Sống chung 3 năm, hóa ra tôi chỉ là công cụ làm ấm giường cho anh ta
Hôm nay, tôi chính thức chia tay với bạn trai của mình, trái tim tôi rất đau đớn. Ba năm sống thử cùng nhau, tôi vẫn tự cho rằng, anh ta yêu mình thật lòng, và chúng tôi đang cùng nhau vun đắp cho tương lai.
Nhưng đời có ngờ được, anh ta đã quên tất cả những lời hứa đầu môi, bỏ tôi lại sau lưng để đi tìm người phụ nữ khác. Anh nói với họ rằng tôi chỉ là công cụ làm ấm giường mỗi khi anh ta cô đơn.
“Anh chưa bao giờ có tình cảm với cô ta, đấy là do cô ta tự nguyện và tự đa tình….” – Nếu không phải người đàn bà đó đưa cho tôi nghe đoạn ghi âm thì tôi sẽ không tin đó là sự thật.
Ba năm, tôi đã vì anh ta mà chịu bao đau khổ, đã cho đi những gì quý giá nhất, tôi đã phải quên đi những mơ mộng bay bổng của cả thời thanh xuân. Tôi hẳn đã bị những lời đường mật che mắt nên không nhận ra bản chất của anh ta. Anh ta còn lừa gạt tiền của gia đình tôi, mà đến giờ bố mẹ tôi vẫn chưa biết.
Ngồi viết lên những dòng tâm sự này, trái tim vẫn quặn đau và ân hận. Nhớ lại buổi chiều nay, khi nói lời chia tay, thái độ của anh ta thật dửng dưng, cũng chẳng có chút gì hối hận.
Hình minh họa
Tôi quen anh ta khi bắt đầu năm thứ 2 đại học, là người học trên tôi một khóa. Ngay ngày đầu tiên ở ký túc xá, anh ta đã mang những đồ dùng của các nữ sinh rất cần như bộ làm móng, món trang sức bạc… đến ký túc xá nữ mời mua.
Video đang HOT
Sau khi bắt đầu học kỳ thứ hai, anh ta không còn bán những thứ đó nữa, mà cộng tác với một công ty quảng cáo, chuyên làm các tờ rơi, áp phích dán quanh ký túc, bảng thông báo của trường.
Nhớ lại lúc đó, cô bạn ở bên cạnh phòng ký túc của tôi kể rằng, bố anh ta thì bỏ đi biệt xứ còn mẹ lại sống cùng người đàn ông khác. Vì vậy so với bạn bè cùng trang lứa anh ta phải nỗ lực gấp 5 gấp mười lần mới bước vào được giảng đường đại học. Tất nhiên anh ta phải làm rất nhiều việc mới có thể kiếm đủ tiền để trang trải.
Tôi bắt đầu để ý anh ta hơn và hơi khâm phục con người này. Chúng tôi thỉnh thoảng tình cờ giáp mặt nhau trong sân ký túc khi anh ta bận rộn với công việc của một nhân viên dán tờ rơi quảng cáo. Chính tôi là người đầu tiên chủ động chào hỏi và anh ta cũng thân thiện đáp lại. Rồi từ đó có những buổi chiều, tôi vô cớ cứ ngồi chờ ở ghế đá ký túc chỉ để ngắm một hình ảnh người đàn ông cao ráo, rắn rỏi, đang cần mẫn làm công việc quảng cáo của mình.
Sau đó, chúng tôi yêu nhau. Và chúng tôi quyết định sống cùng nhau ngay khi cuối năm hai đại học. Anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi. Chúng tôi một tuần ít nhất 2-3 lần quan hệ. Anh ta là người có nhu cầu cao, rất mạnh mẽ. Trong suốt ba năm sống thử, tôi đã không tránh khỏi mang thai 3 lần. Tất nhiên lần nào tôi cũng phải dùng thuốc để phá bỏ.
Nói về hoàn cảnh gia đình thì kinh tế nhà tôi cũng thuộc dạng khá giả. Vì vậy, trong suốt những năm chung sống, tôi giống như một người vợ lo cho anh ta từng miếng ăn, giấc ngủ. Tiền ăn uống, sinh hoạt, tiền thuê nhà… nhiều khi tôi chả tính toán thiệt hơn, tự móc vi chi hết.
Ngay cả khi anh ta không đủ tiền đóng học phí học kỳ cuối cùng, tôi cũng đã nói dối cha mẹ mình để xin thêm một khoản lớn. Vừa lo cho anh ta qua học kỳ cuối, vừa lo lót chuyện thi tốt nghiệp, bảo vệ luận văn… Nói thật, nếu bây giờ bảo tôi nhẩm tính tôi đã vì anh ta mà tiêu hết của bố mẹ bao nhiêu tiền thì tôi chẳng thể nào có con số chính xác.
