Rùng rợn nồi cao tinh tinh nấu nhầm…. x.ác n.gười
Người dân thôn Đá Cóc vẫn không thôi sợ hãi về hình ảnh người thợ săn buộc xác “con tinh tinh quý hiếm” kéo về sân nhà, và nồi “ cao tinh tinh” có màu đỏ nhờ nhợ…
Nồi cao tinh tinh nấu nhầm…. x.ác n.gười (ảnh minh họa)
Mười sáu năm, gần 6000 ngày đã trôi qua, nhưng trong những giấc mơ, đôi khi một số người dân thôn Đá Cóc vẫn còn gặp lại hình ảnh cái buổi chiều định mệnh ấy. Người thợ săn buộc xác “con tinh tinh quý hiếm” bằng dây rừng rồi vượt mấy ngọn đồi cao kéo về sân nhà, chuẩn bị mổ xẻ để ngày mai nấu cao.
Biết tin, cả làng nô nức kéo ra xem, ai cũng tò mò muốn được tận mắt thấy “con vật lạ”, rồi trầm trồ khen thợ săn may mắn. Sau ba ngày ba đêm thay phiên nhau đốt lửa, nồi cao được nấu xong, pha với rượu uống liên hoan. Để rồi cái cảm giác gây gây xộc thẳng lên mũi choáng váng, cũng từ khoảnh khắc ấy xộc thẳng lên trí óc, ám ảnh họ suốt 16 năm, và có thể sẽ ám ảnh cả cuộc đời.
Câu chuyện kinh hoàng này đặt cho mọi người nỗi day dứt: Chỉ vì một chút hám lợi nhỏ nhoi, một số người tại ngôi làng vùng trung du này lại quên khuấy đi chuyện đặt ra những nghi vấn. Người ta hồ hởi mang “con tinh tinh” đi nấu cao, hồ hởi chúc rượu nhau, để rồi sau đó “c.hết đứng” khi biết rằng sự thật là mình đã mắc một nhầm lẫn nghiêm trọng không thể sửa đổi.
Tinh tinh từ Lào chạy sang Phú Thọ?
Mười sáu năm trước đây, ông Đinh Văn Ngạch (SN 1946, ngụ thôn Đá Cóc, xã Thắng Sơn, huyện Thanh Sơn, Phú Thọ) được một chủ rừng trong vùng tên Nguyễn Văn Ước thuê trông coi khu rừng trồng cây lấy gỗ trên đồi Đồng Cốc, cách nhà hơn 3km. Lúc bấy giờ vùng này còn khá hoang vu, nhiều rừng rậm. Trong quá khứ, cha ông Ngạch là thợ săn có tiếng trong vùng nên ông Ngạch và một số anh em trong gia đình cũng nối nghề thợ săn. Cứ có thời gian rảnh là anh em nhà này lên rừng săn thú, chim muông.
Chiều ngày 5/12/1998 (âm lịch là 17/10/1998), người thợ săn lên khu rừng mình trông coi để kiểm tra, kết hợp đem theo dụng cụ săn b.ắn. Len lỏi trên cánh rừng rậm rạp tìm chim muông thú rừng, khi cách đỉnh đồi khoảng 80m, ông phát hiện một khu vực có nhiều ruồi nhặng bay. Tiến lại gần, ông thấy một khoảng rừng bằng phẳng cháy trụi. Đặc biệt gần đó xuất hiện một vật thể lạ, đã cháy phái ngoài đen thui do lửa đốt, dáng giống hệt một con khỉ, nhưng to lớn hơn khỉ đến vài lần.
Núi rừng Đá Cóc vẫn còn ám ảnh câu chuyện rùng rợn
Mười sáu năm trước, ở vùng bán sơn địa này, báo chí hiếm như lá mùa thu, internet còn là chuyện trong cổ tích, cả làng chỉ có vài cái vô tuyến, nên tin tức không vượt quá lũy tre làng. Khi ấy đúng dịp người ta truyền tai nhau đồn đại, ở tận nước Lào (mấy ai biết nước Lào cách xa Phú Thọ đến 600 – 700km), rừng nguyên sinh bên ấy bị cháy lớn, nhiều con vật quý hiếm chạy tán loạn đi tìm nơi khác sinh sống. Nhìn vật thể cháy đen, ông thợ săn cả đời mới vài lần rời làng liền suy đoán, đây là một con vật, “n.ạn n.hân” cháy rừng ở nước Lào, chạy đến đây thì không may “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, gặp một đám cháy nhỏ khác, bị c.hết cháy. Quan sát kỹ hình dáng, ông thợ săn khẳng định đây là loài tinh tinh quý hiếm. Chính nhận định này là khởi nguồn cho một loạt câu chuyện rùng rợn sau này.
