Sau vụ tai nạn gãy xương, tôi thay đổi hẳn suy nghĩ về mẹ chồng
Đời sống kinh tế khó khăn, nhiều quan điểm của tôi và mẹ chồng không hợp nhau, chồng thì cũng chẳng lên tiếng bênh vực vợ nên gia đình tôi liên tục xảy ra mâu thuẫn.
Chúng tôi kết hôn khi tôi 25 tuổi, còn chồng 27 tuổi, lúc ấy chẳng có gì trong tay ngoài tình yêu dành cho nhau và một công việc đủ để sống mức sống tối thiểu ở thành phố.
Đợt dịch bệnh căng thẳng 2 năm trước, kinh tế khó khăn buộc công ty phải cắt giảm nhân sự. Vợ chồng tôi còn trẻ, so với những người khác thì chưa có cống hiến nhiều nên bị cắt giảm ngay đợt đầu.
Giữa lúc hai vợ chồng đang loay hoay tìm việc giữa thành phố xa lạ thì tôi mang thai. Vậy nên không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, chồng đưa tôi về quê sống với bố mẹ chồng. Dù không thích nhưng tôi cũng phải đồng ý vì tôi sức khỏe yếu cũng cần người ở cạnh chăm sóc.
Sau đó, tôi sinh nở rồi ở nhà chăm sóc con nhỏ, còn chồng thì xin việc trong khu công nghiệp gần nhà với mức thu nhập không cao nhưng đủ để chúng tôi duy trì cuộc sống ở quê. Trước mắt cuộc sống như thế cũng tạm ổn, vợ chồng tôi tính toán khi nào tình hình tốt hơn sẽ đưa nhau lên thành phố tìm việc.
Về phía bố mẹ chồng tôi, ông bà dù có tuổi nhưng vẫn rất chăm chỉ làm ruộng và trồng hoa màu. Ngoài thời gian đó thì mẹ chồng chỉ quanh quẩn vào cơm nước và chăm sóc con tôi.
Tôi ở nhà nhiều, dịch bệnh cũng không được sang ngoại, nên mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu bắt đầu xuất hiện. Mẹ chồng đem chuyện nấu nướng vụng, chăm con cũng không khéo của tôi đi nói khắp hàng xóm, rồi mọi người lại nói đến tai tôi, khiến tôi cảm thấy rất buồn. Nhiều lần, tôi nói với chồng để chồng góp ý với mẹ nhưng anh không nói, trái lại anh khuyên tôi phải nhẫn nhịn, chứ nói ra lại càng thêm bất hòa.
Video đang HOT
Rồi mâu thuẫn trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, tôi muốn đóng bỉm cho con vì mùa đông rất lạnh, không muốn con liên tục phải dậy đêm đi vệ sinh nhưng mẹ chồng nói đóng bỉm tốn kém.
Ngay cả chuyện ăn uống cũng thế, bà bảo tôi gái đẻ là phải kiêng khem nên 3 tháng liền chỉ cho tôi ăn mấy món như thịt lợn kho nghệ, ruốc lợn, chân giò hầm khiến tôi phát ngán.
Tôi từng nghĩ sẽ bế con về nhà ngoại, thậm chí ly hôn với chồng vì không thể tiếp tục sống với mẹ chồng. Tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên can của chồng, vẫn khẳng định bản thân luôn đúng, mẹ chồng sai thì phải chỉnh sửa.
Ảnh minh họa
Một tháng trước, trong lúc đi chợ tôi bị va chạm xe nên ngã gãy xương. Trong suốt thời gian nằm viện, mẹ đẻ tôi chỉ đến thăm rồi về quê ngay vì bà bận đi làm. Cũng may có mẹ chồng tận tình chăm sóc mà sức khỏe tôi được hồi phục nhanh chóng.
Điều tôi bất ngờ nhất là toàn bộ tiền viện phí là do mẹ chồng chi trả hết. Bà bảo vợ chồng tôi còn khó khăn, cần dành dụm tiền để nuôi con.
Sau khi xuất viện, tôi đang lo nằm trên giường dưỡng bệnh thì ai cơm nước rồi giúp tôi chăm con thì thấy mẹ chồng tất bật làm đủ mọi việc, thậm chí bà còn dìu tôi đi vệ sinh, thay quần áo cho tôi những lúc chồng tôi vắng nhà. Thậm chí đêm bà còn thức trông cháu ốm cho vợ chồng tôi ngủ.
Nhìn những việc mẹ chồng làm khiến tôi thay đổi hẳn suy nghĩ về bà, bà đúng là người phụ nữ tần tảo đảm đang, hết lòng vì con cháu.
Thấy không khí gia đình thay đổi, chồng tôi bảo thấy thật thoải mái vì anh không phải nghe tiếng than của tôi về mẹ chồng nữa. Tôi đã xin lỗi chồng vì lâu nay tự đặt cái tôi cao quá và có ác cảm với mẹ chồng.
Tôi cũng nhận ra mẹ đã lớn tuổi, suy nghĩ khác với thế hệ trẻ, đôi lúc quan điểm của bà không hợp với tôi mà tôi cứ để bụng thì chỉ khiến quan hệ xấu đi, từ nay tôi sẽ cố gắng đặt mình vào vị trí của mẹ chồng để thấu hiểu bà hơn.
