Rượu đắng…
Em hiện thực hóa quan điểm sống thực dụng của mình bằng một đám cưới như trong mộng.
Quá ngọ, tôi hòa mình cùng với đoàn khách khứa đang lũ lượt kéo nhau ra về để tới bắt tay chào từ biệt vợ chồng em. Cái nắm tay cuối cùng ấy diễn ra rất nhanh, có lẽ chỉ khoảng vài tích tắc thôi nhưng vẫn mang lại cho tôi rất nhiều cảm giác. Tôi cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể, ngẩng đầu nhìn em lần cuối rồi quay đi.
Hôm nay em thật lộng lẫy trong bộ váy cưới màu kem, chưa bao giờ tôi lại nhìn thấy em xinh đẹp đến thế. Tôi biết, em đang rất mãn nguyện với đám cưới này. Vẻ hạnh phúc được toát ra từ chính ánh mắt, nụ cười của người con gái tôi đã từng yêu tha thiết. Mà cũng không hẳn là “đã từng”, bởi tôi vẫn “đang” yêu em đấy thôi. Chỉ có điều, người mà em chọn để nắm tay trong ngày lễ vu quy của đời mình lại chẳng phải là tôi, vì thế sau ngày hôm nay tôi sẽ phải chôn chặt tình yêu ấy. Chôn để quên. Chôn để không còn đau.
Tôi và em đã từng là những người tình của nhau. Thực lòng thì tôi cũng lờ mờ nhận ra tính cách của em ngay từ khi hai đứa còn đang là sinh viên đại học. Nhưng bởi quá yêu em nên tôi vẫn cứ tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho mình. Có ai ngờ, sau ngày ra trường chẳng bao lâu em rời bỏ tôi để đến với một tình yêu mới.
Video đang HOT
Tình yêu thời sinh viên còn chưa vương những toan tính (Ảnh minh họa)
Tôi buồn, thực sự tôi đã rất buồn. Thế nhưng tôi chẳng làm bất cứ điều gì để níu kéo em lại cả. Tôi chấp nhận sự chia ly này giống như một lẽ tất nhiên, coi nó là quy luật không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Vì thế, cho dù rất buồn nhưng tôi không cho phép mình nát tan. Bởi cuối cùng cũng chẳng ích gì, người chịu đau nhất cũng vẫn chỉ là tôi. Tôi hiểu rằng những điều sinh ra đã không phải dành cho mình thì sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về mình đâu, cũng giống như em vậy. Em đã đến và ở bên tôi trong suốt những năm sinh viên nghèo khó khăn nhất, nhưng vì quan điểm sống của hai đứa khác nhau nên tất yếu phải chia tay.
Tôi không níu kéo, nhưng thực lòng tôi vẫn nuôi một vài tia hy vọng. Tôi vẫn mong đến một lúc nào đó em sẽ chán ghét cuộc sống hiện tại và vì thương nhớ tôi mà quay trở về. Biết là quá mong manh, nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi vẫn xuất hiện viễn cảnh ấy. Hơn nữa, tôi cũng là một chàng trai có ăn học tử tế, có suy nghĩ, nhận thức và tâm tư tình cảm bình thường, vậy thì làm sao tôi có thể ngay lập tức chối bỏ quá khứ gần bốn năm đẹp tươi của chúng ta được chứ.
Cuối cùng em vẫn quay lưng ra đi tìm tình yêu mới (Ảnh minh họa)
Thế nhưng em đã hiện thực hóa quan điểm sống thực dụng của mình và chính thức đặt bút chấm hết cho những hy vọng nhỏ nhoi của tôi bằng một đám cưới như trong mộng. Hôm nay em đẹp một cách quý phái. Em mỉm cười đầy tự tin sánh bước đi bên chồng. Không tự tin sao được khi hầu hết khách khứa đều trầm trồ xuýt xoa. Họ khen khách sạn lớn, khen đám cưới lộng lẫy, khen đồ ăn ngon và những chai rượu ngoại đắt tiề.n… Họ bàn tán với nhau về cô dâu, chú rể, rằng: cô dâu vừa trẻ vừa xinh, còn chú rể hơi già nhưng được cái lại rất giàu… Tôi im lặng, cảm thấy hình như rượu hôm nay rất đắng.
Chẳng biết tôi đang cảm thấy xó.t x.a vì điều gì nữa. Là cho em, cho tôi, hay đơn giản chỉ là một thứ cảm giác nhất thời? Mừng vì cuối cùng em đã tìm được cho mình một bến đỗ như ý. Em sẽ không bao giờ bất hạnh, bởi theo em thì trong cuộc sống vợ chồng thứ quan trọng đâu phải là tình yêu. Dù sao thì thực lòng tôi cũng cầu mong cho em được hạnh phúc.