Video đang HOT
Người thợ săn cho rằng x.ác c.hết là con vật quý hiếm nên mừng thầm, tìm cách đưa về làng. Ông tìm loại dây rừng bền chắc, dẻo, buộc vào xác “con tinh tinh”, vắt dây lên vai, kéo vượt qua quả đồi, đưa về làng cách đó hơn 3km. Về đến nhà thì trời chiều muộn, ông bỏ “con vật” ở góc sân, đợi sáng mai trời sáng sẽ tiến hành xử lí.
Biết tin ông Ngạch săn được loài “động vật quý hiếm” xưa nay chưa từng xuất hiện ở địa phương, dân làng từ già đến trẻ nô nức kéo đến sân nhà ngắm nghĩa, trầm trồ ngợi khen “con vật” lạ. Ông Hoàng Văn Dũng, Trưởng thôn Đá Cóc nhớ lại, khi đó ông đã làm trưởng thôn, nghe tin nhà hàng xóm “săn” được “thú quý hiếm” nên cũng sang xem tình hình.
Kiểm lâm viên xin “đầu tinh tinh” làm kỷ niệm
Theo mô tả của ông trưởng thôn, xác “con tinh tinh” khi ấy đã bị biến dạng, cháy xém, đen thui, lưng gù, bắp chân vừa to vừa dài. Đặc biệt, quan sát thấy hai bàn tay co quắp, móng tay khá dài, chi trước phồng lên. Do bị cháy nên cằm hất lên, cổ rụt, khuôn mặt co lại khiến cả hàm răng nhe ra trắng nhởn.”Trông giống y hệt con tinh tinh mà mọi người được xem trong tranh ảnh, vô tuyến. Quả thật nó quá giống tinh tinh, khiến cả tôi khi đó cũng tin rằng đó là loài vật quý hiếm”, ông trưởng thôn trần tình.
Vì thấy “con vật” có kích thước to, dài, dân làng còn khiêng ra giữa sân để đo chiều dài, cân nặng.Mọi người thực hiện động tác đo đạc với vẻ tò mò, hăng hái, cười nói rôm rả. Đến tận đêm muộn, mọi người mới tản ra, ai về nhà nấy. Gia đình ông thợ săn cũng đi ngủ sớm để sáng mai tiến hành mổ xẻ “con vật”.
Sáng hôm sau, ông Ngạch cùng anh em trong nhà và một số hàng xóm thân thích chuẩn bị dao, thớt, gầu múc nước, ra ao đầu làng. “Con tinh tinh” được khiêng theo để rửa sạch, mổ xẻ. Tổng cộng có khoảng trên mười người trực tiếp tham gia việc mổ xác “con tinh tinh”, cùng hàng chục người khác là dân làng tò mò đến xem. Người trực tiếp cầm dao lóc thịt, chặt xương là ông Đinh Viết Dung, em rể của ông Ngạch. Hoàn tất công việc, ông Dung còn giữ nguyên một chi trước của “con tinh tinh”, mang về treo ở gác bếp trong nhà làm kỷ niệm.
Cũng trong buổi sáng hôm đó, thông tin về việc dân làng bắt được “động vật quý hiếm” đã đến tai cơ quan chức năng. Một cán bộ kiểm lâm địa phương được cử đến. Vị kiểm lâm viên đến muộn, khi người làng đã hoàn tất xong việc mổ xẻ, nên ông chỉ chụp được 7 kiểu ảnh về bộ xương “tinh tinh”. Vị cán bộ kiểm lâm còn xin chiếc đầu “tinh tinh” về làm kỷ niệm. Trước khi rời đi, kiểm lâm viên đề nghị mọi người hoãn việc nấu cao lại để ông lên cấp trên báo cáo tình hình, nhưng cả một tuần sau mới thấy quay lại, khi đó nồi cao đã nấu xong từ lâu.
Loại cao đặc biệt có màu đỏ nhạt
Cán bộ kiểm lâm vừa quay lưng đi, những người đàn ông cũng phớt lờ lời dặn dò. Sau khi xương, thịt được phân loại xong xuôi, bắt tay nấu “cao tinh tinh”. Ông trưởng thôn nhớ lại, khi đó ông còn năn nỉ mua lại một phần x.ương c.ốt để mang về nấu cao, nhưng không được ông thợ săn đồng ý. “Cũng may về sau tôi không mua được. Nghĩ lại đến giờ vẫn thấy rùng mình dựng hết gai ốc”, ông trưởng thôn nhớ lại.