Dọn tủ lạnh cho mẹ chồng, thấy thứ này tôi yêu cầu em dâu sang ở nhà bà 1 tháng mà không dám chối cãi
Trước yêu cầu "ở chung với mẹ chồng" của tôi, em dâu có vẻ không đồng ý nhưng lý do tôi đưa ra khiến cô ấy ngậm ngùi chấp nhận.
Là dâu trưởng trong gia đình chồng có 3 anh em, tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Với tôi, con dâu không ở chung, không vay mượn, không cãi lại bố mẹ chồng thì mới có thể hoà thuận, hạn chế va chạm được. Tôi là đứa thẳng tính, có gì nói lấy nhưng nhiệt tình và không ngại khó, ngại khổ. Vì tính này mà tôi và em dâu không hợp nhau, thím ấy thì khéo nịnh, ngại làm việc và hơi sợ tôi.
Tuy không phải ruột thịt nhưng em gái chồng hay em dâu có sai hay chưa được ở chỗ nào tôi góp ý và phản ánh luôn. Đứa nào cũng sợ tôi và cho rằng tôi còn ghê gớm hơn cả mẹ chồng. Nói về mẹ chồng tôi thì bà hiền lắm, lúc nào cũng nghĩ cho con cháu, chỉ sợ con cháu khổ, thiệt thòi chứ chẳng nghĩ đến bản thân. Ông mất hơn 3 năm nay, một mình bà sống trong căn nhà 2 tầng hơi cô đơn, buồn tủi nhưng dần cũng quen.
Mẹ tốt lắm, có tiền dư giả lại cho các cháu, có ít tiền tích cóp dưỡng già hay gần đây mẹ bán được mảnh đất, mẹ cũng chia đều cho 3 đứa con. Đứa mẹ cho tiền xây nhà, đứa thì cho tiền làm ăn, nuôi con...
Tuổi già không làm gì, mẹ buồn chân tay nên tâm sự bảo chúng tôi đưa cháu sang cho bà trông. Nhưng tôi từ chối vì mẹ già yếu rồi, tụi trẻ nghịch, nhiều khi làm nũng bắt bà bế lại khổ. Tôi cho chúng đi học từ sớm, mẹ tuổi này chỉ ở nhà giữ sức khoẻ thôi chứ không phải làm người trông trẻ cho các con. Tính tôi thẳng nên hay nói thật.
Sợ mẹ ở nhà một mình buồn, tôi thi thoảng đưa tụi nhỏ vào chơi với bà, cơm nước, dọn dẹp giúp mẹ. Lần nào sang tôi cũng mua đồ ăn để tủ mẹ ăn đến đâu thì lấy ra nấu, mẹ ở một mình lười toàn ăn uống tạm bợ, qua loa thì sức khoẻ sao tốt được. Vậy mà lần này qua nhà, dọn tủ lạnh cho mẹ để cất đồ mới vào, tôi sốc khi bên trong tủ nào là tiền, quần áo, chìa khóa, điện thoại... thậm chí là cả túi rác.
Lo ngại vì mẹ có dấu hiệu lú lẫn, bệnh tuổi già lại ở một mình thế này không ổn. Tôi bàn với chồng, tôi và em dâu sẽ chia nhau tối sang ở với mẹ buổi tối để trông bà. Gần đây trí nhớ bà không tốt, bà nhầm tôi với con gái rồi hàng xóm... Chồng khuyên hay đón bà về nhà tôi ở cùng nhưng tôi không đồng ý, mẹ là mẹ chung vợ chồng chú thím phải có trách nhiệm, tôi không thể ôm hết việc về phần mình.
Nói thẳng với em dâu, tôi chia thím ấy sang ngủ trông bà 1 tháng rồi đến lượt tôi nhưng thím ấy có vẻ không thích. Tôi liền nạt và nói nhiều khiến thím miễn cưỡng hoặc không chú thím đón mẹ về ở cùng. Tuy là dâu thứ nhưng mẹ hỗ trợ nhà con trai thứ nhiều nhất, từ kinh tế lẫn trông nom các cháu, giờ mẹ như thế này không thể phủi bỏ trách nhiệm được.
Thế nhưng, thay vì thím ấy sang ngủ với mẹ thì chú lại sang. Chú ấy bảo vợ dạo này yếu, mất ngủ... không qua được. Tôi thở dài trước cô em dâu luôn thích trốn tránh trách nhiệm này. Tôi có nên gọi thím ấy sang "dạy dỗ" một bài học hay không?
(Xin giấu tên)
Đi làm về khuya, vừa mở lồng bàn tôi sốc với mâm cơm mẹ chồng phần, món tráng miệng khiến tôi khóc không ra tiếng Mẹ bảo tốt với con dâu sau này mình già yếu con dâu mới tốt lại, chứ trông gì vào con trai. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng từ ngày cưới, nhà lại nhỏ nên nhiều cái bất tiện. Mẹ chồng và tôi không hợp nhau, bà luôn cho rằng tôi là sao chổi, vía đen của gia đình. Mẹ...