Sắp cưới người khác, anh vẫn nói yêu em
Anh muốn em không được hành hạ bản thân, không làm điều gì khiến anh phải lo lắng, phải bận tâm hay làm anh khó xử. Nhưng thật lòng yêu em, sao anh vẫn cưới cô gái kia?
Em là độc giả trung thành của trang web này. Mục Tâm sự cũng là mục em quan tâm nhất. Em thường vào đó đọc và rút kinh nghiệm cho bản thân. Bản thân em chưa khi nào nghĩ có một ngày phải viết lên đây tâm sự của mình.
Em và anh ấy quen nhau khi em vào công ty làm việc. Lúc đó em cũng vừa mới chia tay người bạn trai. Nguyên nhân vì bạn trai em khi đó đã chung sống với một người phụ nữ khác như vợ chồng.
Em là một con người con gái hơi nhút nhát nên từ khi mới vào công ty, phải mất một tháng em và anh ấy mới biết tên rồi nói chuyện với nhau. Lâu dần hai đứa nảy sinh tình cảm. Em cũng đã nói hết sự thật với anh ấy là em vừa mới chia tay người yêu.
Khi ấy, anh cũng nói không quan tâm đến quá khứ của em. Anh ấy chỉ quan tâm hiện tại và tương lai như thế nào thôi. Em đã hoàn toàn tin tưởng vào điều đó. Và một thời gian sau, em đã chấp nhận tình cảm của anh.
Em đã quên hẳn bạn trai cũ và dành hết tình cảm cho người yêu mới. Khi yêu, em không một chút nghi ngờ gì về anh cả. Dù đôi khi anh có lạnh nhạt với em.
Mọi người ở công ty nói với em phải xem xét lại, đừng quá tin bởi vì họ thấy anh ấy hờ hững với em và không giống như một người yêu. Em đã bỏ qua mọi lời nói đó. Em cứ nghĩ tính cách của anh là vậy.
Nhưng bây giờ, em phải trả giá cho sự quá tin tưởng đó. Hóa ra anh đã có người yêu nhiều năm rồi. Nhưng anh giấu kín để ở công ty không một ai biết về tình yêu đó của anh.
Video đang HOT
Anh đến với em như một người cô đơn đi tìm một nửa. Chỉ đến khi anh chuẩn bị kết hôn với người con gái đó thì em mới biết hóa ra em chỉ là một người qua đường mà thôi. Vậy mà anh từng nói muốn em đưa anh về giới thiệu với gia đình rồi tính chuyện kết hôn.
Khi ấy em còn nói, hai đứa cùng về xem nhà cửa của hai bên gia đình, chứ chuyện kết hôn thì để năm tới. Nhưng giờ em đã rõ mọi chuyện chỉ là cái cớ của anh. Anh biết kiểu gì em cũng sẽ không chấp nhận cưới năm nay vì gia đình em còn bận một số công việc không thể tổ chức đám cưới vào năm nay.
Vì thế, anh cần phải cưới vào năm nay. Và đó là một lý do để anh có thể chia tay em. Em sẽ là người phải ra đi với lỗi là do em không chấp nhận cưới năm nay.
Khi em biết chuyện anh chuẩn bị kết hôn thì anh mới thú nhận tất cả. Anh đã nói với em rất nhiều điều mà có nằm mơ em cũng không thể tưởng tượng được.
Anh nói lúc đầu chỉ có ý trêu trọc em thôi. Vì thời gian quá rảnh rỗi không có việc gì làm nên anh nghĩ ra chuyện yêu đương cho vui. Nhưng càng về sau thì anh càng không khống chế được cảm xúc của mình và đã yêu em thật.
Nhưng điều đó với em bây giờ hoàn toàn vô nghĩa. Bởi anh đã luôn lừa rối em. Em cũng không biết anh đã khi nào thực sự yêu em, có cảm xúc thật với em chưa? Hay từ trước tới nay, em chỉ là một trò chơi của anh?
Nếu anh nói yêu em thật lòng thì tại sao không ở lại với em mà cưới cô gái kia? Anh nói với em giờ một bên là người anh yêu và một bên là vợ sắp cưới. Anh rất khó khăn để lựa chọn.
Anh muốn em không được hành hạ bản thân, không được làm điều gì khiến anh phải lo lắng, bận tâm, làm anh khó xử. Nhưng em chẳng làm điều gì phiền anh cả.
Em chưa một lời oán trách, em muốn hận cũng không thể hận. Em càng muốn quên thì càng nhớ. Mỗi khi em nhắm mắt lại thì hình ảnh anh cứ hiển hiện. Em không thể ăn, cũng không thể ngủ.