Để chuẩn bị nấu cao, người nhà ông thợ săn chuẩn bị một cái nồi to, xây một lò bếp thật lớn, chất củi thành đống bên cạnh. Hơn chục người cả ngày lẫn đêm thay phiên nhau trực nồi cao. Lò lửa luôn được đốt hết công suất, lâu lâu lại thêm nước vào nồi, tránh việc nước cạn, có thể cháy nồi cao. Ai cũng háo hức chờ đợi “nồi cao quý” ra lò. Sau ba ngày ba đêm, việc nấu cao hoàn thành. Mọi người vớt cao ra đĩa, rồi để nguội. Theo hồi ức của những người chứng kiến, loại cao này khá mềm, có màu đỏ nhạt chứ không giống màu nâu, cứng như những cao khỉ thông thường. Mọi người cứ gạt đi:”Cả đời mới thấy tinh tinh một lần, đương nhiên cao tinh tinh phải khác cao khỉ chứ”.
Một n.hân c.hứng kể lại câu chuyện
Bõ công bao ngày háo hức chờ đợi, nay nồi cao nấu xong, mọi người liền đi mua rượu, ngâm với một phần cao rồi tò mò thưởng thức “rượu quý”. “Lộc bất tận hưởng”, rất đông dân làng cùng được uống loại rượu này chứ không riêng ai.
N.hân c.hứng Nguyễn Văn Đông (SN 1964, ngụ khu Dốc Cóc, xã Hoàng Xá, huyện Thanh Thủy, Phú Thọ), một người hôm đó tình cờ có mặt tại thôn Đồng Cóc, cũng được “thưởng thức” loại rượu này. Ông Đông nhớ lại, từ nhà ông đến nơi nấu cao tinh tinh chỉ hơn chục km. Khi đó ông thường xuyên qua đó chở đá thuê. Một hàng xóm của chủ nồi cao là người quen với ông Đông, nên hôm đó khi đang chở đá qua đường trước nhà, ông được mời vào nhà uống “rượu quý”.
N.hân c.hứng nhớ lại: “Chủ nhà mời tôi uống hai chén nhỏ. Khi ấy tôi còn đùa với ông ấy là mang số còn lại uống hết đi thì anh ấy cười, không đồng ý, nói rằng rượu này quý, uống ít thì mới bổ, có tác dụng rồi cất cẩn thận vào góc tủ”.
Ông Đông nhớ lại, không hiểu sao “cao tinh tinh” màu đỏ nhờ, nhưng khi pha vào rượu, hỗn hợp này lại có màu vàng như mỡ gà. Và đặc biệt, cảm giác gây gây khi uống vào thì đến c.hết vẫn không quên được. “Nói thật khi ấy mọi người nói là rượu quý, lại rất bổ, cả đời gặp một lần nên tôi mới uống hai chén. Nó gây xộc thẳng lên mũi, gây đến mức không thể tưởng tượng được vì trên đời này chưa có cái gì để so sánh”, n.hân c.hứng nhớ lại.
Nồi cao hôm đó, sau khi cô đặc lại, có trọng lượng hơn 1kg. Trong thời gian chờ cao khô cứng để phân chia, mọi người rụng rời chân tay vì một nghi vấn. Mới nghe đặt giả thiết, người nào đã lỡ uống “cao tinh tinh”, cảm giác gây gây lại xộc lên, móc mồm móc miệng ọe ra cả tuần lê lết.
Còn nữa…
Theo Xahoi
Cuộc đời 'làm ơn, mắc oán' của thầy lang tự học nghề chữa bệnh cho con
"Bao năm nay tôi chữa bệnh giúp người nhưng gia đình toàn gặp phải những điều không hay, khiến tôi nhiều lúc chỉ biết kêu than với trời không thể làm gì được".
Thầy lang Phúc đang chắt nước thuốc chữa cho người bệnh
Thương cô con gái đầu mắc bệnh hiểm nghèo, ông giáo Triệu Tiến Phúc (SN 1947, người dân tộc Dao, ngụ xóm Liên Thành, xã Võ Miếu, huyện Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ) tự học nghề thuốc cứu con. Con khỏi bệnh cũng là lúc ông trở thành "thầy lang" có tiếng khắp vùng. Nhưng bất hạnh vẫn đeo đuổi, người con đó bị lừa bán sang Trung Quốc 20 năm, người con gái khác mới đây lại bị s.át h.ại tức tưởi. Ông lang quá đau lòng, chỉ gắng gượng sống với nghề thuốc để giúp người đời.
