Sống đơn giản chính là hạnh phúc
Cuộc sống giản đơn chính là hạnh phúc. Hãy bớt đi một chút những khao khát, để được tự do hơn một chút. Hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần phải so sánh với người khác làm gì.
Tôi đột nhiên phát hiện thấy trên nhiều thông tin đại chúng nói về một quần thể thế yếu. Như thế nào là một quần thể thế yếu ? Chính là người nghèo đấy thôi! Chúng ta luôn phải thừa nhận rằng, giữa người với người có chia ra thế yếu thế mạnh. Thế giới này có lúc không công bằng, rất nhiều nguyên tắc bề ngoài có vẻ công bằng, để cho người yếu và kẻ mạnh cùng chạy trên một đường đua, nhưng thực tế lại nghiêng về kẻ mạnh và khắt khe với người yếu, để cho người giàu thắng rất nhẹ nhàng còn người nghèo thì mệt muốn đứt hơi.
Cũng như câu chuyện: Rùa và thỏ chạy thi, thắng lợi của rùa chỉ có thể gửi gắm vào hy vọng do sự lơ đãng của thỏ mà thôi. Chim chết vì ăn, vì sao vậy? Bởi vì chim chỉ có một cái bụng, không ăn sẽ chết đói. Chết đói cũng là chết, nói đi nói lại đều trách tại cái bụng. Con người cũng vậy, nghĩ xem vì sao người ta phải suốt ngày chạy ngược chạy xuôi ? đó chẳng phải miếng cơm hay sao ? Con người không được sống thoải mái như loài chim, rất nhiều người tỏ ra cảm thông khi chim bị nhốt trong lồng. Còn con người thì sao? Thử xem có giống như vậy không?
Chúng ta cho rằng một tài xế lái xe thuê muốn suốt ngày ngồi trong buồng lái chật hẹp và làm vài động tác đơn giản như đạp phanh, tăng ga, sang số, phạm vi hoạt động của đôi chân chỉ có ba điểm đó, thêm nữa phải thắt dây an toàn thì thử hỏi họ có thấy dễ chịu với sự trói buộc đó không ? Vậy mà họ phải chịu đựng. Đừng cho rằng những người thuộc tầng lớp cổ cồn chẳng thoải mái hơn người lái xe kia. Trong mấy chục năm sống giữa đất trời, thử hỏi họ có bao nhiêu thời gian sống cho thoải mái đây ? Bảy tuổi đã phải vào lớp học, hai mươi tuổi phải bị trói buộc vào nơi làm việc và kéo dài tới vài chục năm. Khi về hưu có thể nghỉ ngơi vài năm hoặc vài chục năm, nhưng đáng tiếc là lúc đó chẳng còn đi lại được nữa, sau đó là nằm trên giường bệnh vài năm và cuối cùng đi tới nơi yên nghỉ vĩnh viễn.
Trong cuộc sống, đương nhiên là chúng ta phải khích lệ bản thân và mọi người làm sao để phát tài … nhưng nhiều khi con người ta: Lúc còn nghèo, người ta lao vào kiếm tiền, kiếm được tiền rồi thì cố ăn, ăn đến béo ra lại tìm cách giảm béo. Vậy sao không ăn ít đi một chút ? Thực ra phát tài là một quá trình lo lắng. Ăn không được no cũng lo lắng, ăn no rồi cũng lo lắng, ăn quá no lại càng lo lắng hơn. Thực ra, nhu cầu cơ bản chỉ là sự sinh tồn thì bạn không phải cần nhiều đến thế. Ăn quá no chẳng những có hại cho cơ thể mà còn là lãng phí nếu xét từ góc độ để duy trì sự phát triển của loài người.
Video đang HOT
Đừng cho rằng hòa bình trên thế giới chẳng liên quan gì tới chúng ta cả: nếu mọi người đều không đi bộ, đi xe đạp hoặc đi xe công mà luôn cho xe riêng là mục tiêu phấn đấu của mình, hoặc ra khỏi nhà là muốn đi máy bay thì dầu mỏ không bị thiếu mới là chuyện lạ và thế giới không xảy ra nhiều chuyện là điều khó tin được. Cố hết sức theo đuổi sự giàu có, phát tài, trên thực tế là có hại đối với mình và cũng là thiếu trách nhiệm đối với xã hội. Tiền đủ tiêu là được rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ bao nhiêu mới gọi là đủ ?
