Sau đám cưới vàng đeo trĩu cổ, cô dâu cay đắng rời khỏi nhà chồng
22 tuổi, tôi bước chân vào nhà chồng sau lễ cưới rình rang, vàng đeo trĩu cổ. 27 tuổi, tôi ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ rích. Người đời bảo tôi sướng không biết đường sướng thì đừng trách số phận bạc bẽo với mình…
ảnh minh họa
Tôi là cô gái nông thôn. Bố mẹ đông con nên kinh tế chật vật. Tuổi thơ của tôi là bữa đói bữa no và những buổi mò cua bắt ốc trên các cánh đồng để kiếm tiền nộp học. Vì vậy tôi luôn mơ đến những ngày tháng được bước chân lên Thủ đô, ngồi vào ghế giảng đường đại học để có cơ hội được thoát nghèo.
Bố mẹ tôi không có tiền, tầm nhìn cũng chỉ hạn hẹp quanh lũy tre làng nhưng khi thấy tôi có ước mơ đó cả bố và mẹ đều đồng ý. Họ dồn tất cả tâm sức để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình.
Cuối cùng, tôi cũng đậu được vào một trường đại học danh tiếng. Qua ngôi trường này, tôi đã quen anh, người ám ảnh cuộc đời tôi suốt những năm tháng sau này.
Anh là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có. Bố mẹ anh là ông chủ, bà chủ trong lĩnh vực kinh doanh và cũng là người đã tài trợ tiền học cho tôi suốt 4 năm đại học.
Năm đó vì đỗ vào trường với mức điểm thủ khoa, tôi đã được nhiều cá nhân, tổ chức quan tâm chú ý. Sau đó, khi biết tôi có hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ anh đã thông qua một tổ chức từ thiện, đỡ đầu cho tôi và có trách nhiệm đóng tiền học phí cho đến khi tôi ra trường.
Chính vì sự đỡ đầu đó, có đôi lần tôi đã đến nhà họ để bày tỏ lòng biết ơn và tình cờ gặp anh.
Video đang HOT
Ảnh: Pinterest
Anh học cùng trường với tôi và hơn tôi 2 khóa nên chúng tôi bắt chuyện với nhau khá dễ dàng. Sau đó, anh bắt đầu theo đuổi và nói lời yêu với tôi.
Tôi cũng cảm mến anh nhưng lại nghĩ anh chỉ quen tôi cho vui vẻ chứ không phải tình cảm chân thành nên đã từ chối anh. Thế nhưng tôi không ngờ, sự từ chối ấy của tôi khiến anh suy sụp. Mẹ anh phải điện thoại cho tôi và đề nghị 1 cuộc trò chuyện riêng.
Trong cuộc trò chuyện đó, mẹ anh nói tôi hãy mở lòng để cả hai hiểu hơn về nhau. Nếu chúng tôi thực sự yêu thương nhau và giúp đỡ nhau học hành tiến bộ, bà sẽ đồng ý…
Ngày tôi ra trường, anh đã nói với bố mẹ và mong muốn được làm đám cưới với tôi. Bố mẹ anh không phản đối. Họ đồng ý để chúng tôi tổ chức một lễ cưới rình rang, vàng đeo trĩu cổ với điều kiện chúng tôi không đăng ký kết hôn cho đến khi sinh con trai.
Tôi đã giấu bố mẹ mình về bí mật này và bước vào gia đình anh với sự trầm trồ ngưỡng mộ của rất nhiều bạn bè và họ hàng người thân… 1 năm sau khi cưới, tôi mang thai bé trai. Tuy nhiên đứa trẻ đã qua đời khi vừa ra đời được 21 ngày vì căn bệnh bại não.
Nỗi đau này chưa vơi thì tôi phát hiện bố mẹ chồng tôi cho người về quê để điều tra tông ti họ hàng của tôi. Sau đó, họ thì thầm với chồng tôi rồi khuyên tôi nên đến bệnh viện để sử dụng các biện pháp ngừa thai.
Tôi không biết chồng tôi đã nghe được chỉ đạo gì từ bố mẹ nhưng kể từ ngày đó, anh nhạt nhẽo với tôi, đối xử với tôi như người dưng nước lã.
Tôi biết thân biết phận mình nhỏ bé, bố mẹ chỉ là nông dân nên cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn mái ấm gia đình. Thế nhưng càng ngày, cách đối xử của gia đình chồng càng khiến tôi cảm thấy mình là người vô dụng và thừa thãi.
Chồng tôi luôn đưa những cô gái đẹp đi tiệc thay vì tôi. Bố mẹ chồng tôi thì luôn dẫn dắt và tạo điều kiện để chồng tôi làm quen với những cô gái có gia thế khủng và không hề để ý đến cảm xúc của tôi. Khi tôi lên tiếng, mẹ chồng tôi mới khiến tôi ngã ngửa. Bà bảo tôi chưa phải vợ của anh.
Sau đó, bà lại xoa dịu tôi bằng lời hứa, nếu trong năm tới tôi sinh cho anh một cậu con trai khỏe mạnh, bà sẽ để tôi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên lần này, tôi không muốn đồng ý với những thỏa hiệp của bà. Tôi quyết định bước ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ mà tôi đã tự mua bằng tiền của chính mình. Toàn bộ vàng bạc mà bố mẹ chồng trao cho tôi ngày tôi kết hôn, tôi cũng trả lại.
