Sống không cần đàn ông: Nụ cười và nước mắt
Phòng nàng có bốn người, đều là đàn bà con gái. Nhưng mấy người đàn bà trong phòng chẳng lấy thế mà phiền lòng, đơn giản bởi ai trong số họ cũng có cái cớ để sống mà chẳng cần đến đàn ông.
Ngoại trừ nàng vừa cưới năm ngoái, chưa xong trăng mật đã đe dọa đến kỳ “vỡ mật” và hiện đang sống ly thân với chồng, ba người phụ nữ còn lại đều đang “tự do như gió”. Chị Hương Đỗ chọn cách “single mom” (con gái chị năm nay đã lên mười) thì luôn cho rằng mình sáng suốt. Hà cớ gì cứ nhất thiết phải cưới lấy một tấm chồng như chị Hương Hà, để rồi phải chịu đựng tới 10 năm, rồi mất bao nhiêu công sức của mấy “quân sư quạt mo” mới dựng lên được một kịch bản hòng ly dị gã chồng lười vô tích sự. Chưa kể phải mất vài triệu tiền bôi trơn mới khiến được cái cỗ máy già cỗi và quan liêu là tòa án quận chậm chạp vận hành để “đẩy nhanh tiến độ”. Nhưng có thế mới thấy được cái giá của tự do, để chị Mỹ Anh khỏi phải nhấp nhổm băn khoăn vì nỗi có khi phải kiếm lấy một người để mà nương tựa khi xế bóng.
Chuyện của chị Mỹ Anh luôn là đề tài nóng, khiến mấy người đàn bà trong phòng phân chia ra làm hai phe. Phe “bảo thủ” gồm nàng và chị Mỹ Anh cho rằng, đàn ông có thể bạc tình như mấy gã Sở Khanh và chị Hương Đỗ từng gặp, có thể vô dụng, lười nhác, thờ ơ như chồng cũ của chị Hương Hà thật đấy. Nhưng đàn ông cũng có những gã rất được (mà chị em mình không có phúc gặp được) và trong số những gã vô tích sự (mà chúng ta vớ phải) thì cũng vẫn còn le lói chút ít “nam tính” có thể không đủ cho một người đàn bà mạnh mẽ làm chỗ dựa nhưng chí ít cũng tạm đủ cho một cuộc hôn nhân không đòi hỏi quá nhiều ở nhau. Và có khi chỉ cần thế là đủ, vì có mấy người đàn bà đặt hết kỳ vọng vào chồng mình đâu, chưa nói đến tình yêu (có vẻ như nó quá xa xỉ đối với cuộc sống vợ chồng).
Nhưng ta cần gia đình để sống một cuộc sống bình thường, cần cha cho những đứa con để chúng không bị lệch lạc vì thiếu thốn tình cảm. Chừng ấy là quá đủ lý do để mà duy trì cuộc sống bên cạnh cái người đàn ông nửa vời mà ta vớ được.
Phái “cấp tiến” của chị Hương lại phản biện bằng những ví dụ đanh thép. Này nhé, có cần thiết phải duy trì cuộc sống bên cạnh một gã chồng tham lam, ích kỷ, đòi hỏi đủ thứ ở một người vợ nhưng bản thân mình thì “bụng trâu đầu hói” về đến nhà chỉ biết mỗi việc ghếch chân xem tivi chờ cơm như chồng cũ chị Mỹ Anh không? Có thể lão kiếm được tiền, nhưng để làm gì khi lão thường xuyên bồ bịch? Chị Hương Đỗ còn gay gắt hơn: “Chưa kể vớ phải một gã chồng ngoài việc núp váy mẹ chỉ biết xem bóng đá và chơi game như cái cô Yên Khê (chỉ nàng) kia, có khi còn bực mình hơn là sống một thân một mình như tôi đây”.
Động vào đúng “gót chân Achilles” chưa kịp lên da non, nàng im bặt. Đêm về, nàng âm thầm so sánh. “Xét một cách toàn diện” thì cả bốn người phụ nữ phòng nàng đều phận hẩm hiu, nhưng nhìn đi nhìn lại thì thấy đàn ông quả đúng là cái giống vô tình. Sao cái anh là bố của con gái chị Hương Đỗ chưa một lần quay về nhìn mặt con, dù anh sống rất ổn ở bên Đức và năm nào cũng về thăm nhà? Sao chồng cũ của chị Hương Hà chẳng bao giờ đưa tiền để chị lo cho hai đứa con còn đang đi học? Chồng cũ của chị Mỹ Anh nữa, mặc dù kiếm được nhiều tiền nhưng ngay cả con, ông ta cũng có nhớ ngày sinh nhật đâu, nói chi đến việc quan tâm đến cái sự vui buồn của vợ.
