Sở thích của đàn bà là… chê chồng
Chị đồng nghiệp oang oang giữa bàn dân thiên hạ: “Hồi tối xuống dưới chung cư họp tổ dân phố hơn tiếng đồng hồ, về thấy vòi nước trong nhà tắm vẫn tuôn xối xả”.
Ông chồng quý hóa dùng xong lại quên không khóa chứ ai”. Ngay lập tức, mấy chị em trong phòng xúm vào đồng tình: “Ôi, ông xã em cũng vậy thôi chị ơi, chán lắm, đụng vào việc gì là hư hao, bề bộn tùm lum”, “Nhà em cũng có hơn gì, vô tâm vô tính lắm”, “Nghe kể chồng người ta tối tối kiểm tra cửa nẻo cẩn thận trước khi đi ngủ, lo toan trong ngoài, mà ước gì mình có được ông chồng như vậy”…
Câu chuyện còn dài, ai nấy có vẻ như vừa “bắt trúng đài” liên tu bất tận về sự… vô trách nhiệm của đàn ông. Hình như không chị nào buông được câu “nói nào ngay, chồng tui cũng có tí ưu điểm, đại loại như…” chẳng hạn. Tự dưng tôi nghĩ tới vợ mình, cũng hay so sánh và nhớ khuyết điểm của chồng. Chỉ cần nghe ở đâu có ai nói đến mấy cái lỗi từ nhỏ nhặt đến tày trời của đàn ông là nàng ngay lập tức phụ họa. Cứ như thể chồng mình là điển hình tích hợp những thói hư tật xấu cùng vô số điều đáng ghét vậy.
Hôm trước, vô tình nghe bà hàng xóm trầm trồ về một ông chồng “bá vơ” nào đấy “chuyên trách” mảng cho con uống thuốc, kỹ lưỡng đến mức không để vợ đụng tay, thế là vợ tôi buông một câu gọn bâng rằng, bao giờ mình mới “có phước có phần” đào tạo được một ông chồng kỹ lưỡng, giỏi giang, chu đáo như thế. Tôi đành phân tích cho vợ thấy, sao cô ấy không thử đặt mình vào vị trí chị vợ bị chồng coi thường, căn dặn như trẻ con, đến chăm con mà chồng còn không tin tưởng, thì những vấn đề khác của cuộc sống sẽ thế nào? Nhưng vợ tôi phản biện rằng, đàn ông ngoài việc biết gánh vác những việc lớn, còn làm thêm được mấy cái lặt vặt như thế, mới là đáng quý. Ôi thôi, lý luận đàn bà!
Video đang HOT
Có ai nhận ra, đứng núi này trông núi nọ chính là tâm lý phổ biến của các bà vợ hay không? Cái hay thì phải học hỏi, noi theo chứ sao! Mình sống thì phải biết phấn đấu, thay đổi. Lời lẽ của vợ là vậy. Tôi thật không hiểu nổi phụ nữ. Họ dường như quên mất, đàn ông cũng có kẻ này người khác, không ai có thể hoàn thiện trăm phần trăm như các bà mong muốn được. Thay vì ngồi đấy mơ ước, có bao giờ các cô các chị chịu khó nhìn lại bản thân, xem mình có gì hay ho chưa, ngoài việc giỏi đòi hỏi?
Có một câu đại ý rằng, khi mình hàng ngày đều cho một người khác kẹo, thì khi không thể cho kẹo nữa, họ chỉ còn nhớ và đếm những lần mình quên không có kẹo, tức giận và ấm ức, chứ quãng thời gian dài được hưởng kẹo kia, họ quên khuấy đi. Nghe thật giống như tâm trạng và cách hành xử của vợ nhà, chỉ biết moi móc những thiếu sót của bạn đời ra mà kể lể, than trách, chứ chả chịu ghi nhận đóng góp, công trạng của chồng. Ngoài tiền lương, các bà còn bắt chồng làm tài xế không công, giữ con, dọn dẹp, xách nước, khuân đồ, toàn việc nặng nhọc…
Chưa kể, khối anh chồng còn phải sống trong áp bức, “bóc lột” của vợ, không thể nào an nhàn, thong thả được. Đến bao giờ, phụ nữ mới hiểu, làm người đàn ông thật khổ, nhất là khi sở hữu một người vợ hay đòi hỏi, so sánh, chê bai, không bao giờ ghi nhận công sức của chồng!
