Sa Pa xưa – còn đâu?
Tôi luôn nhớ thương vùng đất Sa pa của tuổi thơ mình, nhưng cứ phải là hình ảnh Sa pa của những ngày xa xưa! Ngày ấy, tôi từng sống ở đó khi mới lên năm tuổi.
Ký ức tuổi thơ non nớt vẫn còn đọng lại những ấn tượng trong trí nhớ lúc đầu đời.
Một Sa Pa xinh đẹp, trong trẻo, đơn sơ và thuần khiết. Dẫu biết rõ người ta không bao giờ có thể quay trở về quá khứ với những hình ảnh xa xưa được nữa nhưng tôi vẫn thầm mong giữ lại một phần Sa Pa của ngày xa xưa.
Ngày ấy, thị trấn Sa Pa khá bé nhỏ. Vẻ đẹp sương khói, ảo huyền bởi thứ sương mù quanh năm quấn quện cùng với tầng tầng mây trắng. Nét đẹp vừa mơ màng, quyến rũ, lại vừa ảo diệu, hoang sơ. Nắng lấp lánh trên những con đèo. Một thị trấn nho nhỏ với những nếp nhà chênh vênh nơi vách núi và đặc biệt luôn bát ngát, trập trùng màu xanh. Màu xanh thẫm của núi, màu xanh tươi của cây, màu xanh đen của những sắc áo chàm và màu xanh non tơ của lúa nương, quện với màu xanh hư ảo của từng đàn mây dập dìu bay xuống núi.
Sa Pa luôn khoác trên mình tấm voan hoa mùa xuân. Tấm voan được đất trời thêu dệt, cứ thả dài tha thướt. Ngoài kia là trập trùng những rặng núi cao vút, xanh thẫm. Núi lầm lì, nằm chen vai xếp hàng, núi lặng lẽ bao bọc, ôm ấp, vây quanh Sa Pa. Ngay giữa trung tâm thị trấn Sa Pa ngày đó, nhà cửa cũng khá thưa thớt. Sự yên tĩnh và không khí thiên nhiên hoang sơ tràn ngập.
Video đang HOT
Những ngôi nhà sàn giản dị, be bé, nhìn xinh xinh, có lẽ thị trấn Sa Pa ngày ấy chỉ có khoảng chừng vài chục nóc nhà, nếu đứng cao lắm cũng chỉ nhấp nhô nơi triền núi. Mãi sau này, có lẽ vào những năm 2000 – 2010 trở đi thì những khách sạn lớn có tên tuổi mới được xây dựng và ngày càng hiện đại hơn. Những khách sạn lưng dựa núi với mây trắng vờn quanh ngay trên lưng chừng núi.
Trong bức tranh thiên nhiên lộng lẫy và hữu tình ấy, ta chỉ thấy Sa Pa là mênh mang mây trắng, núi xanh, hòa với sắc màu rực rỡ, non tươi ngập tràn. Màu xanh của cây lá thiên nhiên quện với nắng vàng, mây trắng, với gió núi và hương hoa. Mà hoa ở Sa Pa vốn mang theo vẻ đẹp nổi tiếng ở xứ lạnh. Bao loài hoa phong lan luôn nở rạng ngời dưới cái lạnh giá tê buốt mùa đông. Đó còn là các loại hoa được trồng trong các khu vườn như hoa hồng, pangse, các loại hoa laydon, các loại hoa thược dược…
Buổi sáng sớm ở Sa Pa thường giá lạnh, nhất là mùa đông. Mãi gần trưa mới có chút nắng lên. Buổi trưa, khi có thêm chút nắng, bầu trời ấm dần. Chiều về, Sa Pa đẹp u buồn, nàng ấy mang vẻ đẹp cổ điển, cái đẹp tựa như người đàn bà cổ xưa vừa khoác lên mình tấm áo choàng mới. Chiều tối thì Sa Pa se lạnh hơn. Thế nên người ta nói nếu bạn chỉ có một ngày sống ở Sa Pa cũng sẽ được hưởng thụ đủ khí hậu, tiết trời của cả bốn mùa!