Còn chồng nàng, nghĩ đến là lại thấy “cục tức nó nghẹn ở họng”. Lúc còn yêu, nàng thậm chí còn cảm động khi thấy Khang rất quan tâm đến mẹ. Nhưng đến khi lấy rồi, nàng ngạc nhiên khi tiền lương lĩnh về Khang đưa hết cho mẹ và ngày ngày được mẹ phát tiền đổ xăng, ăn sáng. Lấy vợ rồi Khang cũng chẳng hề thay đổi. Anh lý luận: “Mẹ không có lương hưu nên anh đưa tiền cho mẹ, em đỡ phải bận tâm chuyện chi tiêu trong nhà. Lương của em, em được toàn quyền, anh và mẹ chẳng đòi hỏi em đóng góp gì, em còn thắc mắc gì nữa?”.
Cứ như vậy, cái điệp khúc “anh và mẹ” đã âm thầm chia rẽ vợ chồng nàng. Chuyện gì trong nhà cũng do mẹ chồng quyết, mẹ chồng luôn luôn đúng, nếu mẹ chồng sai xin xem lại điều 1… Giờ thì nàng đang sống ly thân và nung nấu quyết tâm quay lại sống đời độc thân cho khỏe. Khỏi phải bận tâm đến đủ thứ chuyện rắc rối mà một người đàn bà có chồng buộc phải chu toàn nếu không muốn bị cho là đoảng.
Thế rồi hôm sau, theo chân hai chị Hương, hết giờ làm nàng tung tẩy lên sàn nhảy. Ngày nghỉ thì tụ tập ở nhà một chị nào đó, cả bọn cùng nấu nướng ăn uống rồi tán phét, nghe nhạc, nhảy nhót cho đã đời… Rồi hỉ hả với nhau, chỉ mình ta với ta là đủ, cần gì phải thêm một gã đàn ông để rồi “mua dây buộc mình”. Một buổi chiều Chủ Nhật, cả nhóm tập trung ở căn nhà thuê của nàng. Ăn xong món vịt om sấu, nghĩ thế nào nàng mở cái đĩa nhạc Trịnh. Ba người đàn bà đang om sòm bỗng chốc lặng phắc đi trước những ca từ ám ảnh. Trong thoáng chốc, họ bỗng trở thành người khác, những “nanh vuốt” thường ngày biến mất, nhường chỗ cho những cảm xúc ủy mị mà nàng chưa bao giờ thấy.
Chị Hương Đỗ bật khóc, bảo rằng chị cứ nói cứng thế thôi chứ đêm về nhiều lúc cô đơn khủng khiếp. Gì thì gì, chị cũng chỉ là đàn bà thôi, cứ xù lông xù cánh lên bao nhiêu năm nay cũng mệt mỏi vô cùng. Chị Hương Hà mếu máo, vừa làm mẹ vừa làm bố của hai đứa con đúng là quá sức chị thật. Còn chị Mỹ Anh thì sụt sịt, nhiều lúc thấy đời mình vô nghĩa. Nấu ăn ngon rồi cũng chỉ một mẹ một con lủi thủi ăn với nhau. Dọn nhà, cắm hoa xong rồi cũng chỉ để tự ngắm hoa tàn. Chưng diện để làm chi khi đến cơ quan chỉ có mấy mụ đàn bà?… “Còn mỗi Yên Khê là có cơ làm lại, xem có vớt vát được gì không em?”.
Video đang HOT
Nàng bật khóc tức tưởi, em cũng đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ một chút quan tâm, một chút chia sẻ, một chút tôn trọng thôi mà. Có khi chỉ cần vào ngày sinh nhật mình, chồng lặng lẽ mua một bó hoa về cắm. Hay một cái đĩa nhạc hay, một cuốn sách mới, cùng xem một bộ phim hoặc thậm chí đơn giản hơn nữa, chỉ cần có ai hỏi, anh ấy biết được một vài sở thích của em. Vậy thôi mà sao quá khó! Hay bởi đàn ông là giống vô tình nên họ chẳng thể đủ kiên nhẫn để biết được những gì mà vợ mình cần. Họ chỉ cho cái mà họ có. Còn vợ họ mà cả gan đòi hỏi những thứ khác sẽ bị buộc tội ngay là giống trắc nết. Mà với phụ nữ thì đôi khi chẳng cần nhiều, chỉ cần một câu nói quan tâm, một ánh mắt chia sẻ, một cử chỉ ân cần là đủ để khiến họ hy sinh cả một cuộc đời cho người đàn ông họ yêu.