Khi bạn chưa có cuốn sổ gửi tiền ở ngân hàng thì lý tưởng của bạn là ngoài chuyện ăn uống ra còn phải có một khoản tiết kiệm để mua một bộ quần áo mới thời trang hoặc vài quyển sách hay để đọc. Sau đó, số dư trong sổ tiết kiệm cần đạt tới bốn, năm hoặc sáu con số, tốt nhất là con số nhiều đến vô hạn. Có ti vi màu, tủ lạnh nhưng rồi lại muốn có ô tô; có cổ phiếu rồi nhưng lại muốn là người có tư cách pháp nhân. Thực ra, bạn hiểu rất rõ rằng tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ, bạn luôn cảm thấy rất bức bối, cảm thấy áp lực quá lớn.
Không phải là tiền quá ít mà là ham muốn mãi mãi không dừng lại! Ham muốn của con người là vô hạn, trong thế giới vật chất này, muốn thỏa mãn niềm khát khao đó bạn chỉ còn cách lao vào kiếm tiền, kết quả là bạn đã biến thành nô lệ của đồng tiền, nó làm cho một số khát vọng giản đơn khác không còn đất sống. Đối với sinh mệnh mà nói, suy cho cùng cái gì là quan trọng nhất đây ? Hoặc là chỉ khi bạn đã già rồi, sắp sửa tạm biệt thế giới này rồi, trái tim bạn như một cơn gió lật lại hồi ức của cuộc đời mới biết cái gì là thứ quí nhất trong cuộc đời.
Nói một cách thật nghiêm khắc, ngoài cái đã đủ rồi ra, còn lại đều là dư thừa, bạn vẫn cố sức cho những cái dư thừa đó, chẳng để mắt tới những cái đẹp trong thế giới này, bỏ lỡ tình yêu bỏ lỡ những cơ hội làm phong phú tâm linh của bạn thì bạn là kẻ thù của sinh mệnh, kẻ thù của hạnh phúc, bạn sẽ phạm tội với chính mình và với người thân của mình.
Cuộc sống giản đơn chính là hạnh phúc. Hãy bớt đi một chút những khao khát, để được tự do hơn một chút. Hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần phải so sánh với người khác làm gì. Hỡi bạn của tôi ơi bạn biết mình cần phải làm gì rồi chứ . đừng để bạn là con rối trong cái thế giới quay tròn này để rồi cả cuộc đời của bạn sống vô ích mà ko biết mình sinh ra để làm gì, sống vì điều gì ,tạo hóa ra con người để làm gì. Hãy làm phong phú trí huệ của bạn bằng những thứ văn hóa truyền thống chứ không phải là những thứ văn minh đã suy đồi như bây giờ.
Theo Guu
Ngày cuối năm, ai còn nhắn nhủ điều gì?
Ngày cuối năm, sẽ thôi nhớ về yêu thương đã ngủ yên một góc nào đó trong trái tim còn lộn xộn để đón lấy những an yên dù ít ỏi nhưng là món quà cuối cùng của một năm cũ dù không trọn vẹn.
Trời cuối đông, gió lùa thốc vào mái phố rồi bất chợt nằm co ro. Những chuyến xe bus vội vã đến vội vã rời mang theo bước chân gấp gáp, bỗng thấy mọi thứ của ngày cuối năm chòng chành, chới với và xô bồ đến lạ. Ngày cuối năm, vẫn như bao ngày bình thường khác đủ 24 giờ nhưng dường như có chút gì đó dùng dằng, níu kéo và thấy trống trải vô cùng.
Đếm chậm thời gian, lặng nhìn tờ lịch treo tường im lìm một mình, chẳng nỡ xé bỏ đi như mọi ngày vì sợ. Sợ thời gian trôi, sợ cuốn đi những điều cũ, những điều chưa kịp làm và cả vô vàn cảm xúc chưa nói thành lời...Khi chiếc đồng hồ nhích dần từng tích tắc, khoảnh khắc kim giờ và kim phút chạm nhau trên một đường thẳng của ngày cuối cùng ấy đã là một khoảng cách rất xa. Là khoảng cách giữa năm cũ và năm mới, giữa điều đã cũ và điều sắp mới, giữa gần và xa; giữa những điều khó gọi thành tên...
