Sau ngày vợ mất, tôi bàng hoàng khi biết toàn bộ số vàng trong nhà không còn nữa
Nhà cửa tôi lục tung, thậm chí còn đào xuống đất những nơi khả nghi nhưng không thấy vàng đâu hết.
Từ sau ngày lấy vợ, tôi đã tin tưởng cô ấy tuyệt đối. Toàn bộ t.iền lương và t.iền tích lũy có được từ thời thanh niên đều đưa cho vợ giữ. Vợ tôi là người đảm đang tháo vát, biết cách chi tiêu vun vén cho gia đình.
Nhờ thế mà chúng tôi có t.iền mua đất, xây nhà, lo cho 2 con ăn học và có công việc ổn định. Ngày cưới đứa con trai út, vợ bàn với tôi là cho con 1 cây vàng, số vàng còn lại sẽ để dưỡng già.
Tôi là đàn ông, tính lại phóng khoáng, chưa bao giờ hỏi trong nhà tiết kiệm được bao nhiêu t.iền. Đây là lần đầu tiên cô ấy nói ra số vàng chúng tôi tiết kiệm được, đó là 25 cây vàng, quả là 1 con số khá lớn và bất ngờ. Với số vàng đó, tôi thật sự yên tâm về t.uổi già được nghỉ ngơi hưởng thụ, không phải lo lắng nữa.
1 tháng trước, vợ kêu đau họng và ăn uống không được. Tôi vội đưa cô ấy vào bệnh viện khám. Hai vợ chồng choáng váng khi bác sĩ báo tin cô ấy bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối.
Không tin lời bác sĩ, chúng tôi đi khám 2 nơi nữa nhưng chỗ nào cũng cho kết quả như thế. Từ khi biết bản thân bị bệnh, sức khỏe vợ suy sụp nhanh chóng, cô ấy không thiết ăn uống nữa, lúc nào cũng nghĩ đến cái c.hết. Ai đến hỏi han bệnh tật thế nào, cô ấy cũng chỉ trực khóc.
Vợ kêu đau họng, đi khám mới biết cô ấy bị ung thư vòm họng. (Ảnh minh họa)
Từ lúc vợ nhập viện đến lúc mất là tròn 1 tháng, thời gian cô ấy ở trong bệnh viện chỉ có tôi ở lại chăm sóc. Tôi đã nghỉ hưu nên có nhiều thời gian rảnh, còn các con bận rộn với công việc và các cháu, bọn chúng chỉ vào thăm nom mẹ vài chục phút mỗi ngày rồi về.
Video đang HOT
Toàn bộ t.iền chữa bệnh của vợ là do đứa con gái lớn chi trả hết. Thấy các con bảo bố cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ, không phải lo lắng gì nên tôi cũng chẳng hỏi han t.iền từ đâu ra.
Vợ tôi mất được hơn 1 tuần, tôi bắt đầu lục tìm xem số vàng tiết kiệm của gia đình cô ấy cất ở đâu. Nhà cửa tôi lục tung, thậm chí còn đào xuống đất những nơi khả nghi nhưng không thấy vàng đâu hết.
Sau đó, tôi đến nhà các con hỏi trước lúc mất mẹ có đưa vàng cho con nào giữ không. Các con đều khẳng định là mẹ không đưa cho đồng t.iền nào. Nhìn ánh mắt các con nói có phần không thật nhưng hỏi thế nào chúng nó cũng không khai, tôi đành bất lực quay về nhà.
Tôi nhớ về khoản t.iền chữa trị cho vợ, con gái bỏ ra hết là không hợp tình hợp lý chút nào. Vợ tôi rất thương con, gia đình con gái thu nhập chỉ đủ nuôi các cháu, không dư t.iền mà bao cho bố mẹ. Chắc chắn trước lúc đi nằm viện, vợ tôi đã đưa số vàng cho con gái giữ.
