Sẽ luôn bên nhau
Quả thật, cuộc đời không ngược đãi em như em vẫn thường nghĩ. Những sóng gió cứ ập đến liên tục từ khi em còn là một đứa trẻ cho đến tận lúc em trưởng thành.
Nhiều khi, em oán giận cuộc đời ghê gớm, cảm giác mất lòng tin, và thiếu cả sự tự tin đã làm em kiệt sức… Cuộc đời đã quá ưu ái em nên mới đưa anh đến bên em trong giai đoạn khó khăn nhất. Em hiểu rằng, yêu và được yêu là hạnh phúc lớn nhất của mỗi con người. Mất mát nối liền mất mát, những khổ đau nối liền khổ đau. Cho đến tận bây giờ, khi nghĩ lại em ko thể hiểu nổi làm sao mình có thể vượt qua những tháng ngày đó mà không hề chia sẻ với ai. Khi em xa nhà và bắt đầu sống tự lập một mình, hầu như đêm nào em cũng khóc. Là sinh viên nên bạn bè em ai cũng hứng khởi với rất nhiều chuyến đi chơi, với rất nhiều lần đi mua sắm.
Còn em! cứ lặng lẽ, âm thầm hết đi làm gia sư đến bồi bàn. Khi cầm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình trên tay, em cảm nhận được sức nặng của nó. Em nâng niu và chắt chiu cho cuộc sống kham khổ của mình. Bạn bè em hàng tháng được nhận tiền gia đình gửi, còn em thui thủi kiếm sống qua ngày…. Chắc hồi đầu mới gặp em anh đã không nghĩ em phải vất vả như thế đúng không? Vì nhìn em ai cũng bảo dáng người của em, đôi bàn tay em, và khuôn mặt em nhìn như một cô tiểu thư thứ thiệt. Rồi những ngày mới yêu, anh lờ mờ hiểu ra hoàn cảnh của em, em biết anh thương em vô cùng. Nhưng, em không có đủ can đảm để kể cho anh nghe hoàn cảnh của mình một cách cụ thể, một phần vì mặc cảm và một phần nữa là vì em sợ anh không hiểu được. Bởi anh và em là hai người sinh ra trong hai hoàn cảnh khác nhau, anh là một cậu ấm thành thị, anh có mọi thứ và lúc nào anh cũng được nuông chiều, chăm lo. Em thì hoàn toàn ngược lại, để có được những thứ cần thiết em cũng phải tự mình kiếm lấy… Em xin lỗi vì những ngày đầu mới yêu em đã không tin tưởng anh nhé! Có lẽ vì càng yêu anh thì sự mặc cảm trong em ngày càng lớn.
Em từng lo sợ rằng chúng ta không thể hòa hợp được bởi hai chúng mình là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Nhưng em đã nhầm anh nhỉ? Suốt 1 năm qua, anh đã ở bên em, đã cùng em sẻ chia những lúc buồn vui, khó khăn. Em đã không còn phải thui thủi một mình, không còn phải khóc thầm mỗi khi đêm xuống nữa. Em cười nhiều hơn và cũng tự tin nhiều hơn. Mỗi khi thấy bạn bè khoe áo mới, khoe những chuyến đi chơi… em đã bớt tủi thân hơn. Anh đã nghe và hiểu em, và em biết anh thương em nhiều lắm. Nhìn vào ánh mắt anh mỗi khi thấy em buồn là em hiểu được điều đó. Anh cứ luôn trách mình là không giúp được gì cho em mà để em phải khổ. Em đâu có cần anh giúp về vật chất đâu, chỉ cần anh ở bên em, ôm em vàolòng những lúc em thấy chếnh vếnh là được. Chỉ cần anh luôn ở bên là bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi khi thấy mình yếu đuối, mỗi khi thấy mệt mỏi hay cả những lúc hạnh phúc ngả đầu vào vai anh sẻ chia. Với em! đó là tất cả, đó là hạnh phúc. Anh có biết không? có những lúc ngồi kể những câu chuyện thơ ấu của mình, những câu chuyện về gia đình, về mẹ, hay về những ngày không đủ tiền ăn cơm nên đến giờ đi ăn phải nằm ngủ cho quên đói… em không dám nhìn thẳng vào mắt anh, em sợ mình sẽ khóc, em sợ nhìn thấy cả đôi mắt rơm rớm nước của anh. Ngày trước, em không muốn kể cho anh nghe bởi vì em không thích đem hoàn cảnh của mình để nhận được sự thương hại. Bây giờ thì chúng mình có thể cùng đồng cảm và sẻ chia, đúng không anh? Em đã lấy lại được thăng bằng khi có anh ở bên. Và em thấy mình thật may mắn vì điều đó. Những ám ảnh quá khứ đã không còn về nhức nhối trong em nữa. Khi có anh, em đã tìm thấy một cuộc sống khác. Em hiểu được rằng, khi sẻ chia sẻ nhận được sự sẻ chia. Khi yêu thương sẽ nhận được yêu thương nhiều hơn nữa.
Em biết mở lòng với mọi thứ, em biết tự tin hơn, và em biết mình có đủ nghị lực để vượt qua mọi sóng gió khi đi trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. Tất cả là nhờ tình yêu của anh. Hôm nọ em nhận được tin nhắn của anh nói rằng: ” nếu có một điều ước anh ước mãi mãi có em. Luôn có em cùng sánh bước trên mọi nẻo đường anh qua. Em hãy đi cùng anh nhé!…”. Em đã đọc đi đọc lại mãi dòng tin nhắn ấy mà không chán. Em hạnh phúc vô cùng khi có anh. chúng mình sẽ cùng nhau đi trên mọi con đường anh nhé! Cảm ơn anh! và cảm ơn cuộc đời đã không bạc đãi em… Yêu anh nhiều biết bao nhiêu….