Theo Giadinh
Người yêu cũ có người yêu mới
Người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ.
Ai đó nói với em rằng: "Ngày đầu tiên chia tay, người cũ là tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và cứ thế giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi. Nhưng theo quy luật của Toán học, dẫu chia đến vô cùng lần vẫn không thể bằng 0 nên người cũ không bao giờ là không gì cả...". Vì không bao giờ là không gì cả, nên khi người cũ có người mới, cảm giác buồn là thật, nhói lòng cũng là thật, bi thương cũng là thật.
Ta không bao giờ chọn lựa cô đơn và có muôn vàn lý do cho sự đổ vỡ. Chỉ là không thể ở bên nhau dài lâu, chỉ là có nhiều mỏi mệt, chỉ là mỗi ngày yêu đương đều có những nỗi buồn vô cớ túm lấy nhau một cách khó nhọc. Vì thế chúng ta quyết định chia xa, quyết định tạm thời không có nhau bên đời nữa, quyết định rời xa "một nửa" của mình, để rồi khi trái tim ấy tìm thấy mảnh ghép khác, vẫn thấy có gì như mất mát, vẫn thấy có gì như ghen tỵ.
Không ghen tỵ sao được khi bàn tay ấy đã từng là của mình, bờ vai ấy đã từng là của mình, vòng ôm đó đã từng là của mình, nụ hôn nồng nhiệt ấy đã từng dành cho mình mà bây giờ bỗng thành của người khác...
Con người luôn ích kỷ như thế, những ngọt ngào của tình yêu, dù đã cũ, nhưng vẫn không thích nó sẽ thuộc về ai đó, không phải mình. Rồi có khi nào tự hỏi, người mới kia có được người-cũ-của-mình dắt tay qua những con đường, qua những phố cũ, được ngồi hàn huyên, cầm cốc trà nóng thật ấm lòng? Nghĩ về những điều mênh mang ấy, lại có gì như xót xa, lại có gì như xao xuyến, lại có gì như ước mong...
Ảnh minh họa
Khi người yêu cũ có người yêu mới, ta không thể thản nhiên mà gửi họ một lời chào, một lời chúc hạnh phúc, coi như không có chuyện gì cả. Ta ngắm nghía những bức ảnh chụp chung, những món quà nhỏ xíu, nhớ nụ cười tít mắt đến là vui lạ. Lại có lúc vu vơ post những status, những bài hát buồn tênh để mong người ấy có thể nghe thấy, rồi hoài niệm như là một điều duy nhất có thể bấu víu vào.
Bởi vì không thể quên, nên những vết yêu cũ ùa về không báo trước. Một người mình từng gắn bó giờ đã xa thật, một người mình cùng chung niềm ước mơ đã không còn bên cạnh nữa, một người mình từng tựa vai nhau rồi "mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ", giờ đang bước cùng người khác trên con đường quen thuộc, quả thực không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận.
Rồi ai cũng phải bước qua tổn thương để đi tiếp, rồi ai cũng có người để chở che, nhưng chắc hẳn ta sẽ không bao giờ quên được, người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ.
Người yêu cũ có người yêu mới, có niềm vui mới, có hạnh phúc mới. Còn ta gặm nhấm những niềm vui đã qua, những hạnh phúc đã qua, những nhớ nhung đã qua như một cách để ta đối xử tốt với bản thân mình, với tình yêu mà ta đã từng xem như hơi thở.
Người yêu cũ à, đừng quên hết mảnh ký ức đã qua...
Theo VNE
Người tình của mẹ làm em kinh hãi Em choáng váng, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể &'lõa lồ' của mình chỉ là một phần, tủi nhục hơn bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và lấy hắn... Sau tiếng kéo lại cánh cửa rất mạnh, ông ta mới bỏ ra. Không hiểu ông đã ngắm nhìn em như vậy bao...