Ngày vợ tôi nằm viện điều trị, con cái chỉ vào thăm chút rồi về chứ không chăm nom. (Ảnh minh họa)
Bây giờ vợ mất rồi, tôi chẳng thể hỏi được cô ấy nữa. Vậy số vàng tôi vất vả làm lụng cả đời người đang ở con nào. Sau vài ngày suy nghĩ tìm chưa ra được mưu kế thì con gái đến thăm và trách tôi không chịu ăn uống gì nên nhìn gầy ốm quá.
Biết con gái rất thương bố nên tôi đã giả bệnh:
“Từ sau ngày mẹ mất, bố suy nghĩ nhiều nên mắc bệnh dạ dày, ngày nào cũng vài đợt đau chịu không nổi. Bố muốn chữa bệnh mà lương chưa đến ngày, t.iền trong nhà không còn đồng nào. Nhiều đêm bố nằm mà toàn sợ sáng ra không còn được nhìn thấy mặt trời nữa”.
Con gái bắt tôi phải đi khám và chữa bệnh, các con sẽ bỏ t.iền ra. Nhưng tôi bảo đợi có nhiều t.iền mới đi khám bệnh, không bao giờ lấy t.iền của con bởi con cháu còn khổ hơn cả tôi.
Đến lúc này, con gái mới thật thà nói là đang cầm toàn bộ vàng mẹ đưa cho. Hóa ra, vợ sợ sau khi mất, tôi sẽ đi bước nữa, có bao nhiêu t.iền sẽ đưa hết cho vợ mới mà quên các con, thế nên cô ấy đã đi trước tôi 1 bước. Nghĩ đến đây mà tim tôi quặn đau, sống với nhau hơn 30 năm rồi mà vợ không hiểu tôi là người thế nào mà lại hoài nghi cả chồng.
Con gái bảo cứ để vàng con giữ cho, lúc nào tôi cần chi tiêu thì con sẽ đưa. Rất nhiều gia đình tan nát vì t.iền bạc, tôi không muốn bố con từ mặt nhau vì số vàng đó. Tôi muốn lấy toàn bộ tài sản của mình làm ra nhưng không biết phải nói sao để con gái vui vẻ tự nguyện đưa cho nữa?
Ngày ly hôn mẹ chồng đưa cho bọc đồ to, đến cửa tòa mở ra vợ chồng tôi rút đơn vội
Hôm vợ chồng tôi lên tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn, sáng đó chồng đèo tôi bằng chiếc xe máy quen thuộc.
Vừa ra khỏi cửa, mẹ chồng đột nhiên gọi chúng tôi lại đưa cho một túi đồ to. Vợ chồng tôi đến với nhau vì tình yêu tự nguyện, sau 2 năm yêu đương mới tiến tới hôn nhân. Song cưới về rồi vợ chồng thường xuyên cãi vã. Tôi thấy anh ấy lôi thôi bừa bộn, nhiều lúc vô tâm, cục cằn. Chồng thì chê tôi không khéo léo, chẳng biết vun vén cho gia đình.
Một thời gian sau đám cưới, vợ chồng tôi nghỉ việc ở nhà, gom t.iền tiết kiệm và vay mượn thêm bạn bè, người thân để mở cửa hàng. Trong cuộc sống hàng ngày vốn đã chưa hòa hợp, khi làm chung lại có vô số mâu thuẫn nảy sinh khiến chúng tôi cãi vã, tranh luận suốt ngày. Cãi nhau quá nhiều, tình cảm hao mòn đến cạn kiệt, chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt chút nào.
Cuối cùng vợ chồng tôi ra tòa ly hôn sau 3 năm chung sống. Chúng tôi chưa có con bởi vì muốn làm kinh tế đã. Trong quá trình hòa giải sau khi nộp đơn, vợ chồng tôi vẫn chưa thông báo cho bố mẹ biết. Tôi vẫn ở nhà chồng, lúc nào nhận phán quyết cuối cùng mới nói với đôi bên nội ngoại.