Học nghề thuốc cứu con
Nhiều năm nay, người Dao, người Mường ở các thôn bản thuộc huyện Thanh Sơn (tỉnh Phú Thọ) và cả những bệnh nhân người Kinh ở dưới xuôi lên đều gọi ông một cách giản dị: "Ông Phúc đông y". Ông Phúc thấu hiểu được nỗi khổ cực của bà con dân tộc mình ở nơi sống thiếu thốn, lạc hậu. Khi chưa "chạm ngõ" nghề bốc thuốc, với mong muốn đem lại cái chữ cho người dân, ông đã tự học chữ để về dạy cho bà con và trở thành anh giáo trẻ được dân bản tin yêu. Năm 1971, ông Phúc cưới bà Phùng Thị Tình (kém 3 t.uổi). Cuộc sống của một thầy giáo khó khăn, nay phải lo cho gia đình càng trở nên vất vả. Đôi vợ chồng trẻ đã cùng nhau khai hoang nhiều đồi để trồng cây, trồng chè nhằm tạo thêm thu nhập. Tuy còn thiếu thốn nhưng ngôi nhà nhỏ trên lưng chừng đồi luôn rộn vang tiếng cười.
Hạnh phúc càng tròn đầy khi người vợ sinh con gái đầu lòng vào năm 1972, đặt tên là Triệu Thị Vân. Bé con bụ bẫm, kháu khỉnh, hay ăn chóng lớn làm bao nỗi lo toan vất vả của bố mẹ như được tan biến. Nhưng bất hạnh đến khi đứa con được bốn t.uổi. "Nó bỗng không chịu ăn uống, cấm khẩu, nằm như một khúc gỗ. Vợ chồng tôi mang con đi khám, bác sỹ bảo mắc bệnh viêm não Nhật Bản rất khó chữa", ông Phúc kể. Nhà nghèo nhưng vợ chồng ông vẫn lặn lội mang con đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc mong con khỏi bệnh. "Có lúc tưởng đã phải bỏ cuộc nhưng nhìn con nằm đấy, bị bệnh tật h.ành h.ạ, không ăn uống, không nói cười khiến lòng tôi quặn đau", bà Tình bồi hồi nhớ lại.
Ông Phúc vừa thương con vừa thương vợ đã gắng sắp xếp việc dạy học hợp lý để có thời gian đưa con đi chữa bệnh. Sau mấy năm trời ngược xuôi khắp nơi, cuối cùng ông bà đưa con đến chữa trị tại nhà một ông lang xã bên cạnh, không ngờ bệnh tình bé Vân ngày một chuyển biến. Thấy con có vẻ hợp thầy hợp thuốc, ông Phúc tràn trề hi vọng, quyết định xin nghỉ dạy một thời gian để sang nhà ông lang kia chăm sóc con và phụ giúp chữa bệnh. "Ban đầu, ông lang không đồng ý nhưng khi tôi trình bày hoàn cảnh, ông ấy đã giúp đỡ nhiệt tình", ông Phúc vui vẻ kể. Thời gian đầu, ông khá lóng ngóng với việc phơi khô, nghiền, sắc thuốc... Nhưng sự chăm sóc chu đáo dành cho con gái và tính chịu thương chịu khó của ông đã khiến ông lang kia cảm động, bắt đầu tỉ mẩn hướng dẫn từng đơn thuốc, thang thuốc, còn cho đi theo mỗi lần hái thuốc. "Nhiều cây thuốc tôi không biết tên, nhưng do nhìn quen trong mỗi lần theo thầy đi hái nên giờ chỉ cần nhìn cây, nhìn lá là biết cây đó dùng để chữa bệnh gì", ông Phúc cho biết.
Sau đó, ông đã được thầy lang nhận làm con nuôi và truyền hẳn nghề. Khi cô con gái được chữa khỏi bệnh cũng là lúc ông Phúc học thành thạo và trở thành một thầy lang "chính hiệu" chuyên bốc thuốc chữa bệnh cứu người.