Theo ANTĐ
Nỗi buồn tủi của người mẹ chồng có 3 cô con dâu hỗn láo
Ngày tôi nói ra ăn riêng, 3 con trai còn níu kéo mẹ chút xíu. 3 con dâu của tôi không ai được lời nào bảo mẹ ăn cùng. Mấy con dâu cũng chẳng thèm mua sắm bất cứ thứ gì cho mẹ ăn riêng hay hỏi han mẹ còn thiếu thốn thứ gì không.
Có những đêm tôi khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà tôi sang thế giới bên kia quá.
Chào Hải Oanh với tâm sự "Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của cô con dâu mất dạy"!
Đọc tâm sự của cháu, tôi thấy đồng cảm với những ức chế của cháu về mẹ chồng. Nếu cháu không kể tâm sự của mình ra đây, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ được trên đời lại có những bà mẹ chồng ghê gớm, nanh nọc đến vậy. Tôi cứ nghĩ, các bà mẹ chồng bây giờ đều biết điều và tâm lý hoặc chí ít cũng đối xử rất "thoáng" với con dâu.
Đọc bài của cháu, tự nhiên tôi lại rớt nước mắt nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình. Ước gì tôi có một đứa con dâu hiếu thảo, biết suy xét nghĩ trước nghĩ sau như chá? Nhưng tôi biết đó mãi là điều ước thôi và không bao giờ thành hiện thực được.
Ngàn lần, tôi đã tự xem lại bản thân và tự hỏi chính mình: Tôi có là bà mẹ chồng ghê gớm, quái tính không mà bị con dâu khinh ghét, đối xử xấc láo như vậy. Nhưng nói thật tôi không tìm ra nguyên nhân tại sao chúng cứ hỗn hào với tôi. Hình như tôi càng nhịn chúng để yên cửa yên nhà thì cả 3 con dâu nhà tôi đều được thể lấn tới. Vì chuyện của 3 con dâu mà 62 tuổi tôi vẫn thấy khổ tâm.
Tôi kết hôn năm tôi 26 tuổi với ông nhà tôi. 28 tuổi tôi sinh con trai đầu lòng. Năm 30 tuổi, tôi lại tiếp tục sinh con trai thứ 2. Và năm 32 tuổi tôi lại sinh thêm một cậu con trai thứ. Sau khi con trai thứ 3 của tôi gần được 3 tuổi thì ông nhà tôi tôi lại một mình trên cõi đời với 3 đứa con thơ. Ông nhà tôi đã vĩnh viễn ra đi sau một tai nạn lao động tại công trường nơi ông ấy đang làm việc.
Sau khi chồng mất, tôi ở vậy nuôi 3 con trai khôn lớn. Dù vất vả nhưng tôi chưa bao giờ kêu than 1 lời.
Cứ thế, dù vất vả nuôi dạy các con, song tôi cũng chưa bao giờ kêu ca một lời. Dù cũng có nhiều đám dạm hỏi song tôi vẫn quyết ở vậy cả đời nuôi 3 con trai nên người do không muốn các con phải chịu thiệt thòi, không muốn các con phải san sẻ tình cảm.
Rồi cũng đến ngày các con trai tôi lớn khôn. Nhờ trời, chúng đều hiền lành và không chơi bời. Cả 3 con trai tôi đều có công ăn việc làm ổn định dù lương lậu không nhiều. Cứ nghĩ trời thương nên đã cho tôi 3 người con trai ngoan ngoãn. Song gia đình đầm ấm vui vẻ của tôi bắt đầu chấm dứt từ ngày các con trai tôi lần lượt lấy vợ.
Vì thương và tin tưởng con nên khi con trai lấy vợ, tôi không hề chê bai hay phàn nàn một điều gì về bạn gái cũng như người vợ của nó. Lúc nào, tôi cũng vun vén cho các con vì nghĩ đời tôi đã vất vả và thiệt thòi lắm rồi nên mong các con đứa nào cũng yêu thương nhau hạnh phúc.