Nhiều khi em đã phải đi lang thang đến những nơi mà chúng em đã đến và đã đi qua. Khi em muốn gặp và nói chuyện với anh, anh nói em không được khóc thì anh sẽ đồng ý.
Và chúng em đã có một cuộc nói chuyện dài nhưng cuối cùng, em vẫn là người thua cuộc. Em vẫn chỉ là khách qua đường. Dù anh nói yêu em thật lòng. Liệu em có dám tin đó là sự thật không hay đó chỉ là lời an ủi của anh dành cho em?
Em đã luôn căn dặn bản thân không được nhớ. Nhưng giờ em mới biết thực sự anh ấy là tất cả đối với em. Mất anh, em không thể làm được gì. Em quay cuồng với mọi thứ xung quanh, em không biết phải bắt đầu từ đâu. Đôi khi em nghĩ làm sao để có một giấc ngủ dài khi tỉnh dậy thì quên hết mọi chuyện.
Em không dám nói chuyện này với gia đình bởi không muốn mọi người phải lo lắng cho em. Em muốn đến một nơi thật xa để quên đi. Nhưng em phải nói với gia đình như thế nào nếu em đến một nơi xa xôi như thế.
Giờ em không biết nên làm gì nữa khi mà ngày cưới của anh đã cận kề. Em đã hoàn toàn suy sụp, mất niềm tin. Mọi người hãy giúp và cho em lời khuyên. Nên níu giữ anh thì phải làm thế nào? Còn nếu quên thì em phải làm sao để quên anh và để em không bị đau đớn?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhà chồng sắp cưới từng bắt tôi phá thai
Tôi là cô gái trong bài "Qua đêm với tình online dù đã đính hôn" , có một điểm ở chồng sắp cưới là anh ấy hay đánh tôi.
Vâng, tôi là người đã gửi tâm sự trong bài viết "Qua đêm với tình online dù đã đính hôn". Chồng tương lai của tôi đang có một điều kiện mà phải nói rằng rất nhiều cô gái muốn lấy anh ấy. Nhưng trong khoảng 5 năm trước thì khác. Tôi gặp anh trong khi anh thất nghiệp, dù trước đó anh cũng có công việc rất tốt với mức lương cao. Anh đến với tôi là một người rỗng túi. Chính vì điều đó, tôi đã không thể nào từ bỏ anh được. Tôi thương cho hoàn cảnh của anh, vừa thất nghiệp, vừa bị chính cha mẹ của anh bỏ rơi vì anh không làm ra đồng nào. Nhưng các bạn biết không, tôi tuy không phải con nhà giàu nhưng ít nhất tôi cũng được mọi người gọi là cô tiểu thư.
Tôi cố gắng cùng anh ấy vượt qua những khó khăn đó nhưng có một điểm là anh ấy hay đánh tôi. Anh ấy từng nhiều lần đánh tôi giữa nơi công cộng, tôi chỉ biết khóc và chịu đựng. Sau hai năm quen anh ấy, cả hai bên gia đình điều biết tôi có thai. Sau khi hai bên gia đình thống nhất sẽ tổ chức lễ cưới thì mẹ của anh ấy đã đưa anh đến nhà tôi để thông báo sẽ từ bỏ tôi, từ bỏ con của anh ấy và từ bỏ cháu của họ. Anh ấy chỉ biết đi theo sau lưng và không nói lời nào. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?
Tôi chỉ biết khóc và bỏ cái thai đó đi. Sau đó, tôi còn biết được mẹ của anh ấy nói với anh rằng nếu chúng tôi tự tổ chức đám cưới thì bà cũng sẽ không tham dự. Tôi không hiểu tôi làm sai điều gì. Vì tôi đã cố gắng cùng anh ấy trải qua những khó khăn hiện tại hay tôi đã có con với anh ấy mà họ đối với tôi như thế?
Nhưng rồi anh ấy lại đến xin tôi, xin gia đình tôi cho anh ấy một cơ hội để làm lại. Lúc này đây, tôi hiểu được rằng tôi không thể yêu anh ấy nhưng tôi vẫn chấp nhận cho anh ấy một cơ hội vì tình thương. Tôi và anh cố gắng tìm cho anh một công việc thật tốt. Tôi luôn động viên anh phải cố gắng vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng có một lần vì liên lạc với anh không được nên tôi đã gọi về nhà anh ấy. Tôi gặp mẹ của anh ấy. Câu đầu tiên bà ấy nói tôi đừng rủ rê con bà ấy đi chơi nữa, hãy để con bà ấy lo làm ăn. Tôi thật không hiểu trong khi tôi cố dành dụm từng đồng để cho con bà ấy đi phỏng vấn, cố tìm kiếm công việc tốt nhất cho con bà vì bà không quan tâm gì đến con mà bà ấy lại có thể thốt lên câu đó.
