Sang nhà anh hàng xóm ăn cơm tối, tôi đau đến bật khóc, vội bỏ về khi thấy tấm ảnh nhỏ trong phòng ngủ
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một đêm lãng mạn bên cạnh người mình thầm yêu trộm nhớ.
Không ngờ…
2 năm trước, cạnh nhà tôi có một anh chàng đến mua đất, xây nhà. Ngôi nhà rộng rãi, tiện nghi, có khu tiểu cảnh và bàn ghế uống cà phê lý tưởng. Sau nhiều lần qua lại chào hỏi, làm quen, mối quan hệ giữa chúng tôi càng thêm thân thiết hơn. Anh hàng xóm tên Bảo, rất hiền, nhiệt tình và giỏi giang. Hiện tại, anh ấy đang làm ở công ty nước ngoài, lương tháng cao ngất ngưởng, đã có xe ô tô. Ngoại hình của Bảo cũng điển trai. Nhưng điều làm tôi khó hiểu là chưa bao giờ thấy anh ấy dẫn một cô gái nào về nhà.
Sáng chủ nhật nào Bảo cũng rủ tôi sang uống cà phê, trò chuyện. Hay những tối không kịp nấu ăn, Bảo lại sang nhà ăn cơm cùng tôi. Những lúc buồn, chúng tôi lại cùng lai rai mấy lon bia, tâm sự với nhau. Cùng là người ở xa quê, chúng tôi càng thấu hiểu cho nhau hơn. Dần dần, tôi yêu anh ấy lúc nào không hay. Mỗi khi anh ấy đi công tác, tôi lại nhớ đến điên đảo, thường hay đưa mắt nhìn qua nhà anh ấy cho đỡ nhớ.
Cũng không biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tiến triển tốt đẹp hơn. Bảo còn mua quà tặng tôi vào những ngày lễ. Khi thì sợi dây chuyền vàng, khi thì vài cái váy hay bộ trang điểm… Thậm chí, giữa chúng tôi đã diễn ra “chuyện ấy” nhưng địa điểm là ở phòng khách và trong vài cơn say xỉn. Chưa bao giờ Bảo cho tôi vào phòng riêng và tôi cũng không muốn vào vì lòng tự trọng.
Hôm chủ nhật, Bảo gọi tôi sang nhà ăn cơm tối. Nhìn anh chuẩn bị mâm cơm ngon lành, chai rượu vang đặt bên cạnh và tiếng nhạc du dương, tôi rất hạnh phúc. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một đêm lãng mạn bên anh.
Tôi sụp đổ, đau đớn khi thấy tấm ảnh cưới trong phòng người mình thầm yêu. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc Bảo dọn cơm ở phòng bếp, tôi đi lại trong nhà và tò mò vào phòng riêng của anh. Nhưng vừa mở cửa, tôi đã sững người khi thấy tấm ảnh cưới treo trên tường. Trái tim tôi đau nhói, nước mắt rơi trong vô thức. Hóa ra anh ấy đã có vợ rồi. Tôi chạy vội về nhà, mặc kệ Bảo gọi tên mình.
Bảo chạy sang nhà tôi, anh ấy ngồi bên cạnh rồi thở dài, nói vợ anh đã mất vào 2 năm trước. Cô ấy mất trước khi lễ cưới diễn ra một tuần, khi mà ảnh cưới đã chụp, nhẫn cưới, cỗ cưới đã đặt hết rồi. Vì quá đau khổ, anh ấy quyết định bán căn hộ chung rồi mua đất, xây nhà ở đây. 2 năm nay, dù có vượt quá giới hạn với tôi thì trong trái tim anh, người vợ đã mất vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng, anh chưa quên được cô ấy. Đó cũng là lý do khiến anh không dám ngỏ lời yêu tôi.
