Say tình ‘phi công trẻ’, sếp bà không ngờ có ngày tay trắng muối mặt ra khỏi nhà
Tiền tôi không thiếu vì lương tôi đủ dùng, lại thêm chồng tháng nào cũng làm mới tài khoản của tôi bằng nhiều con số. Cái gì đến phải đến khi chồng thường xuyên vắng nhà mà tiền quá dư đủ nên tôi bắt đầu cặp trai trẻ theo đúng mốt quí bà giàu sang, sành điệu.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi biết mình thuộc diện ưa nhìn lại có bằng tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định, vậy không hiểu sao đã bước vào tuổi 27 để bố mong, mẹ giục chuyện chồng con mà tôi ế vẫn hoàn ế! Mấy đứa bạn gái thân nay đã tay bồng, tay dắt mỗi lần gặp tôi lại tranh nhau làm bà mối, rồi chắc chẳng ăn thua chúng nó chán, trách tôi là “già kén, kẹn hom”!
Thực ra tôi đâu có kén chọn gì, tôi cũng biết yêu từ mối tình đầu đời trong sáng với cậu bạn cùng học cấp III, rồi vài cậu sinh viên, vài anh đồng nghiệp nhưng chắc duyên trời chưa cho nên đành chấp nhận lẻ đôi, chiếc bóng vậy.
Thế rồi tình cờ trong lần tháp tùng sếp đi kí hợp đồng làm ăn, tôi lại may mắn lọt vào mắt xanh của người đàn ông lịch lãm, giàu sang là đối tác quan trọng của công ty tôi. Sau buổi tiệc nhẹ ở khách sạn, sếp của tôi phần nhỏ nhẹ động viên, phần nửa đùa, nửa thật giao trách nhiệm cho tôi là phải làm cầu nối giữa công ty và ông đối tác giàu tiềm năng đó…
Cũng không khó để tôi và anh quen nhau khi mà vì công việc tôi thường xuyên bên sếp công ty bàn bạc, thào luận hợp đồng với anh. Anh không giấu giếm sự ngưỡng mộ cũng như cảm tình dành cho tôi khi anh biết tôi có bằng kinh tế và trình độ tiếng Anh lưu loát. Anh cũng thành thật tâm sự anh hơn tôi 15 tuổi, đã qua một đời vợ, có một cô con gái 16 tuổi ở với vợ, còn anh chu cấp kinh tế cho con học hành vì anh và vợ chia tay đã 4 năm rồi.
Video đang HOT
Thông cảm, sẻ chia với người đàn ông cô đơn, tốt bụng, không lâu sau ngày quen biết, anh đã ngỏ lời muốn tôi và anh đi chung một con đường. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tổ chức hoành tráng, sang trọng lại đầm ấm, vui vẻ vì đầy đủ bố, mẹ, họ hàng cùng bạn bè đồng nghiệp đôi bên đến dự, khiến tôi thấy mình là người phụ nữ may mắn và hạnh phúc.
Bạn bè gặp lại tôi đều tấm tắc rằng số tôi trâu chậm nhưng uống nước trong, từ một nhân viên bình thường nhà còn thuê trọ, đi làm bằng chiếc xe máy quá bình thường nay tôi được ở nhà riêng của chồng là một biệt thự có kiến trúc đẹp, được chồng mua cho chiếc ôtô 4 chỗ sang trọng để chủ động trong công việc…
Chồng tôi không mấy khi ăn cơm ở nhà do bận rộn tiếp đãi đối tác vì vậy anh không khó khăn với tôi khi tôi rủ bạn bè đi nhà hàng hay shopping mua sắm lúc vắng anh. Rồi có lẽ cuộc sống quá đủ đầy khiến tôi ngại sinh em bé. Nhiều lần chồng nhỏ to mong đợi nhưng tôi lần lữa hứa hẹn chỉ để kéo dài hưởng thụ khi còn có thể.