Anh cũng chẳng an ủi tôi. Anh chỉ biết im lặng dù thật sự anh ấy rất quan tâm, chăm sóc tôi, vẫn rất thương tôi. Tôi không hề bác bỏ điều đó! Có khi anh ấy đã thốt lên với tôi rằng đừng bao giờ nhắc đến gia đình anh ấy nữa và dường như lúc đó với anh tôi là số 1. Tôi tuy không làm được gì nhiều nhưng tôi có thể khẳng định rằng nếu không có tôi, anh không thể nào có công việc như hiện nay. Cơ hội tôi cho anh là lễ đính hôn, dù trong lòng tôi thật sự chưa muốn và tôi cũng biết, tôi không yêu anh kể cả tôi đang rất toàn tâm toàn ý với anh.
Sau lễ đính hôn, khi mà tôi một lòng hướng về anh thì anh đã có người phụ nữ khác rồi. Chính anh cũng đã thừa nhận. Vậy là tôi sai sao? Và hơn thế nữa, trước khi tôi gặp người tôi yêu (người tình online) thì cha mẹ anh lại đến nhà tôi, đổ cho tôi những cái tội ở trên trời rơi xuống, bác bỏ mọi nỗ lực tôi làm. Anh, chồng sắp cưới của tôi chỉ biết hùa theo mà không bảo vệ tôi. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì và có phải tôi sai không? Tôi cũng đã nhiều lần nói kết thúc, nhiều lần khuyên anh đi tìm người con gái khác có thể cho anh hạnh phúc trước khi tôi trao trái tim cho người khác kia. Nhưng anh không đồng ý.
Không lẽ chỉ có tình dục mới là của nhau sao? Tầm thường thế? Tôi và anh (người tình online) nằm chung một giường, gối chung một gối và thức trắng đêm trò chuyện cùng nhau. Như thế còn hơn là đã thuộc về nhau kia. Tôi biết anh có vợ và bất đắc dĩ, anh lừa dối chỉ để níu kéo tình cảm của tôi. Nhưng tôi có đòi hỏi gì đâu. Tôi khuyên anh nên về với vợ vì con của anh cần có cha. Như thế là tôi ich kỷ quá sao? Tôi nói tôi yêu anh nhưng không cần có anh bên cạnh. Tôi mong anh hãy là người có trách nhiệm, người sống có tình, có nghĩa. Tôi cũng khuyên anh không nên nói cho vợ anh biết, như thế sẽ làm cho chị ấy tổn thương.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người trong gia đình anh điều biết. Anh không muốn tiếp tục như thế vì bao năm qua anh đã làm vợ anh khổ rồi. Anh muốn giải thoát cho chị ấy. Tôi lại sai à? Tôi còn khuyên anh rằng cuộc sống không chỉ có tình yêu, khuyên anh phải biết lo cho tương lai, khuyên anh nếu muốn chuyển mình thì phải trau dồi thêm kiến thức. Còn anh thì nói rằng tôi bây giờ mới là người cho anh nguồn động lực. Vợ anh khi biết chuyện cũng đã rất sốc, phải nhập viện. Anh bối rối và một lần nữa, tôi khuyên anh hãy ở bên vợ, lo cho chị ấy.
Tôi và anh quả là hư hỏng, ích kỷ thật, đã vội vàng trao trái tim mình cho nhau nhưng không đến nỗi ham muốn của lạ đâu các bạn ạ. Tôi bế tắc vì trái tim tôi chỉ dừng lại ở tình cảm của tôi dành cho anh nhưng tuyệt nhiên tôi không mộng mơ. Tôi luôn khẳng định với chồng chưa cưới và cả với anh rằng tôi không đủ mạnh mẽ để bước một mình nhưng cũng không quá yếu đuối để dựa dẫm một ai trên con đường đời. Tôi vẫn đang cố gắng cho tương lai của tôi, cố gắng nhất trong khả năng của tôi.
Tôi đã cố gắng kiếm tìm vù it nhất điều tôi nhận ra hiểu được cảm giác yêu một người như thế nào. Vậy các bạn cho tôi biết, tôi bắt đầu sai khi nào? Tôi đang sai ở mức độ nào? Tôi phải làm gì cho đúng đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sắp cưới, anh vẫn tòm tem "bắt cá 3 tay" Sắp đám cưới, anh vẫn lén dành tình cảm đắm say cho em gái nhỏ, cho người yêu cũ của anh như thể tôi không hề tồn tại. Đã bao ngày qua, tôi vẫn sống trong luẩn quẩn. Nhiều đêm 2 giờ sáng tôi giật mình thức dậy, trằn trọc và tự hỏi "Tôi đã làm gì sai?". Những lúc ấy, tôi lại...