Tôi bật khóc, cảm giác tồi tệ không thể tả nổi. Hóa ra bao lâu nay, tôi chỉ là thế thân cho người vợ đã mất của anh thôi. Phải làm sao để đối diện với anh sau này đây? Chẳng lẽ tình yêu tôi dành cho anh lại đứt quãng giữa chừng như thế hay sao?
Mẹ đòi được trả lương 6 triệu/tháng, vợ tôi đưa ra một thứ khiến bà bật khóc nhận sai
Cả hai vợ chồng đều kinh ngạc, không hiểu tại sao mẹ lại đòi lương tháng và nói những lời khó nghe như vậy.
Nhìn bề ngoài, ai cũng ngưỡng mộ tôi vì có vợ đẹp, hai đứa con ngoan ngoãn, đủ nếp đủ tẻ, nhà xe đủ cả, thu nhập thì ổn định. Nhưng nhà nào mà chẳng có chuyện, có nhà nào là êm đềm mãi đâu. Vấn đề nhức nhối của tôi là chính là mẹ tôi.
Chẳng là vợ chồng tôi lấy nhau được 6 năm rồi. Sau 2 năm cưới thì sinh cháu đầu tiên, không lâu sau lại vỡ kế hoạch nên sinh đứa thứ 2. Chăm hai đứa con nheo nhóc nên vất vả vô cùng. Cũng may mẹ tôi đã lên sống cùng các con 4 năm nay để hỗ trợ, chứ không hai vợ chồng tôi chắc chẳng xoay sở nổi.
Có mẹ, vợ chồng tôi đỡ áp lực hơn nhiều. Mỗi ngày đi làm về, hai đứa nhỏ đã được mẹ tắm rửa, cho ăn xong rồi. Cơm nước mẹ cũng đã nấu xong, nhà cửa sạch sẽ tinh tươm nên vợ chồng tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu cũng rất êm đẹp, hiếm khi xảy ra xích mích gì, nhưng chẳng hiểu sao mấy tháng nay mẹ lại có những biểu hiện lạ. Có hôm vợ chồng tôi vừa về đến nhà là bà trả luôn hai đứa nhỏ, không thèm trông nữa, cơm nước bà cũng chẳng lo mà xuống sân khu dân cư tập thể dục với các bà cùng tuổi.
Ban đầu vợ chồng tôi không nghĩ nhiều, cho rằng bà đi tập thể dục, giao lưu với bạn bè cùng lứa tuổi cũng là chuyện tốt, như thế bà sẽ thoải mái tinh thần hơn. Ban đêm khi cháu khóc, bà cũng chẳng chạy sang hỏi han, dỗ dành như trước thì chúng tôi lại nghĩ có lẽ bà mệt. Hơn nữa, mẹ đã vất vả cả ngày rồi, ban đêm chúng tôi không muốn làm phiền mẹ nữa nên không hỏi cũng chẳng trách móc gì.
Thế rồi đến một hôm, khi đang ăn tối với các con, mẹ tôi bỗng đưa ra yêu cầu:
- Từ tháng sau, các con hãy đưa mẹ 6 triệu mỗi tháng, trả lương để mẹ làm ô sin cho cái nhà này.
Cả hai vợ chồng đều kinh ngạc, không hiểu tại sao mẹ lại nói khó nghe vậy. Vợ buông đũa, nhíu mày hỏi lại:
- Sao tự dưng mẹ lại đòi tiền hàng tháng ạ? Mỗi tháng chúng con đều biếu mẹ 3 triệu để mẹ chi tiêu tùy thích mà? Số tiền đó không đủ ạ?
Nghe con dâu nói vậy, mẹ buông bát cơm đang ăn dở xuống tức giận nói:
- Sáng sớm ra thì lo bữa sáng cho anh chị, chuẩn bị cơm nước cho anh chị mang đi làm. Sau đó lại mải miết đưa đứa lớn đi học, về vừa trông đứa nhỏ vừa dọn dẹp nhà cửa. Tối về anh chị cũng chẳng phải động tay động chân làm gì. Tôi ở cái nhà này có khác gì ô sin không? Mà cũng khác thật chứ. Ô sin còn nhà khác còn được trả lương cả chục triệu mỗi tháng, có giờ nghỉ ngơi. Còn nhà này làm gì có, tôi quần quật từ sáng tới khuya.