Ngày chợ phiên Sa Pa thường là ngày Chủ nhật. Trên những con đường đi vào thị trấn, bà con người dân tộc Mông, Dao rực rỡ váy áo, tay dắt ngựa đi xuống chợ. Nhìn ngắm những đàn ngựa khỏe khoắn, nhìn óng ả đẹp mã dễ có đến cả trăm con. Họ sẽ buộc ngựa đâu đó ngoài bãi cỏ non, thả cho ngựa thơ thẩn ăn cỏ ngay cạnh khu đất trống.
Những sản vật hoa củ quả, lá thuốc… được họ đựng trong những chiếc sọt bằng nứa tự đan, hoặc trong các gùi mây. Các chàng trai Mông xuống núi có khi còn đeo trên lưng các sọt hoa quả như mận, đào, quả dâu da rừng… Họ túm tụm, say sưa trò chuyện. Chợ đông vui dần lên dưới nắng ấm. Nghe trong gió núi rộn lên mùi hương thắng cố thơm lừng. Nghe lao xao tiếng hát gọi nhau, tiếng trẻ con, có cả những tiếng kèn lá.
Sa Pa đẹp huyền thoại hơn ở nơi miền non cao mây trắng tận biên viễn xa xôi. Một vùng đất với trời mây, núi non cao vút, với ngọn thác trắng đang giao hòa mê đắm. Chẳng thế mà người Pháp xưa đã đến đây, đã chọn Sa Pa là một nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời. Họ hy vọng nơi đây sẽ là một trung tâm du lịch thương mại đẹp đẽ, độc đáo và sang trọng. Giấc mơ ấy thật đẹp nhưng thật đáng tiếc đã không kịp trở thành hiện thực.
Người ta tiếc nuối vì Sa Pa đã từ lâu bị đánh mất vẻ đẹp thiên nhiên sơ khai, thuần khiết ấy. Những vẻ đẹp thân thương và ảo diệu đang mất dần vì cảnh quan thiên nhiên ngày càng bị phá vỡ nghiêm trọng. Có quá nhiều nhà xây mới đã mọc lên cùng những khối bê tông sừng sững. Vẫn biết, sự phát triển của môt thành phố du lịch đòi hỏi tốc độ ào ạt mang tính công nghiệp, chúng đang thách thức, đe dọa, phá hủy thiên nhiên và môi trường sống.
Thương cho những vẻ đẹp lãng mạn nên thơ, những nét đẹp sơ khai và sự quyến rũ của thiên nhiên thuần khiết sẽ không còn. Biết làm sao được khi người ta đang phải dần quen với một Sa Pa đông đúc, hiện đại của một thành phố du lịch thời hội nhập! Tôi và bao người con đã rời đi xa, càng thương nhớ Sa Pa bao nhiêu thì càng muốn khóc thương cho một Sa Pa xưa đang bị mất dần.
Thời gian để đi
Ngồi ở quán cà phê, thành phố buổi sáng luôn chộn rộn với những vòng xe đi và về, với những tiếng còi xe thúc giục và cả những vội vàng chen lấn khi đèn xanh còn một hai giây nữa mới đổi màu.
Con người luôn vội vã như thế, vội vã chen chỗ ngồi tốt trong quán ăn, vội tìm một nơi đẹp ở một điểm tham quan, chỉ muốn cảnh đẹp trong tấm ảnh của mình không có một bóng người. Cạnh tôi là bàn có hai cô gái, một cô nói là giấc mơ của cô là đến Sa Pa một lần, nhưng bây giờ cô chưa rảnh. Cô bạn của cô ấy thì khác, cô ấy bảo nếu thích thì lên đường, bởi biết khi nào mới rảnh. Một lần khác, một cô gái nói với tôi là cô ước ao được ai mời để có thể đến Phú Quốc. Tất nhiên là việc chọn cách đi bằng tiền túi của mình nhanh hơn là đợi ai đó mời, chẳng qua là lòng đam mê dịch chuyển trong cô gái ấy không có mà thôi.
