Sống chậm là già rồi?
Đó chẳng phải sống chậm, tâm an, đó là do sự yếu ớt của tuổi già. Tôi tự vấn, tại sao tôi phải mang tuổi già ấy đến sớm?
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Tôi 49 tuổi. Tới tuổi này, chúng tôi nói với nhau toàn chuyện đi thiền, tập yoga, sống chậm, buông bỏ mọi thứ ham muốn sân si ở đời, giữ tâm an lành chăm lo sức khỏe…
Nhiều người bạn của tôi cũng tính toán, thu xếp để về hưu sớm, tận hưởng cuộc đời. Tôi thấy những chuyện này có lý, nên đã theo bạn bè tham gia một số lớp tập tành. Nhưng chuyện xảy ra với một chị trong nhóm khiến tôi băn khoăn, suy nghĩ.
Chị ấy là người giỏi kinh doanh, khi chị ngưng làm việc, chuyển giao lại cho chồng con để nghỉ ngơi thì doanh nghiệp bắt đầu thua lỗ. Một thời gian dài chuyên tâm vào chuyện thiền và đi từ thiện, đến khi hay biết tình hình thì đã quá trễ.
Tuổi tác đã về chiều, nhà cửa mất mát, tài sản coi như trắng tay, dễ gì gầy dựng lại được. Chị giờ vẫn thiền, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn, buộc phải chấp nhận cuộc sống bấp bênh. Mai kia tuổi già của chị sẽ không biết thế nào, trong khi đó chồng con rất hờ hững.
Tôi bỗng giật mình, hình như không phải tôi đang cố gắng buông bỏ mọi thứ để giữ tâm an lành, mà đúng hơn là đang chấp nhận đầu hàng tuổi tác. Có phải khi mệt rồi, chậm rồi, không thể tranh đua, thì mình đành tự an ủi: thôi đi tìm sự an lành!
Đó chẳng phải sống chậm, tâm an, đó là do sự yếu ớt của tuổi già. Tôi tự vấn, tại sao tôi phải mang tuổi già ấy đến sớm? Lẽ ra phải động viên mình cố gắng sống năng động lên, trẻ trung lên, thì tôi lại tìm con đường xuống dốc. Tôi sai phải không chị?
Video đang HOT
Tú Anh (TP.HCM)
Ta chấp nhận tuổi già, chấp nhận nhựa sống khô đi trong những lóng xương đã loãng. Ảnh minh họa
Chị Tú Anh thân mến,
Phụ nữ mình có nhiều giai đoạn khó khăn trong đời hơn là đàn ông. Tuổi dậy thì, sinh nở, tuổi trung niên, thời kỳ tiền mãn kinh và mãn kinh… khúc ngoặt nào cũng xáo động sâu sắc. Có lẽ vì vậy mà chị em dễ cảm thấy mệt mỏi, hễ ai muốn dẫn mình đi vào lối bình an, mình rất sẵn lòng.
Phụ nữ cũng là những người dễ bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện chuyền tai giữa bạn bè, những an ủi cảm thông đôi khi cũng khiến mình chọn sai giải pháp. Dù sao đi nữa thì tuổi 49 của chị, thời buổi này, hoàn toàn chưa phải là tuổi già, chị đã bước vào tuổi già hơi sớm chăng?
Những phụ nữ đã bước hẳn sang “bên kia bờ ảo vọng” kể rằng sau tuổi trung niên, ngọn lửa vô hình trong người đàn bà sẽ lịm dần đi theo năm tháng, đến một lúc, ta sẽ không còn chút mong muốn níu kéo nào nữa, ta chấp nhận tuổi già, chấp nhận nhựa sống khô đi trong những lóng xương đã loãng.
Nhưng “thời điểm chấp nhận” ấy cụ thể là lúc nào thì tùy thuộc vào mỗi người. Vì vậy, không việc gì chị phải hăng hái đứng sớm vào hàng ngũ người già, nếu trong lòng chị vẫn còn trẻ.
Tuổi già cũng là một trải nghiệm cá nhân, có người già kiểu yên lặng, có người già kiểu ồn ào, có người chấp nhận muộn, có người chấp nhận sớm. Mình không cần già cho kịp bạn bè đâu chị ạ. Hãy sống theo nhịp điệu của riêng mình.
Nếu thấy thích tập thiền, chị cứ tập, đó là một niềm yêu thích của nhiều người trẻ tuổi, chứ không phải là một giai đoạn dành riêng cho người già. Niềm vui nào khiến mình gắn bó với cuộc sống này, gắn bó với những người yêu thương, mình nên gìn giữ.
Sự bình an trong tâm hồn sẽ thật tuyệt vời nếu nó khiến mình vui sống giữa gia đình, nào phải cứ từ bỏ thì mới là bình an. Việc gì nên nắm giữ, việc gì nên chuyển giao, chỉ chị mới quyết định được.
Chị hãy lắng nghe mình, hãy giữ mối dây tình cảm với gia đình, để sống cân bằng và vui với những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, chị nhé!
Tìm hạnh phúc sau một lần đổ vỡ
Mình 38 tuổi, sống và làm việc tại Bà Rịa Vũng Tàu, thẳng thắn, chân thành, sống có trách nhiệm.
Mình từng có một mái ấm gia đình đầy yêu thương và hạnh phúc với người vợ và đứa con gái bé nhỏ, nhưng giờ đã là quá khứ.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên mình sống tự lập sớm, biết đi chợ nấu ăn, chăm sóc trẻ và làm các công việc nhà. Hiện tại mình sống một mình, đi làm về ăn cơm nhà và thỉnh thoảng cà phê hoặc lai rai vài ly bia vào cuối tuần (mình không hút thuốc lá).
Hàng tháng mình phụ cấp cho vợ cũ nuôi bé, vẫn duy trì tình bạn, thu xếp công việc để cùng nhau có mặt ở những buổi lễ tại trường của con gái hoặc họp hành để bé không cảm thấy tủi thân (mình mồ côi nên rất hiểu cảm giác này).
Về ngoại hình: nếu chịu khó dùng kính hiển vi coi lâu chắc cũng không đến nỗi xấu như cương thi (cười).
Về tính cách: Thẳng thắn, chân thành, sống có trách nhiệm với gia đình và công việc.
Sở thích: trồng cây kiểng, chăn nuôi, thích đi du lịch.
Về khuyết điểm: ít nói, ít chủ động.
Rất mong được làm quen với các bạn nữ có sự thông cảm và chia sẻ về hoàn cảnh, tuổi tác không quan trọng, nếu là người có con cũng không sao. Còn về hình thức, chỉ cần bạn gái ưa nhìn; chân thành, hiểu và tôn trọng nhau.
Trân trọng cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của mình. Chúc mọi người bình an.
Chỉ cần anh có công việc ổn định, cầu tiến Em được sinh ra và lớn lên ở vùng thôn quê thuộc Hà Nội, nhân viên văn phòng, vui vẻ hòa đồng, ở quận Hà Đông. Có lẽ do mải mê công việc và khám phá thế giới quanh mình, em quên mất rằng đã đến lúc yên bề gia thất. Đã đến tuổi "cập kê" (32 tuổi), chắc cũng đến lúc mình...