Cuối cùng vợ chồng tôi ra tòa ly hôn sau 3 năm chung sống. (Ảnh minh họa)
Hôm vợ chồng tôi lên tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn, sáng đó chồng đèo tôi bằng chiếc xe máy quen thuộc. Vừa ra khỏi cửa, mẹ chồng đột nhiên gọi chúng tôi lại đưa cho một túi đồ to. Tôi hỏi thì mẹ bảo cứ cầm theo đi. Lúc đó vội đi ngay nên tôi không xem bên trong có gì, tới cửa tòa tôi mới mở ra thì phải thẫn thờ nhìn những món đồ bên trong.
Ba năm chung sống, mỗi lần cãi nhau to chúng tôi lại vứt đi vài món đồ kỉ niệm vì tức giận. Đó là bức thư, tấm thiệp viết tay hai đứa từng tặng cho nhau, là chiếc khăn chồng tặng tôi mùa đông đầu tiên yêu đương, là chiếc cà vạt tôi tặng anh nhân dịp sinh nhật... Chúng chứng kiến chặng đường yêu đương, xây dựng tình cảm của hai vợ chồng tôi. Chúng tôi vứt ra thùng rác và mẹ chồng đã lặng lẽ thu gom lại hết.
Tôi không kìm được mà bật khóc. Tôi khóc vì bồi hồi khi nghĩ đến khoảng thời gian yêu đương hạnh phúc, hai đứa hẹn ước về chung sống sẽ bao dung nhường nhịn nhau. Tôi khóc vì tiếc quãng thời gian đẹp đẽ đã có. Và tôi cũng khóc trước sự thầm lặng vun vén cho các con của mẹ chồng. Hóa ra bà biết hết chuyện chúng tôi làm thủ tục ly hôn. Có lẽ sau khi các con nộp đơn, bà vẫn hi vọng chúng tôi có thể hòa giải được. Để rồi đến ngày hôm nay, bà mới đành đưa ra những món đồ này để nhắc nhở và khuyên bảo chúng tôi.
Chồng tôi gửi xe xong đi đến nhìn túi đồ trên tay vợ mà cũng ngẩn người. Hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng anh nắm tay vợ rồi bảo: "Mình vào tòa xin rút đơn nhé em!". Tôi lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
Hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng anh nắm tay vợ rồi bảo: "Mình vào tòa xin rút đơn nhé em!". (Ảnh minh họa)
Hôm đó vợ chồng tôi cùng quay về nhà, thấy vẻ mặt và thái độ của các con, mẹ chồng không hỏi nhưng đã ngầm hiểu. Sau đó chúng tôi bình tĩnh và nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện. Cuối cùng chúng tôi nhận ra cặp vợ chồng nào cũng vậy thôi, cuộc sống chung không hề màu hồng như khi lúc còn yêu đương. Và gia đình nào cũng sẽ có va chạm, bất đồng. Điều quan trọng là chúng ta từ tốn ngồi lại cùng nhau giải quyết vấn đề theo hướng chân thành xây dựng. Đồng thời vợ chồng cũng phải bao dung, nhường nhịn nhau, đừng quá để bụng, chấp nhặt.
Mỗi khi chán nản, hãy nhớ đến những điều tốt đẹp của buổi ban đầu. Chẳng phải vì yêu và muốn xây dựng một gia đình với đối phương mà chúng ta về sống bên nhau hay sao? Ly hôn rồi, có chắc bạn sẽ tìm được người khác tốt hơn? Hay là cũng vẫn lặp lại một quy trình tương tự, đó là yêu đương nồng thắm lúc ban đầu nhưng khi về chung sống thì vô số rắc rối nảy sinh và chúng ta lại chán chường ly hôn tìm người khác? Hi vọng câu chuyện của vợ chồng tôi sẽ giúp ích được chút nào đó cho các cặp vợ chồng đang ở trong hoàn cảnh tương tự.
Được chị dâu mang bầu phục vụ ăn sáng em chồng còn gắt gỏng, "Chị nấu cho lợn ăn đấy à" Hường đã rất sốc khi bị em chồng nói như vậy. Xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh bình thường nên Hường rất áp lực khi lấy Minh. Bố mẹ anh rất có điều kiện. Bản thân Minh cũng là người có năng lực nên thăng tiến rất nhanh. Còn Hường cũng là một cô gái có nghị lực, vì gia cảnh...