Thời gian đó, sao tôi mù quáng vậy chứ. Tôi mê muội trong tình yêu không có tương lai vậy mà cứ ảo tưởng đấy là vì tương lai của hai đứa, hy sinh một chút cũng không thiệt. Chỉ cần nhìn anh ta bảnh bao trong chiếc áo mới hay cơ thể rắn chắc, có da có thịt là tôi hài lòng.
Nhưng sự việc bắt đầu thay đổi kể từ khi tôi ra trường, đi làm. Anh ta cứ viện cớ đi công tác liên tục và ít quay về căn nhà trọ của hai đứa. Thời gian đầu tôi cho rằng công việc của anh ta quá bận rộn, có thể buổi đêm cũng tăng ca, ngày nghỉ cũng phải đi công tác. Nhưng sau đó, điện thoại dần không liên lạc được và tôi phát hiện con người đó đã thay đổi số điện thoại.
Cho đến một ngày, có một người phụ nữ lạ gọi cho tôi, cô ấy cho tôi nghe một đoạn ghi âm ghi lại hết những lời phũ phàng, nói dối trắng trợn của anh ta. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Vì sao vậy chứ. Vì sao tôi hy sinh cho anh ta nhiều như vậy mà cuối cùng anh ta lại xem tôi như một món đồ chơi, chơi chán thì vứt.
Bây giờ tôi muốn rời khỏi thành phố buồn này, về nhà với ba mẹ. Tôi biết, cuộc sống mới còn đang chờ tôi, bởi tôi năm nay mới 22 tuổi thôi mà. Tôi ngu ngốc thì tôi phải trả giá. Nhưng tôi tự hỏi, cảm giác đau đớn ở con tim này rồi có tự nhiên kết thúc…
Theo Khoevadep
Hóa ra 4 năm nay chồng chẳng yêu thương gì tôi
Anh nói nhiều khi chẳng nghĩ, nghe đau lòng: Lấy cô chẳng có cái gì, mãi cảnh thuê nhà tôi chán lắm rồi, lúc nào cũng hết tiền...
ảnh minh họa
Chồng tôi đã xách vali đi, tất cả là do tôi. Tôi gọi anh nói chuyện tử tế và xin anh buông tha vì trong lúc này tôi thấy mình không thể mang hạnh phúc cho bất kỳ ai. Con lớn ốm nằm đợi phục hồi, ngàn cân treo sợi tóc, nếu có phúc lớn thì có thể sống nhưng cả chặng đường còn lại con tôi sẽ không được như đứa trẻ bình thường. Ở nhà con nhỏ ốm sốt, khóc inh ỏi, tôi đã cố gắng nhẹ nhàng, cắn răng chịu đựng nhưng càng ngày càng nhận ra chồng 4 năm nay cũng chẳng yêu thương gì tôi cả. Cứ lúc nào tôi gặp khó khăn thì anh nói nặng lời. Tính anh đãng trí, rồi nhiều lúc anh nói mà không suy nghĩ thấu đáo, nói những câu nghe đau lòng: Lấy cô chẳng có cái gì, mãi cảnh thuê nhà tôi chán lắm rồi, lúc nào cũng hết tiền...
Có điều lạ là nếu tôi đi làm về có khoản tiền nào đó anh sẽ gạ đi ăn nhà hàng hay mua quần áo mới, phụ kiện hay thích đeo nhẫn vàng chẳng hạn... Nói thật tôi quá mềm yếu nên chiều tất điều kiện của anh, chỉ với mong muốn vợ chồng được vui vẻ. Lúc đó anh rất vui, mãn nguyện và không bao giờ nói nặng lời với tôi, tôi có quá đáng gì thì anh toàn cười. Tôi đi làm xa nhà vài ngày anh rất hoan hỉ, miễn sao có tiền mang về. Lắm lúc nghĩ kệ đi, cuộc sống vốn dĩ vậy, mình chẳng có gì thì khó mà ai yêu.
Anh tính khí rất bốc đồng, có thể đánh chửi người đi đường. Bố mẹ anh chia tay từ lúc anh còn đỏ hỏn, mẹ bế con bỏ đi vào tận Thanh Hoá lấy một người trong đó rồi sinh thêm con trai, anh cứ cảnh lang thang từ bé. Lớn lên anh 2 lần đi tù về tội đánh nhau và chiếm đoạt tài sản, sau đó gặp tôi. Tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì khi đã có một con riêng với người hơn tuổi, nhưng luôn cố gắng sống tốt, hiền hoà, yêu thương người quanh mình. Cho đến lúc gặp anh tôi cũng vậy, 90% là tình thương, ngược lại anh cũng rất chiều chuộng tôi, lo cho tôi như đứa trẻ, đánh đúng vào tâm lý của người mẹ đơn thân. Anh đưa đón con đi học, về nhà nấu cơm cho tôi, nói chung thời gian đó tôi rất hạnh phúc nên gật đầu mời anh về ở cùng. Ngày ấy mỗi tháng tôi kinh doanh, thu nhập cao hàng trăm triệu mỗi tháng. Tiền tôi mua xe, mua vàng cất đầy két, từ khi có anh về tôi lấy ra tiêu xài dần, lúc sắm cái này sắm cái kia, đi du lịch, bạn bè...
