Sinh con rồi mới thấy thương mẹ chồng
Ngày tôi bầu bí, mẹ chồng tôi là người vui nhất, bởi khi đó bà đã ngoài 70. Vì nhiều lí do nên mẹ chồng tôi kết hôn và sinh con khá muộn.
Bố chồng tôi vì hoàn cảnh nên không thể ở bên bà. Vậy là mẹ chồng tôi sinh con và nuôi con một mình.
Nghe mẹ kể, ngày mẹ mang bầu chị chồng và chồng tôi, kinh tế khó khăn vô cùng, lương công nhân ba cọc ba đồng, chẳng có gạo trắng mà ăn, nói gì đến thịt cá. Tôi tự thấy giờ mình may mắn, sướng hơn mẹ chồng bao nhiêu, vừa có mẹ chồng đỡ đần, vừa có chồng ở bên, kinh tế cũng không quá khó khăn nên tôi có thể bồi bổ nào thuốc nọ, thuốc kia, sữa nội, sữa ngoại, thích ăn gì thì mua nấy, thậm chí được cả mẹ chồng mua đồ bồi bổ. Rồi thì tìm hiểu kiến thức, biết thứ gì, việc gì có hại cho mẹ bầu và thai nhi, chế độ dinh dưỡng, nghỉ ngơi… Còn mẹ thì chửa mà vẫn làm đến tận ngày sinh, làm gì được nghỉ như thế hệ chúng tôi bây giờ.
Tôi nể phục và vô cùng kính trọng mẹ chồng
Khi tôi sinh con, vì thai ngược, lại vỡ ối sớm nên được chỉ định đẻ mổ. Thế là khoản sinh nở, tôi giống mẹ chồng. Chỉ có điều, tôi được mẹ đẻ, mẹ chồng chăm, trông con đỡ để được ngủ nhiều hơn. Nào là được chồng bón cháo, được mẹ đẻ chăm sóc vệ sinh, dìu đi lại, mẹ chồng nấu cơm…
Tôi được kiêng cữ đến hết tháng và thấy sinh con nhưng nhàn nhã hơn nhiều bà mẹ bỉm sữa khác. Ngược lại, mẹ chồng tôi thì thân cô, thế cô, chỉ có một mình, chẳng có ai bên cạnh. Sau cơn đẻ mổ, mẹ tự dậy đi lại, mặc cho cơn đau hành. Mẹ nhờ người trông con rồi tự đi mua đồ ăn. Thậm chí, mẹ còn tự nấu trộm cơm để ăn dù bác sĩ chỉ cho mẹ ăn cháo. Mẹ bảo may mà bà không bị sao. Tôi thấy vừa phục, vừa thương mẹ. Đẻ mổ đau lắm, ấy vậy mà mẹ lại gan đến vậy. Mẹ bắt tôi kiêng cữ cẩn thận: Bà nấu nước sôi để ấm cho tắm, chứ không cho tôi tắm bằng nóng lạnh vì đó là nước chưa được đun sôi, mẹ còn không cho tôi ăn đồ cứng, đồ lạnh… sợ ảnh hưởng cơ thể sau này…
Mẹ nói khi con ngủ, tôi cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi mới có sức và có sữa nuôi con. Mẹ còn giặt cả quần áo, khăn tã của con cho tôi. Nhà cửa mẹ luôn dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Thành ra, tôi có phải đụng tay làm việc gì to tát đâu, ngoài việc chăm con. Tưởng tượng cảnh mẹ chồng tôi nuôi hai chị em chồng tôi cơ cực một mình, tôi lại thấy khóe mắt cay cay. Sau sinh hai tháng, mẹ phải gửi con cho người ta trông rồi đi làm, hết buổi, mẹ nghỉ về vừa nấu cơm ăn, vừa cho con bú. Tất cả, mẹ phải một mình.
Tôi sinh con, nuôi con có chồng, có mẹ chồng bên cạnh vậy mà đôi lúc vẫn cảm thấy đuối sức. Nhất là khi con trai tôi lớn một chút, biết nghịch, biết mè nheo, quấy khóc, đòi thứ nọ thứ kia. Thậm chí tôi còn phát cáu lên. Ấy vậy mà mẹ chồng một tay nuôi hai con đều ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Tôi thật thấy mẹ chồng mình vĩ đại biết bao!
Đúng là có sinh con, có làm mẹ, trải qua rồi, tôi mới thấy phục và thương mẹ chồng. Mẹ không nói ra nhưng tôi hiểu, mẹ đã vất vả đến nhường nào, kiên cường đến nhường nào. Mẹ chấp nhận hy sinh, thiệt thòi, đó là bởi tình yêu con vô bờ bến. Ngay cả với tôi – một người con dâu mà mẹ cũng yêu thương như con đẻ, khiến tôi luôn cảm thấy mình may mắn. Tôi nể phục và vô cùng kính trọng mẹ chồng.
Video đang HOT
Linh An
Theo dantri.com.vn
Mẹ chồng mất 5 triệu đổ cho con dâu lấy, vợ kiên quyết nói không nhưng chồng bảo: "Em cứ quỳ xuống xin lỗi cho mẹ vừa long"
Dù mẹ đúng hay sai thì em vẫn phải nhận và quỳ xuống xin lỗi để mẹ anh vừa lòng. Chỉ có như vậy chúng ta mới tiếp tục sống được với nhau.
Anh chị lấy nhau từ thuở hàn vi nghèo khó. Nhà anh khi đó nghèo lắm, 2 anh chị phải nấu rượu rồi chị đi bán rong khắp nơi. Còn ăn thì đi mò cua bắt ốc kiếm thêm cái ăn mỗi ngày. Nhà có 5 anh chị em, anh là con thứ 3 cũng là người lấy vợ đầu tiên.