Trong 5-6 năm, tôi lần lượt tổ chức đám cưới cho 3 con trai của mình. Như vậy tôi có tổng cộng 3 con dâu. Con dâu lớn nhà tôi là người ở Thanh Trì và làm kế toán một công ty lớn với thu nhập tương đối khá. Con dâu thứ 2 nhà tôi ở Gia Lâm làm nghề tự do và buôn bán. Con dâu thứ 3 thì ở mãi tận Thái Nguyên và làm phiên dịch viên.
Cứ thế, cứ con đầu cưới, tôi lại ở chung với vợ chồng nó. Cưới đứa thứ 2 về, thì tôi lại cho vợ chồng con lớn ở riêng. Cưới đứa thứ 3 về thì tôi lại cho vợ chồng con thứ 2 ra riêng và ở với vợ chồng con thứ 3. Vậy nhưng, cả đời nuôi 3 con trai không phút mệt mỏi, chạnh lòng. Thế mà giờ có thêm 3 con dâu nhưng ghê gớm, chẳng coi mẹ chồng ra gì khiến tôi làm mẹ đau lòng và buồn tủi quá.
Khi các con bắt đầu có cháu, lúc này tôi cũng đã nghỉ hưu ở xí nghiệp in. Hàng ngày, tôi ở nhà phụ chăm và bế cháu cho các con yên tâm đi làm. Ở nhà, tôi cũng chẳng ăn bám gì các con. Lương hưu của tôi, tôi tiêu hàng tháng không hết. Thế nhưng các con dâu vẫn nó cạnh khóe, hỗn láo với mẹ. Tôi thì không thích mắng chửi hay nói lại con dâu vì tôi sợ hàng xóm nghe thấy lại mang tiếng bà mẹ chồng ghê gớm.
Hàng ngày, thương các con, dù ở chung với nhà con trai út nhưng tôi vẫn cố phụ giúp đưa cháu lớn đi lớp rồi ở nhà trông 1 đứa cháu nhỏ cho con dâu thứ 3. Sáng nào, tôi cũng phải đun 15 lít nước cho cả 3 nhà dùng. Bởi mỗi nhà có mấy cái phích và cần dùng nước nóng nên tôi đun hết.
Nhà tôi có tất cả 5 đứa cháu nội. Đứa cháu nào cũng do một tay tôi chăm sóc cho đến khi chúng đến tuổi đi lớp. Thân già mà tôi cũng chẳng được đi chùa chiền gì như người khác vì hàng ngày còn phải bận trông cháu, cơm nước.
Song chẳng hiểu sao, hết lòng với gia đình như vậy và chẳng bao giờ can thiệp nhiều vào chuyện riêng của các con, thế nhưng mấy con dâu nhà tôi vẫn không ưa mẹ chồng và thường ăn nói hỗn hào với tôi.
Như con dâu cả nhà tôi. Khi nó sinh cháu đầu tiên, tôi cũng chăm sóc hết lòng. Mỗi lần có việc đi ra ngoài, tôi đều cơm nước đầy đủ cho nó xong mới tranh thủ đi. Thế mà một lần tôi tranh thủ ra vườn để làm rau lấy rau ăn cho cả nhà, vừa về đến nhà, đã nghe tiếng con dâu nói mẹ chồng xoen xoét: "Mẹ không quan tâm lo lắng cho con dâu cho cháu cả. Như nhà người ta, con dâu đẻ thì mẹ chồng phải ở nhà 24/7 để chăm con chăm cháu chứ không phải tranh thủ đi làm thế này".
Mà khổ, tôi đi làm vườn đó cũng chỉ để phục vụ cho gia đình ăn uống an toàn hơn chứ nào tranh thủ đi làm vườn để mang rau cỏ đi bán bên ngoài đâu.
Con dâu thứ 2 cũng không ghê gớm không kém cạnh. Có lần thấy con dâu nói hỗn quá với chồng nó. Tôi là mẹ nên cũng chỉ góp ý nhẹ nhàng và không có ý bênh vực con trai. Thấy vậy, con dâu thứ 2 của tôi lại quát lên bảo: "Bà câm miệng đi, bà chẳng biết gì mà cứ hay nói vớ vẩn". Nói rồi nó tỏ thái độ hầm hầm ra mặt với mẹ chồng và chồng.
