống tại nhà. Còn người vợ vẫn tiếp tục nuôi anh chồng thất nghiệp, lâu lâu biến mất 1,2 ngày và chỉ mơ hồ "nghe đâu họ đã có con với nhau"... Tất cả những điều này chứng tỏ rằng bạn không xác định được vị trí, quyền và cả lòng kiêu hãnh của một người vợ. Bạn đã buông xuôi từ lâu chứ đâu phải chỉ bây giờ mới muốn buông xuôi!
Vậy thì buông xuôi cho người gọi là chồng sống như vậy, làm vợ trong tình trạng như vậy 2 năm đã là quá đủ. Giờ đây bạn nên tỉnh dậy, bước ra khỏi tình trạng nhập nhoạng đó. Hãy làm rõ mọi việc, xác định vai trò, vị trí, nghĩa vụ của chồng với gia đình, với vợ và con. Thất nghiệp không phải là một cái tội, nhưng sống bám vào người mình không yêu thương, nương nương nói lời thương yêu, tiếp tục lừa dối, chờ thời cơ thuận tiện lại tiếp tục bỏ ra đi thì đó là một hành động đáng khinh. Nếu anh ta nói còn thương yêu và còn muốn duy trì gia đình thì anh ta phải làm điều gì đó để chứng minh cho tình yêu thương của mình, bắt đầu từ việc sinh hoạt đi lại rõ ràng, minh bạch, cho đến việc thực hiện nghĩa vụ làm chồng làm cha một cách trung thực. Đừng nên tiếp tục để mình sống trong tình trạng mù mờ, nhập nhoạng, thậm chí là bị lợi dụng, ăn bám nếu như bạn không nhận được những gì mà một người vợ nhất định phải nhận được từ một người chồng đúng nghĩa.
Theo VNE
30 t.uổi tôi vẫn chỉ là 1 người tình Tôi nói muốn chính thức làm vợ anh chứ không phải là bồ hay người tình như người ta vẫn gọi, vì dù sao vợ chồng anh cũng xác định không thể sống tiếp với nhau nữa. Nhưng câu trả lời là không và không bao giờ có chuyện đó. Năm nay tôi 30 t.uổi, anh hơn tôi 20 t.uổi, đã có một...