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã hiểu !
Nếu được hỏi tình yêu nào là đau khổ nhất? Em sẽ trả lời là tình yêu giữa người đứng trên bục giảng với học trò của mình. Có lẽ ba năm về trước mình không nên đến với nhau anh nhỉ ?
Em đã không thể cưỡng lại nhịp đập lạc lối của trái tim mình và anh cũng thế. Để rồi mình lao vào nhau, lao vào những cuộc hẹn lén lút và ngắn ngủi. Em thật sự yêu anh rất nhiều, em không ngộ nhận khi cho rằng mình đã yêu anh. Rõ ràng đây là một tình yêu không bình thường, một tình yêu tội lỗi. Trong suốt 4 năm yêu nhau, những ngày chúng mình gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhìn những cặp tình nhân có thể đi lại một cách công khai em và anh đều thấy xót xa và ngậm ngùi. Chúng mình không được giống người ta, không đi chơi được với nhau, không một lần ngồi quán nước. Kể cả tặng quà cho nhau cũng không dám tặng. Đau đớn hơn nữa là chúng mình ra đường chỉ được phép chào nhau với cương vị Thầy - Trò. Em muốn hiểu anh nhiều hơn nhưng không làm sao hiểu được khi mà chúng ta là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, cương vị và quan hệ xã hội cũng khác nhau. Có biết bao lần em đã ghen lên khi anh chở đồng nghiệp nữ đến trường. Tại sao em không được giống như họ? Tại sao em không thể được sánh vai cùng anh ? Em không sợ bất cứ một lời dị nghị nào. Nhưng anh thì khác. Anh rất sợ bị người khác phát hiện rằng mình đang quen một cô học trò, anh sợ bị kỉ luật, anh sợ mất việc, anh sợ mất uy tín và...anh sợ khi phải nói với gia đình anh em là học trò của anh.
Có lẽ em còn quá ngây thơ khi nghĩ đơn giản hoá mối quan hệ này. Anh sợ và ngại như vậy tại sao lúc đầu anh lại đến với em? Trong thời gian qua anh đã không gọi điện và nhắn tin cho em nữa. Khi em gọi cho anh thì anh tắt máy. Em đã thấy bất an về việc này. Có lẽ em luôn là người chủ động gọi cho anh, em yêu anh đến mức đánh mất đi lòng tự ái của một con người. Và em lại gọi cho anh, cuối cùng thì anh cũng nhắc máy, và điều bất an nhất của em đã xảy ra. Sau những tháng ngày chịu đựng rốt cuộc rồi anh đã nói : "Anh xin lỗi, anh không thể...chúng ta không thể...anh yêu em, yêu rất nhiều. Nhưng anh không thể vì lòng ích kỉ của mình mà tiếp tục làm khổ em. Hãy hiểu cho anh. Chúng ta vẫn có thể quan tâm chăm sóc nhau em nhé". Em đã cố gắng níu kéo anh, em đã khóc rất nhiều, nhưng...em hiểu được anh đang chán ngán cái mối quan hệ này. Và thế là em đã phải cố giấu nước mắt để cho anh ra đi... Chúng ta đã thật sự chia tay nhau thật rồi sao? Ngày hôm sau khi chia tay em lại một lần nữa chứng kiến anh chở một người đồng nghiệp nữ, hai người trò chuyện và cười rất vui vẻ dường như không biết đến thế giới xung quanh. Nhìn cũng biết cô ấy chính là lí do mà anh nói chia tay em. Cũng đúng thôi, ở tuổi anh bây giờ người ta đã có vợ và có con, còn anh thì cứ "long bong" đợi em từng ngày lớn khôn. Anh quen người ta anh sẽ có thể đi với người ta đến bất cứ đâu mà không sợ ai dị nghị.
Em ngốc lắm khi cứ giữ anh lại cho em, mà không biết rằng anh đang khao khát một tình yêu bình thường không kì quặc như tình yêu của em và anh, không biết rằng anh đang khao khát một mái ấm và những đứa con thật dễ thương. Bây giờ thì em đã hiểu tất cả rồi. Em sẽ để mọi thứ trở về theo đúng cương vị của nó, không níu kéo nữa. Anh cũng đừng thương hại em. Em không sao. Cô bé của anh vẫn sẽ tiếp tục bước trên bước đường của cuộc đời. Đừng lo cho em vì em vốn dĩ đã quen với những ngày tháng thiếu vắng anh. Mùa đông này em cũng sẽ bước đi như bao mùa đông khác mà bên cạnh không có anh. Chúc anh hạnh phúc và thành đạt. Em mãi nhớ về anh... Tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu của tôi !
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời thú tội ngọt ngào Anh ah. Có lẽ ở nơi phương xa ấy, anh vẫn yêu em và tin tưởng vào tình yêu em dành cho anh. Thời gian chúng mình ở bên nhau thật ngắn ngủi, em và anh chưa thật sự hiểu hết về anh. Ảnh Minh Họa Cũng đã hơn một năm trôi qua, anh đang ở bên một đất nước khác. Mỗi buổi...