Tôi không muốn mình nợ nần gia đình này thêm bất cứ thứ gì. Tôi càng không muốn biến mình thành con rối với những điều kiện và thỏa thuận.
Nhiều người nói tôi ngu dại nhưng không ai hiểu, cuộc sống của tôi thế nào trong căn nhà này. Vì vậy tôi sẽ tự quyết định cuộc đời của chính mình…
Theo Vietnamnet
Quá căm thù gia đình chồng, tôi thậm chí không muốn chăm sóc con mình vì nó giống y đúc bên nhà nội
Tôi cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ khi ghét bỏ chính con trai mình. Thế nhưng, tôi không thể ngăn cảm giác ấy lại được khi con quá giống nhà chồng mà tôi thì lại quá căm thù họ.
Tôi và người yêu cũ đã bên nhau rất lâu. Tình yêu của chúng tôi là tình yêu trong sáng, chân thành, hoàn toàn không vụ lợi. Mặc dù hoàn cảnh gia đình anh có khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ coi thường hay có suy nghĩ sẽ vì thế mà không lấy anh làm chồng. Bởi tôi biết anh là người có ý chí, quyết tâm thay đổi cuộc đời.
Thế nhưng, bố mẹ tôi thì không cho là như thế. Họ luôn lo lắng tôi sẽ không được ăn sung mặc sướng mà phải chịu khổ cực khi vào làm dâu một gia đình như vậy. Thế là họ giới thiệu cho tôi người chồng hiện tại bây giờ, đồng thời cũng gián tiếp đẩy tôi vào bi kịch hiện tại.
Chồng tôi khi đó là người đàn ông đã có tuổi, đặc biệt tài giỏi trong kinh doanh, nên anh ta tấn công tôi dồn dập, đến cái mức phiền toái và khó chịu. Thế nhưng bố mẹ tôi vì danh dự, vì cả nể và có khi cả vì lòng tham nữa mà không cho phép tôi từ chối những lần anh ta đến tận nhà đòi đi "hẹn hò".
Ảnh minh họa.
Trong một lần đi chơi về khuya, khi nhà đã đóng cửa và không thể gọi bố mẹ, anh ta ngỏ ý đưa tôi về khách sạn ngủ tạm, mỗi đứa thuê 1 phòng. Nhưng có lẽ khi ấy tôi quá ngây thơ. Đêm đó, anh ta đã nhẫn tâm cướp đi sự trinh trắng của tôi, mặc cho tôi chống đối yếu ớt trong vô vọng.
Thế rồi nực cười làm sao, tôi có thai ngay sau một đêm "mây mưa" sai trái ấy. Bố mẹ tôi biết, anh ta biết. Và người yêu tôi biết. Cái gì đến cũng phải đến, tôi cũng không thể dứt ruột bỏ đi đứa con còn chưa thành hình trong bụng. Vì vậy, tôi dứt khoát cắt đứt với người yêu cũ, lên xe hoa về nhà chồng - chốn địa ngục của kẻ đã cướp đi tình yêu và tự do của mình.
Chồng tôi, anh ta nói yêu tôi, thế nhưng đó là một tình yêu chiếm hữu đến nỗi tôi cảm thấy mình như đang bị đày trong ngục giam tăm tối. Anh ta luôn cho rằng tâm trí tôi vẫn còn tơ tưởng đến người cũ, còn vương vấn mối tình xưa nên ghen tuông, đánh đập rồi mạt sát tôi chẳng thương tiếc.
Gia đình nhà chồng cũng chẳng khác gì. Họ cho rằng tôi trèo cao và chính là người đã "úp sọt" con trai họ, lại thêm cái tính khinh người của nhà giàu, nên tôi bị đối xử như con sen, con ở trong nhà mặc dù đang mang bầu. Những lời móc xỉa "đũa mốc đòi chòi mâm son" tôi nghe nhiều đến nỗi tê liệt.
Con trai quá giống bà nội và bố khiến tôi cảm thấy khó chịu. (Ảnh minh họa)
9 tháng 10 ngày mang thai, trải qua một cơn đau thập tử nhất sinh rồi nhìn thấy con, tôi vẫn không thể ngăn bản thân mình khó chịu khi con quá giống nhà nội. Đôi mắt này, chiếc miệng này, cái mũi này, chính là một khuôn đúc ra từ mẹ chồng tôi và chồng tôi - những "ác quỷ" của đời tôi.
Tôi cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ khi ghét bỏ chính con trai mình. Thế nhưng, tôi không thể ngăn cảm giác ấy lại được khi con quá giống nhà chồng mà tôi thì lại quá căm thù họ. Tôi phải làm thế nào mới đúng đây?
Theo Afamily
Yêu nhau 1 năm, về ra mắt nhà người yêu, cô gái trẻ đau đớn phát hiện anh ta đã từng có 1 đời vợ Ngày về ra mắt gia đình nhà chồng sắp cưới, cô gái mới phát hiện chồng tương lai của mình từng có một đời vợ, có con riêng 5 tuổi. Và hiện giờ, cô gái ấy đang không biết phải làm sao? Mới đây, cô gái có tên Thanh Thảo đã có những tâm sự chất chứa nỗi niềm trên một diễn đàn...