Lúc tôi có bầu thì công việc bắt đầu kém, 2 đứa chỉ ở nhà ăn rồi đi chơi, đến lúc con tôi lên một tuổi tôi mới đi làm dần ổn hơn nhưng không được như lúc đầu. Vì lo cho con, lại mất vốn nên lập nghiệp lại, cũng từ lúc sinh con ra tôi và anh liên tục cãi vã, mỗi lần như vậy anh đều bế con đi hoặc tự đi, một thời gian lại điện thoại xin về, như tôi đã kể. Năm nay con tôi lên 2 tuổi thì con trai lớn lại bệnh, tôi lại một lần di chuyển nơi ăn chốn ở mong được ở bên con.
Hôm nay anh đã đánh tôi, nói sẽ đi mãi không bao giờ về, tôi không làm gì khác được ngoài mở cửa vui vẻ tiễn anh đi. Anh có mang chiếc xe máy của tôi đi, nói làm phương tiện cho con. Tôi không cho thì anh nhảy lên đánh, tôi bất lực nên kệ, chẳng muốn to tát vì nghĩ cũng chẳng đáng gì. Nằm được một lúc thì tôi lại nghĩ đến viễn cảnh anh cắm xe hoặc bán xe ăn tiêu hết tiền lại về.
Tôi sợ lắm, như sống trong địa ngục mãi tối tăm mù mịt. Tôi làm gì nên tội với anh để phải mang món nợ đời lớn thế này? Mấy năm nay lúc nào cũng vậy, rồi anh lại vui vẻ van xin tôi. Là đàn ông nhưng mỗi lần cãi nhau là anh gào ầm lên như muốn hàng xóm nghe thấy, cũng như vớ được gì là đập phá đó. Nói đến đoạn này tôi nhớ lại ngày mới yêu anh thường uy hiếp tinh thần tôi như đập đầu vào tường, phi thân đòi nhảy lầu vì tội tôi nhắn tin với bạn bè (nghi ngờ tình cũ). Cũng vì điều đó từ khi lấy anh tôi đổi số, cắt hết bạn bè, giờ chẳng còn ai.
Có nhiều bạn nói tôi chửi chồng? Thực sự thì tôi cũng như bao bà vợ khác, lúc nóng lên mày tao này nọ nhưng chưa làm gì quá đáng. Tôi đi thăm con thì anh không vui, nói "đón nó về đỡ phải đi lại". Rõ ràng anh biết tôi không đủ điều kiện vì hàng ngày cháu phải nằm phòng vô trùng để phúc mạc. Anh nói hết lòng vì vợ con nhưng cứ điên lên là bế con đi vô điều kiện, kể cả lúc mưa bão hay con sốt, mà trong người thường không có tiền.
Thực sự giowf đây anh bế con đi tôi như rơi vào khoảng không mà chẳng muốn suy nghĩ gì, có chút gì đó nhẹ nhõm lại, nhưng lại lo cho con, lại lo mình không đủ bản lĩnh để rời bỏ. Một mình nằm trong căn nhà rộng tôi thấy buồn, muốn đi ra ngoài nhưng lại tự ti với bản thân, đi đâu làm gì khi con ốm gia đình tan nát. Tôi muốn giải thoát cuộc đời, giải thoát tất cả, muốn đến đâu thì đến. Hiện nay tôi đã quá sức chịu đựng, chỉ mong có điều kỳ diệu xảy ra với mình, điều gì cũng được, miễn đừng có sống trong cảnh khốn cùng này. Cám ơn các bạn đã chia sẻ với tôi.
Theo VNE
Hot girl bày mưu tính kế mồi chài đại gia không ngờ nhận được 1 cái kết tơi tả Ngọc giơ tay định tát Dũng nhưng gã đã hất tay cô ra. Gã lườm nàng hot girl xinh đẹp rồi bảo: "Biến đi! Nếu muốn thứ gì thì tự kiếm tiền mà mua, đừng trông chờ đàn ông chúng tôi bố thí!". Ngọc là cô gái sở hữu vẻ đẹp ngọt ngào "chim sa cá lặn", cô được mọi người xưng tụng...