Nói xong, mẹ đùng đùng bỏ về phòng, hai vợ chồng chết trân vì những lời mẹ nói. Sáng hôm sau, không thấy mẹ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho vợ chồng tôi và đưa cháu đi học nữa. Tôi đành đưa đứa lớn đi học, vợ thì đưa đứa nhỏ sang nhà ngoại cách đó 5km rồi vòng về đi làm.
Không khí trong nhà vì thế mà trở nên căng thẳng, tôi có nói thế nào mẹ cũng không nghe, thậm chí mẹ còn đóng cửa ngồi lì trong phòng, không ra ăn cơm chung. Thế rồi đến sáng hôm sau, hai vợ chồng sang phòng mẹ nói chuyện. Thấy vợ chồng tôi vào, mẹ giả vờ nằm yên trên giường ngủ nhưng vợ tôi vẫn tiến lại ngồi xuống bên giường rồi ôn tồn nói:
- Chúng con xin lỗi mẹ vì thời gian qua mải công việc quá mà để mẹ phải gánh vác nhiều việc trong gia đình. Thực ra chúng con không tiếc gì mẹ 6 triệu hay chục triệu đâu. Đây là sổ tiết kiệm vợ chồng con dành dụm riêng cho mẹ. Chúng con muốn tích cóp nhiều thêm một chút, đợi lúc thích hợp rồi đưa cho mẹ nhưng con nghĩ đây là lúc thích hợp nhất rồi.
Chúng con cũng mong mẹ đừng bao giờ so sánh mình với ô sin, bởi vì mẹ là mẹ của chúng con, là bà nội của tụi nhỏ mà. Con cũng hứa với mẹ sẽ sắp xếp công việc để về nhà sớm hơn, lo toan việc nhà cùng với mẹ. Nếu chúng con có chỗ nào chưa phải thì mẹ hãy dạy dỗ thêm, đừng giận hờn rồi rước bực vào người, ảnh hưởng sức khỏe mẹ nhé.
Mẹ vẫn nằm im không nhúc nhích, hai vợ chồng để lại sổ tiết kiệm cạnh giường rồi đi làm. Đến tối về, mẹ đã vui vẻ trở lại, thậm chí còn vào bếp nấu cơm. Đang ăn cơm tối, bà bỗng bật khóc nói lời xin lỗi với vợ chồng tôi:
- Mẹ sai rồi. Tại mẹ ích kỷ, hẹp hòi, đi tin mấy lời bà bạn chơi cùng nói các con chỉ coi mẹ như ô sin. Họ nói giờ các con đã không quan tâm tới mẹ, sau này về già chắc gì đã lo cho nên mẹ mới giận hờn như thế. Mẹ xin lỗi các con.
Tôi bật cười. Hóa ra mẹ đi buôn chuyện với người khác rồi bị họ "bơm đểu" cho rồi về nhà tự suy diễn, trách móc con cái. Nhưng qua chuyện này vợ chồng tôi cũng phải nhìn nhận lại mình. Nếu ngày thường vợ chồng tôi quan tâm tới mẹ hơn chắc mẹ đã không tủi thân rồi tin lời người ngoài như thế.
Bị mẹ chồng chèn ép con dâu nhất quyết ly hôn, 5 năm sau hối hận bật khóc sau câu nói của bà Thấy mẹ chồng cũ ốm yếu túng thiếu đến đáng thương, tôi chưa kịp vui đã thấy hối hận trước lời tâm sự của bà. Tết này tôi vui mừng vì chồng đã không còn say rượu bia tối ngày như những năm trước. Tôi vốn là con gái thành phố, có nhan sắc, ai cũng bảo sau này tôi sẽ lấy chồng...