Tiền tôi không thiếu vì lương tôi đủ dùng, lại thêm chồng tháng nào cũng làm mới tài khoản của tôi bằng nhiều con số. Cái gì đến phải đến khi chồng thường xuyên vắng nhà mà tiền quá dư đủ nên tôi bắt đầu cặp trai trẻ theo đúng mốt quí bà giàu sang, sành điệu.
Bồ của tôi là chàng kĩ sư mới ra trường tôi gặp khi cậu chàng nộp đơn xin việc ở công ty tôi, nhưng sếp từ chối vì trình độ không đáp ứng với nhu cầu công việc. Tôi đã âm thầm theo chân cậu, cho cậu một số tiền không cần đếm và chẳng có gì cản trở để cậu thành nhân tình của tôi. Mất khôn vì tình trẻ vừa đẹp trai lại vừa khéo chiều mỗi lần lén lút gặp nhau trong khách sạn, tôi lao vào mối quan hệ già nhân ngãi non vợ, chồng với cậu trai bất chấp hậu quả.
Cho đến hôm qua khuya muộn tôi mới se sẽ mở cổng vào nhà, tôi suýt đứng tim vì không hiểu sao chồng tôi báo đi công tác một tuần mà lại có mặt ở nhà. Không ầm ĩ, không cáu giận, chồng tôi đưa lá đơn li hôn anh đã kí sẵn và yêu cầu tôi chậm nhất là 3 ngày nữa phải rời khỏi nhà anh với điều kiện khi vào thế nào thì ra thế vậy, không mang theo bất cứ thứ gì được sắm sửa từ tiền của chồng…
Cậu trai trẻ làm thuê và 'mối tình vượt rào' với bà chủ là gái một con
Để tiện việc kinh doanh Ngọc mua một chiếc ô tô bán tải và cậu trai kia được Ngọc đầu tư cho đi học lái để vừa chở hàng vừa kiêm luôn lái xe cho Ngọc.
Có xe lại có tài xế riêng nên Ngọc vắng nhà triền miên, lí do em đưa ra là vì công việc của cửa hàng nên tôi có thắc mắc cũng chịu.
Ảnh minh họa: Internet
Bình thường khi chứng kiến đôi vợ chồng nào đó công thành, danh toại hay có của ăn của để mọi người đều cho rằng họ có được phúc phần như vậy là nhờ "của chồng, công vợ". Thế nhưng với gia đình tôi có được ngày hôm nay là nhờ Ngọc, vợ tôi.
Ngọc chính gốc người ở thị trấn này, văn hóa của Ngọc chỉ mới hết cấp hai, nhưng từ khi lên 9, lên 10 Ngọc đã biết cùng mẹ buôn đầu chợ, bán cuối chợ để vừa có tiền đi học, vừa phụ mẹ nuôi một đứa em trai mới 4 tuổi vì bố Ngọc không may mất sớm.
Mải lo chuyện kinh tế nên bước vào tuổi 28 khi đã là chủ 1 cửa hàng chuyên buôn bán quần áo to nhất nhì ở chợ, Ngọc và tôi mới có duyên quen nhau để về chung một nhà. Tôi quen Ngọc vì thỉnh thoảng hay ghé vào cửa hàng của em để khi thì tôi mua cái quần, lúc thì cái áo và luôn được Ngọc đón tiếp niềm nở, tư vấn nhiệt tình. Giá cả Ngọc tính cho tôi cũng vô cùng hợp lí nên hầu như từ ngày quen biết Ngọc cho đến khi thành vợ, thành chồng tôi đều mặc đồ của cửa hàng em.
Ngọc không xinh lắm nhưng em biết ăn mặc, biết trang điểm nên mặc dù kém chồng có 1 tuổi nhưng đi bên cạnh tôi ai cũng bảo Ngọc trẻ trung, ưa nhìn như gái đôi mươi.