Con vừa khỏi bệnh đã bị lừa bán sang Trung Quốc
Tâm sự hoàn cảnh gia đình, ông Phúc buồn rầu: "Bao năm nay tôi chữa bệnh giúp người nhưng gia đình toàn gặp phải những điều không hay, khiến tôi nhiều lúc chỉ biết kêu than với trời không thể làm gì được". Gia đình có chín người con (hai trai, bảy gái), cảnh nghèo, con đông, cuộc sống chật vật. Mới đây, vào ngày 30 Tết Giáp Ngọ, cô con gái út tên Triệu Thị Phượng (SN 1995) lấy chồng cùng xóm bị người chú giở trò đ.ồi b.ại và nhẫn tâm g.iết h.ại.
"Con gái tôi lấy chồng chưa được bao lâu nhưng chồng nó không may gặp t.ai n.ạn giao thông qua đời. Thấy nó còn trẻ, người chú họ gần nhà thường mon men rình mò, tán tỉnh nhưng bị nó từ chối, còn đem chuyện kể cho vợ chú biết. Vợ chồng hắn ta cãi nhau. Hắn tức mình qua trút giận lên con tôi. Cháu ngoại tôi mới hơn hai t.uổi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ", ông Phúc nghẹn ngào. Vừa dứt tâm sự về người con vắn số, ông Phúc lại đưa tay chỉ người phụ nữ đang bận rộn chắt nước thuốc cho bệnh nhân, giới thiệu chính là Triệu Thị Vân, cô con gái đầu từng mắc bệnh viêm não.
Nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, ông tâm sự: Vân mới trở về nhà được hơn một năm sau 20 năm bị lừa bán sang Trung Quốc. Năm 1993, sau khi được cha chữa khỏi bệnh, cô bé gặp nạn trong một lần đi cắt tóc ở thị trấn Thanh Sơn. "Chúng tôi tưởng đã mất hẳn đứa con gái tội nghiệp, nào ngờ sau 20 năm, nó vượt qua bao khổ cực đã trở về đoàn tụ với cha mẹ và các em", ông nói. Theo lời kể, hôm đó Vân về nhà sau một ngày theo bố đi hái thuốc khá vất vả. Biết bố vui vì hái được nhiều cây thuốc quý, cô gái mạnh dạn xin phép xuống thị trấn Thanh Sơn vui chơi và làm tóc. Dù không yên tâm để con gái mới khỏi bệnh đi một mình, nhưng ông vẫn bằng lòng chiều con.
Trước khi con đi, ông còn dúi cho con dăm ba đồng mua đồ. "Bệnh tình Vân chưa khỏi hẳn, lúc nó ra khỏi nhà, tôi còn dặn với theo đi đường cẩn thận, đừng tiếp xúc với người lạ và phải nhanh về cho sớm", vợ ông Phúc cho hay. Tới 19h chưa thấy con gái về, cả nhà mới tá hỏa đi tìm, xuống tới thị trấn được người ta cho biết: "Con gái ông bà đã bị kẻ xấu lừa bán sang biên giới Trung Quốc". Ông bà quá thương con, phải mất một thời gian rất lâu sau đó mới lấy lại được tinh thần. Ông Phúc nhớ lại: "Không tin con gái bị người ta lừa, vợ tôi ngày ngày bắt tôi đi hỏi người quen xem Vân có qua đó chơi không... Nhưng tin tức về con ngày một biệt tăm biệt tích. Ngay cả cơ quan công an cũng đành bó tay trước sự mất tích của nó".
Ngày đoàn viên không trọn vẹn
Chị Vân nãy giờ ngồi im lặng nghe bố mẹ kể chuyện, bắt đầu trải lòng: Chiều hôm đó chị đang ngồi làm tóc, bất ngờ một người đàn bà tới vỗ vai cười nói như đã thân quen từ trước. "Bà đó rủ đi uống bia. Tôi bảo không biết uống. Nhưng bà ta nài nỉ và cứ thế kéo tôi qua một quán bia, ép phải uống. Có thể cốc bia có thuốc mê nên mới uống được một ngụm tôi đã gục xuống bàn không biết gì", Vân kể. Lúc tỉnh lại, chị thấy mình ở một nơi rất xa lạ, hỏi người bên cạnh mới biết đã bị đưa sang biên giới Trung Quốc.
Người con gái tiếp tục kể về chuỗi ngày khốn khổ nơi xứ người: "Chúng cho tôi uống thuốc nằm mê man mất 3 ngày. Tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một ngôi nhà khá giả, sạch sẽ, gọn gàng. Chúng bảo sẽ đưa tôi đi gặp "chồng" tương lai. Tôi sợ quá kêu lên liền bị đ.ánh đấm cho tối tăm mặt mũi". Cuối cùng chị bị bán làm vợ một người đàn ông Trung Quốc tên A Chén với giá 5 triệu đồng.
Theo Xahoi