Những con đường đợi những bước chân.
Trên đường phố, hàng ngày có biết bao nhiêu chiếc xe du lịch chở du khách dạo chơi mọi nơi, trên bảng thống kê thì mỗi năm trước dịch có từ 3-4 triệu du khách chọn Nha Trang làm điểm đến. Cứ tưởng chừng chỉ cần mua vé máy bay, lên mạng đặt phòng khách sạn là có thể đến nơi này. Nhưng tháng trước, tôi vừa cà phê với cặp vợ chồng trẻ, nay dễ chừng đã 40. Họ lên lịch cho chuyến thăm Nha Trang 20 năm trước, và mãi đến nay mới có một chuyến đi. Nhưng dẫu trễ tới 20 năm, họ cũng đã có một chuyến đi Nha Trang đúng nghĩa khi thuê một chiếc xe gắn máy đi khắp chốn trong những ngày ở đây.
Dịch chuyển hay gọi là đi phượt, đi du lịch là rời khỏi nơi chốn mình đang sống, đến một nơi khác. Cái cảm giác chạm gặp lạ lẫm ấy vô cùng kỳ diệu, ngay cả việc ăn uống theo cách của người dân địa phương cũng là điều thú vị. Công nghệ hiện nay phát triển, chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh là đã lưu giữ được những gì mình đã trải qua. Dịch chuyển luôn là giấc mơ của bao người, ngay cả chỉ riêng trong mấy mươi năm của cuộc đời, đi cho hết các tỉnh thành của quê hương mình. Để sẽ thấy đời sống, làng phố và di tích, thắng cảnh từ Bắc vào Nam, trên dặm đường dài 1.800 cây số ấy là cả một kỳ vỹ, để khi chạm đến, khi trở về lòng trở nên thênh thang hơn. Để khi đi ra những hòn đảo như Phú Quốc, Côn Đảo, Lý Sơn, Phú Quý... lại thêm những cảm nhận lạ kỳ.
Tận hưởng những chuyến đi.
Tôi đã đi khắp đất nước mình, quen với cách sinh hoạt của từng vùng đất. Vậy mà mỗi khi có dịp lên đường, tôi lại vác ba lô lên để đi, không bao giờ hẹn. Bởi lời hẹn chỉ là lời hẹn, giống như ta hẹn ai "ngày mai", để rồi ngày mai ấy chẳng bao giờ tới.
Thời gian của chúng ta là để đi. Có lần tôi gặp một cô gái tên Hồng trong chuyến đi hồ Ba Bể. Cô ấy đi một mình sau khi kiếm đủ một số tiền và nghỉ phép. Cô ấy nói việc đi du lịch là điều mà tuổi trẻ nên làm. Lên đường, thoát ra khỏi những chật chội của cuộc sống thường ngày, hòa trộn cùng những người ta chưa từng quen biết, đôi khi chỉ là dừng chân ở một quán nước ven đường, nhìn mênh mông đất trời là đã đủ.
Thời gian của chúng ta là để đi. Nếu muốn, trừ trường hợp kinh tế quá khó khăn, bạn hãy lên đường. Bạn đi đâu cũng được, đi bằng phương tiện gì cũng được. Bạn có cả một tuổi trẻ trên những bước chân phiêu lãng của mình.
Sa Pa - niềm tự hào của núi rừng Tây Bắc Sa Pa - Lào Cai nổi tiếng với vẻ đẹp hùng vĩ, nên thơ với mây, núi và những cánh rừng hai bên đường hun hút theo tầm mắt. Vẻ đẹp ruộng bậc thang Sa pa - Lào Cai. Sapa là "nơi gặp gỡ giữa trời và đất" với cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ bậc nhất miền Bắc. Nằm ở phía Tây...