Tôi có bằng trung cấp kế toán, lương của tôi chỉ đủ dùng tằn tiện cho bản thân, nên mọi khoản chi tiêu, mua sắm khác trong nhà đều là do Ngọc lo liệu. Ngọc mang bầu đứa con đầu lòng của chúng tôi đúng lúc hai vợ chồng anh họ của Ngọc xin nghỉ việc để về quê nuôi 3 đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn vì ông bà nội chúng già yếu không trông giúp được nữa. Thiếu người phụ Ngọc bán hàng, thiếu người khuân vác, bưng bê khi xuất, nhập hàng mà cái bầu ngày càng lớn nên Ngọc đăng tin tuyển người làm.
Thế chân cho vợ chồng anh họ Ngọc là một chị đã gần 40 tuổi, chị có chồng con đề huề ở thị trấn, vợ tôi rất hài lòng vì chị trước cũng buôn bán ở chợ, chị nhanh nhẹn, lởi xởi, thật thà, bán được đồng nào chị sổ sách rạch ròi, đầy đủ. Còn người thay chỗ anh họ Ngọc là một chàng trai 22 tuổi, quê tận miền Trung xa xôi. Ngọc nhận cậu ta vào làm vì cậu ta có dì ruột cũng đang giúp việc cho một gia đình có nhà gần chợ. Ngọc còn cẩn thận xem kĩ giấy tờ tùy thân của cậu ta và bỏ công đến tận nơi dì ruột của cậu để xác minh cho yên tâm.
Nhờ có cậu trai to cao, khỏe mạnh, chăm chỉ, hết lòng với công việc của cửa hàng và chị người quen tận tâm lại mát tay buôn bán nên Ngọc sinh con gái rồi nghỉ ngơi dưỡng sức cả tháng mà thu nhập tháng sau vẫn cao hơn tháng trước. Đến khi con gái tròn hai tuổi thì Ngọc dứt khoát gửi con về cho bà ngoại mà không để con bé đi nhà trẻ. Ngọc bảo gửi con cho bà yên tâm, có việc bận ở cửa hàng thì bà ngoại cho ăn, cho ngủ không tốt hơn cô giữ trẻ với người giúp việc sao?
Mọi chuyện từ trước tới giờ vợ tôi đều là người quyết định, tiền vợ nắm, cửa hàng vợ điều hành, tôi có muốn cũng không thay đổi được. Từ khi con gái về ở với bà ngoại Ngọc rảnh rang hơn, em dần lấy lại vóc dáng sau khi cai sữa cho bé, Ngọc lại thời trang, lại son phấn nên nhiều hôm ngắm Ngọc tôi cũng phải xuýt xoa khen thầm em là: gái một con trông mòn con mắt!
Để tiện việc kinh doanh Ngọc mua một chiếc ô tô bán tải và cậu trai kia được Ngọc đầu tư cho đi học lái để vừa chở hàng vừa kiêm luôn lái xe cho Ngọc. Có xe lại có tài xế riêng nên Ngọc vắng nhà triền miên, lí do em đưa ra là vì công việc của cửa hàng nên tôi có thắc mắc cũng chịu.
Thế nhưng có điều lạ là Ngọc và cậu trai trẻ cùng nhau đi lấy hàng có khi cả tuần mới về mà hàng ngày càng ít, cho đến vừa rồi khi Ngọc phải bán chiếc xe máy xịn và bán rẻ mấy lô hàng vừa nhập để có tiền thanh toán cho bạn hàng tôi mới biết sự thật, vợ tôi đã qua mặt chồng cặp với cậu trai trẻ làm thuê, Ngọc trả tiền còn chàng trai kia trả tình một cách sòng phẳng.
Chồng đi vắng dẫn người tình về, tắm xong nhờ lấy khăn, vợ quỳ sụp nhìn bàn tay thò vào Tôi gọi với ra ngoài nhờ anh chàng người tình lấy hộ mình chiếc khăn bông khô. Mà không có tiếng nói nào đáp lại tôi. Tôi đang định gọi tiếp câu thứ 2 thì cánh cửa nhà tắm bị đẩy ra và một chiếc khăn bông xuất hiện trong tầm mắt tôi. Chồng tôi là một người ham công tiếc việc, thường...