Khi ở với con dâu thứ 3 với tôi cũng không được yên thân. Mỗi tháng con dâu tôi đưa cho mẹ chồng 2 triệu để đi chợ mà nó lúc nào cũng tưởng nhiều lắm và nghiễm nhiên coi tôi là ô sin. Với 2 triệu này, tôi phải lo toan cho 3 người nhà nó từ A-Z. Thế nhưng ngày nào ngồi vào bữa ăn, nó cũng tỏ vẻ khó chịu vì món ăn đơn điệu hoặc nấu ăn không ngon cho dù tôi đã rất chịu khó đổi món cho các con ăn.
Thậm chí có hôm cả nhà đang ăn cơm, nó buông thõng bảo: "Bà nấu chả ngon gì cả, món ăn thì đơn điệu. Nấu thế này bố ai mà nuốt được!". Chồng nó có bảo: "Muốn nấu ăn ngon, em đi làm về mà vào bếp tự nấu ấy". Nghe chồng nói vậy nó vằng lại luôn: "Anh nghĩ tôi là ai? Tôi là con ô sin trong nhà này chắc? Bà ấy cầm 2 triệu tiền chợ mà cho ăn uống thế này á!".
Lần gần đây nhất, khi mang quần áo đi phơi cho con dâu. Thấy chiếc váy của nó bị sứt chỉ, tôi ngồi cặm cụi khâu. Rất nhiều lần như thế, con dâu cũng không biết vì tôi cũng không nói.
Song lần vừa rồi, thấy chiếc váy bị sứt chỉ ở gần nách, tôi cũng âm thầm khâu lại cho con. Chẳng ngờ tối về treo quần áo, con dâu tôi phát hiện ra và cằn nhằn với mẹ chồng. Con dâu tôi bảo: "Khâu xấu mù lại còn bày đặt khâu vá. Mất khoảng 10k con mang ra hàng đẹp luôn".
Vừa rồi, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định xin các con ra ăn riêng một mình để mặc các con sống cuộc sống của mình. Ngày tôi nói ra ăn riêng, 3 con trai còn níu kéo mẹ chút xíu. 3 con dâu của tôi không ai được lời nào bảo mẹ ăn cùng. Mấy con dâu cũng chẳng thèm mua sắm bất cứ thứ gì cho mẹ ăn riêng hay hỏi han mẹ còn thiếu thốn thứ gì không.
Hôm nay đã gần 1 tuần từ ngày tôi ra ăn riêng sau bao nhiêu năm ăn chung, ở chung với con cháu. 3 cái nhà gác 2 tầng, tôi đều cho 3 cặp vợ chồng trẻ ở. Tôi lẳng lặng dọn xuống ở cái nhà cấp 4 cũ ngày xưa gần đó của vợ chồng tôi.
Các con trai tôi đi làm về còn mò xuống thăm mẹ, trò chuyện với mẹ một lúc. Chứ 3 con dâu tuyệt nhiên mấy hôm rồi chưa thèm xuống hỏi han mẹ câu nào. Ngày nào cũng lủi thủi cơm canh, dọn dẹp, nhất là lúc ngồi ăn cơm một mình một mâm, tôi buồn tủi đến rớt nước mắt vì một mình ngồi một mâm cơm, ngồi bên nào tôi cũng thấy lệch.
Có những đêm tôi khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà tôi sang thế giới bên kia quá. Nhiều lúc nghĩ lại, cả đời tôi cơ cực vất vả nuôi con. Tôi cũng yêu thương và vun vén cho con cháu hết lòng mà sao các con dâu, con trai tôi lại đối xử với mẹ tệ bạc thế? Tại sao chúng coi tôi chẳng ra gì? Với chúng, kiếm được tiền là to tát lắm sao và có thể lấn át hết cả tình cảm gia đình? Hay tại chúng nghĩ, mẹ chồng khác máu tanh lòng nên như vậy?
Theo VNE
Tôi đã "trao gửi" cho người khác không phải anh Tôi yêu đơn phương người con trai ấy từ khi còn là học sinh cấp ba. Anh quan tâm chăm sóc tôi rất nhiều, nhưng chỉ coi tôi là em gái. Ảnh minh họa Cho đến khi lên đến Đại học, vì hoàn cảnh học xa nhà và sự quan tâm của một người con trai khác đã khiến tôi rung động. Tôi...