Tôi đã cố gắng để đến dự đám cưới của em giống như những người bạn bình thường. Tôi ngồi ở một chiếc ghế không đặc biệt và mọi cử chỉ, thái độ của tôi cũng chẳng khác người ta. Mong rằng sau ngày hôm nay vị trí của em trong trái tim tôi cũng bình thường như thế.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kiếp sau, hãy hỏi em làm vợ anh nhé!
Sau gần 10 năm, em mới dám hỏi anh về tình cảm ngày xưa anh dành cho em.
Một lần nữa em muốn gọi anh như thế và em luôn khao khát để được gọi anh như thế, Kiên của em à! Không biết bao nhiêu lần em đã khóc vì nhớ anh và vì duyên phận của chúng mình? Anh biết không, em luôn tôn thờ anh như một thần tượng, chưa bao giờ em dám ngang bướng cãi lời anh, có lẽ vì vậy mà anh lại càng muốn xa em hơn, đúng không anh?
Em vẫn tưởng mình đã có thể quên được anh nhưng mới hôm qua đây thôi, khi em gặp và nói chuyện với anh trên mạng, chỉ có vậy mà cả đêm em không thể nào ngủ được. Cuối cùng em vẫn cứ là người thất bại khi nghĩ rằng, mình đã quên được anh.
Dạo này, em rất hay ra Hà Nội và thường xuyên đi qua những con đường em và anh đã từng đi ghé tới. Những kỷ niệm xưa lại chợt ùa về như choán ngợp hết tâm hồn em. Ngày ấy, em gọi anh là anh trai và anh cũng nhận em là em gái, có lẽ vì điều đó mà chưa khi nào em dám hỏi: "Anh có yêu em không?" để đến hôm qua, là lần đầu tiên nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng em hỏi anh câu đó.
Hôm qua, anh đã giận em vì câu hỏi đó phải không? Anh đã nói rằng: "Không lẽ em không cảm nhận được?". Phải, em cũng nghĩ anh đã từng yêu em nhưng chưa khi nào anh nói... vì thế mà mọi thứ thật mơ hồ. Giờ đây em và anh đã đi trên hai con đường khác nhau nên em mới dám hỏi anh điều đó.
Vậy là em đã biết và có thể khẳng định " Anh đã từng yêu em". Nhưng bây giờ khẳng định điều đó để làm gì cơ chứ khi em đã xa anh, quá xa rồi...
Nếu có kiếp sau, hãy hỏi em làm vợ anh nhé! (Ảnh minh họa)
Giá như ngày ấy, em dám khẳng định chắc chắn tình cảm anh dành cho em thì em đã ngẩng cao đầu trước người con gái mà bây giờ là vợ của anh để khẳng định " Anh cũng rất yêu em". Nhưng ngày ấy em đã rất mơ hồ, một nửa anh là anh trai và một nửa anh là người yêu của em, để rồi cũng vì sự mơ hồ đó mà em đã để mất anh.
Em nghĩ rằng, có lẽ anh không yêu em nhiều như em đã yêu anh, còn anh thì lại nghĩ ngược lại. Chính vì không ai nói ra nên cuối cùng vì đến tuổ.i lấy vợ, vì gia đình thúc ép và vì người ta tốt với anh mà anh đã kết hôn với cô gái ấy. Còn em bây giờ cũng đã là người phụ nữ có chồng.
Cuối cùng sau gần 10 năm, anh đã nói ra tình cảm anh dành cho em là thứ tình cảm gì... để giờ đây, em thấy tiếc nuối, ân hận, tự trách bản thân mình đã không dũng cảm hơn để được ở bên anh mãi mãi.
Vậy là hết phải không anh? Buổi tối mưa, buổi tối chia ly và một nụ hôn cuối... tất cả đã qua thật rồi...
Tình yêu lớn nhất trong cuộc đời em, trước đây, bây giờ và mãi sau này vẫn thế! Nếu có kiếp sau, anh hãy hỏi em làm vợ anh nhé và em rất vui khi anh đã đồng ý như thế!
Anh à! Em mãi mãi yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức thư tình thứ hai Anh thân yêu! Em không bao giờ ngờ rằng cuộc đời mình lại thêm một lần viết thư tình gửi người yêu cũ. Anh còn nhớ bức thư tình đầu tiên em viết gửi Hảo không, bức thư tình không bao giờ được gửi. Từ bé đến lớn em chưa bao giờ viết thư gửi ai cả, và có lẽ cuộc đời em...