Ngày cuối năm, phố chòng chành vụn vỡ những tia nắng đầu ngày còn lảng bảng sương sớm. Phố uống trọn những ánh nhìn, cả những tiếng thở dài thật khẽ khô khốc và cả bàn chân ai vội vã bước.
Ngày cuối năm, nhắn nhủ lòng mình sống chậm lại một chút để gói trọn cảm xúc yên bình khi một vòng tuần hoàn sắp khép lại...
Ngày cuối năm, ủ đầy trong lòng bàn tay mùa đông thật ấm, hít căng lồng ngực mùi vị tinh khôi của sáng sớm chòng chành nắng đợi gió bên song. Lắng nghe giọt café rơi tí tách chạm xuống đáy cốc, vỡ tan, như giây phút viên gạch nối giữa năm cũ và năm mới không còn giới hạn.
Ngày cuối năm, gói gém lại những điều đã cũ để khép lại một giấc mơ của ngày hôm qua, mỉm cười đặt niềm tin cho lựa chọn ngày sau, sẽ là hạnh phúc theo đến suốt cuộc đời. Khi những yêu thương đã trôi tuột khỏi tay thì cũng nên mạnh dạn vứt bỏ và tìm một yêu thương khác xứng đáng hơn. Thực tâm chẳng ai là quan trọng nhất đối với ai hết, chỉ có bản thân mới thực sự quan trọng với chính mình. Học cách trân quý bản thân mình trong một năm mới sắp gõ cửa, biết đâu, hạnh phúc một lần nữa mỉm cười...
Ngày cuối năm, sẽ thôi nhớ về yêu thương đã ngủ yên một góc nào đó trong trái tim còn lộn xộn để đón lấy những an yên dù ít ỏi nhưng là món quà cuối cùng của một năm cũ dù không trọn vẹn.
Ngày cuối năm, thèm được trở về nơi ấy, một nơi dù có đi hết cuộc đời vẫn khao khát được tìm lại. Đó là nhà. Để được hít lấy vội vàng vị đất sỏi mằn mặn, nồng nồng in hằn những bước chân cha và giọt mồ hôi của mẹ. Để biết rằng thời gian chẳng chờ đợi một ai khi không biết trân trọng. Mái tóc cha đã phủ đầy sương gió, đôi mắt mẹ ủ đầy nỗi lo toan. Dù thương, dù nhớ cũng chỉ nguyện cầu sự bình yên suốt quãng đời còn lại...
Ngày cuối năm, có những chuyến tàu mang tên trở về vẫn lặng lẽ chuyển bánh xình xịch đưa nỗi nhớ về nơi xa. Có những niềm hạnh phúc chỉ cần nghĩ đến và cảm nhận cũng thấy an yên vì ngày cuối năm là để nhìn lại mãn nguyện vì những điều sắp qua dù chưa được vẹn toàn.
Ngày cuối năm, khép lại một mùa cũ, một năm cũ, hãy để lòng mình trải rộng ra, nhẹ nhàng và mãn nguyện. Có những điều chưa thực sự trọn vẹn, có những yêu thương đã vô tình đánh rơi và cả những dự định còn dang dở. Năm cũ sẽ chẳng kịp cho chúng ta thực hiện hết, vậy sao không nạp đầy năng lượng và say mê để bước vào một vòng tuần hoàn mới...
Ngày cuối năm, nhắn nhủ với bản thân rằng có rất nhiều điều đang đợi chờ phía trước...
Theo Kênh 14
Bài học 'cay đắng' khi yêu người đàn ông có vợ Hóa ra tình yêu hoàn hảo chỉ là một mình tôi ảo tưởng, còn anh chỉ coi tôi là người lấp chỗ trống. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng, tôi lại là người chịu khổ nên không muốn tái giá, sống cảnh gà trống nuôi con. Bố tôi công việc rất bận rộn, không có nhiều thời...