5 người con nhưng mỗi người cũng tha phương một nơi để làm ăn sinh sống chỉ có vợ chồng anh ở với mẹ. Mẹ anh quý con dâu vô cùng và chị cũn thương mẹ chồng lắm.
Không thể chịu đựng cảnh nghèo khó ở quê mãi được. Anh quyết định nhờ người chị khi đó làm ở ngân hàng vay cho một khoản tiền rồi theo tàu ra Quảng Ninh buôn bán than. Để có thành quả như ngày hôm nay, ngày nó anh đã phải trả giá bằng rất nhiều công sức và máu.
Những chuyến than của anh bị cướp, bị giữ nhiều lần tưởng mất trắng nhưng rồi bằng ý chí không còn gì để mất cuối cùng anh cũng đã thành công. Giờ anh thành giám đốc của một công ty, không quá to nhưng cả gia đình anh cũng đã bước sang những trang mới.
Anh đã giúp cho cậu em út có thể mở được công ty, những anh chị em còn lại người thì ra nước ngoài định cư, người có nhà cao cửa rộng trên Hà Nội. Ai nhìn vào gia đình anh đều cảm phục nghị lực phấn đấu của các thành viên trong nhà. Tuy không được học hành đàng hoàng nhưng họ vẫn có thể hỗ trợ đùm bọc nhau để làm giàu chính đáng.
Và người được mọi người quý trọng ngưỡng mộ nhất chính là mẹ anh. 5 anh chị em trong nhà biết ơn người mẹ đã một mình nuôi 5 người con khi chồng bỏ đi với người đàn bà khác. Và vợ anh vẫn được mẹ chồng quý mến như ngày nào. Bà ốm đau con dâu vẫn tận tình chăm sóc.
Cứ nghĩ cuộc sống của họ cứ êm đềm trôi mãi như vậy nhưng một ngày bất ngờ 1 chuyện xảy đến. Con rể ở nước ngoài của bà về chơi có biếu bà một khoản tiền, nhưng khi bà kiểm đếm lại thì phát hiện thiếu 5 triệu.
Lúc này bà đang ở cùng anh chị, và tất nhiên bà nghi ngờ ngay cho con dâu. Bà nói với con trai rằng:
- Thằng Nam nó biếu tao 10 triệu mà giờ đếm chỉ có 5 triệu. Nhà này không cái Hạnh lấy thì ai lấy.
- Mẹ để con hỏi vợ con.
Nhưng khi được hỏi thì chị lại khẳng định:
- Mẹ ơi con không lấy của mẹ đâu ạ. Mẹ nghĩ kĩ xem mẹ có để ở đâu không??
- Tôi không để ở đâu cả chỉ để trong cái hộp này thôi. Mà cái hộp này chỉ cô biết.
- Nhưng con thề là con không lấy.
- Cô đừng cãi, chỉ cô lấy mà thôi.
Ảnh minh họa
Sự việc căng thẳng tới mức phải họp đại gia đình. Người chị bên chồng vốn xưa nay vẫn có tình cảm bình thường với em dâu nhưng nghĩ mẹ mình già nhưng không lẫn, bà không nói sai và em dâu là người tham lam.
Cuối cùng phải gọi điện hỏi cậu em rể út. Và sự việc rõ ràng, chàng rể chỉ biếu mẹ vợ có 5 triệu thôi. Nhưng anh em nhà chồng thống nhất không thể làm phật ý mẹ. Với họ mẹ là tất cả, mẹ là quan trọng nhất, mẹ không thể nào sai...
Anh gọi chị vào buồng:
- Dù mẹ đúng hay sai thì em vẫn phải nhận và quỳ xuống xin lỗi để mẹ anh vừa lòng. Chỉ có như vậy chúng ta mới tiếp tục sống được với nhau.
- Nhưng em có lấy trộm tiền của mẹ đâu. Em không thể không làm mà nhận được.
- Vậy thì từ nay đường ai nấy đi. Với anh mẹ là tất cả.
Anh đưa chị tờ đơn ly hôn. Tay chị run run. Chẳng lẽ như thế là chấm hết. Vợ chồng lấy nhau từ khi nghèo đói, vất vả tới lúc anh giàu có lên thì thế này. Chị cũng chẳng có gì dắt lưng vì từ khi chồng làm ăn được thì chị cũng chỉ ở nhà nội trợ chăm con. Có ai nghĩ tới ngày hôm nay??
Chị cay đắng bắt buộc phải kí đơn, anh sẽ chu cấp và nuôi con đàng hoàng. Con anh thì anh không bao giờ bỏ được. Chị muốn được chăm con thì anh sẽ đưa đủ tiền để chị chăm chứ bản thân chị cũng biết tương lai của con chỉ có bố nó mới lo được.
Có ai nói với người đàn ông vợ là người quan trọng nhất thì quả là sai rồi. Chị chẳng biết mình đứng ở đâu vì với chồng chị thì mẹ, con, anh em ruột thịt mới là quan trọng nhất.
Minh Lâm
Theo kenhsao.net
Khi mẹ trút hơi thở cuối cùng, chồng tôi vẫn lạnh lùng nói ra câu nói chua chát này khiến bà chết không nhắm mắt Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi chạnh lòng thay mẹ chồng. Tôi vừa lo xong đám tang mẹ chồng. Mặc dù bản thân còn rất mệt mỏi nhưng tâm trí tôi vẫn không yên. Trước đây, tôi và mẹ chồng từng có vài lần va chạm. Đó chỉ là những cãi vã thường nhật, sau đó tôi cũng chủ động xin lỗi mẹ....