Rụng rời tay chân khi mẹ chồng nói: “Mày bầu bí thế chồng mày đi gái chút thì có chết ai”
Tôi để ý tới hành vi của anh và nhận ra anh hay thậm thụt nhắn tin cho ai đó, linh tính có chuyện chẳng lành tôi âm thầm kiểm tra điện thoại của Quân và rồi…
Đời người phụ nữ sướng khổ phụ thuộc ở tấm chồng quả đúng không sai. Tôi cứ ngỡ đời mình sẽ khởi sắc và hạnh phúc khi lấy Quân làm chồng, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Kể từ ngày kết hôn tôi khóc nhiều hơn cười. Tôi thực sự thấy bế tắc trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Tôi lấy Quân đến nay đã được gần 2 năm. Con trai tôi mới được 6 tháng tuổi, vậy nhưng từ khi mang bầu đến lúc con chào đời với tôi đó là những ngày tháng đầy nước mắt. Tôi có một người chồng vô tâm và một bà mẹ chồng suốt ngày chỉ biết bênh vực con trai cho dù anh ta làm những việc sai trái.
Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, ngày mà mẹ chồng vênh mặt lên dạy đời tôi và thốt ra những lời mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi cũng không thể nào quên được. Thời gian đó tôi mang thai tháng thứ 7 thì chồng tôi bỗng đổi tính nết. Anh thường đi làm về khuya hơn. Anh không còn quan tâm tôi nhiều như trước, về nhà là anh lăn ra ngủ. Tôi mang bầu nên tính tình khá nhạy cảm, tôi buồn phiền vì chồng rất nhiều. Đã vậy mẹ chồng lại hay soi mói, bà không được tâm lý như những bà mẹ chồng khác.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghi ngờ chồng bị cấm vận chuyện đó nên anh tòm tem bên ngoài vì chồng tôi vốn là người có nhu cầu cao. Tôi để ý tới hành vi của anh và nhận ra anh hay thậm thụt nhắn tin cho ai đó, linh tính có chuyện chẳng lành tôi âm thầm kiểm tra điện thoại của Quân thì phát hiện ra anh đang qua lại với một con nhỏ đang học đại học. Nỗi uất nghẹn dâng lên tận cổ, tôi đưa bằng chứng ra trước mặt chồng và mẹ chồng.
Chồng tôi cúi gằm mặt xuống lấy đủ lý do để biện minh cho hành động của mình. Tôi khóc lóc làm ầm lên. Thấy vợ chồng căng thẳng mẹ chồng không những không bênh vực con dâu mà còn bảo vệ chồng tôi:
Video đang HOT
- Mày đang bầu bí, chồng mày theo gái chút thì cũng có chết ai đâu.
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi rụng rời chân tay, máu điên dường như căng lên não.
- Mẹ… mẹ đang nói gì vậy. Chồng con đã vậy rồi mà mẹ con bênh vực anh ấy ư?
- Tao nói vậy có gì sai, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình.
- Vậy nếu mẹ có bầu mà bố cũng đi gái mẹ có chấp nhận được không?
Tôi điên lên nói lại bà như vậy thì bị chồng tôi bạt tai. Anh chửi tôi hỗn lão còn mẹ chồng thì nhìn tôi hả hê. Đã vậy bà còn bảo:
- Nếu mày không chịu đựng được việc đó thì đi cho khuất mắt khỏi nhà tao.
- Mẹ… mẹ quá đáng quá rồi đấy. Sao mẹ có thể nói được những lời như thế khi mà cháu nội của mẹ đang nằm trong bụng con.
- Im cả đi, bà về phòng.
(Ảnh minh họa)
Bố chồng tôi nghe ồn ào thì lên tiếng, tôi vào phòng ôm gối khóc. Vợ chồng tôi chiến tranh lạnh, tôi đau khổ và buồn tủi rất nhiều vì giờ mang bầu bụng to vượt mặt mà mẹ chồng với chồng lại còn như vậy. Mẹ chồng thì hậm hực, thời gian sau đó tôi thấy chồng về nhà sớm hơn không còn qua lại với con nhỏ đó nữa nhưng anh cũng chẳng quan tâm mẹ con tôi nhiều như thời mới cưới. Tôi tự hỏi tại sao đàn ông lại nhanh chóng thay đổi như thế. Buồn chồng một thì buồn mẹ chồng mười. Cùng kiếp làm dâu làm vợ vậy mà bà có thể nỡ đâm vào trái tim tôi bằng những lời cay nghiệt như vậy. Mỗi lần nhìn ngắm con lòng tôi lại thấy thương vô hạn, liệu rồi tương lai không biết mẹ con tôi có được sống hạnh phúc vui vẻ hơn không?
Theo Một Thế Giới
Xa chồng ngày bầu bí...!
Xa chồng ngày mang bầu... !
Vậy là vợ chồng mình đã xa nhau được 3 năm rồi nhỉ? Thời gian chưa quá dài nhưng cũng đủ làm em quen dần với cuộc sống xa anh. Em quen với việc lủi thủi một mình dắt xe đi làm buổi sáng mà chẳng phải chào tạm biệt ai, quen với việc chiều chiều từ cơ quan về tạt qua một quán quen ăn cho xong bữa rồi về nhà nằm khèo nghỉ ngơi, xem tivi, đọc báo, nói chuyện với anh và đi ngủ... Cuộc sống cứ thế trôi đi cũng làm tâm hồn em chai sạn khi những ngày lễ tết chẳng có anh bên cạnh.
Em đồng ý lấy anh ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Em cũng không hiểu sao ngày đó lại quyết định vội vàng như thế. Anh học tận bên xứ sở Bạch Dương xa xôi, chúng mình cũng chưa hiểu nhau lắm nhưng bố mẹ hai bên lại rất hợp nhau. Vậy là đám cưới diễn ra. Sau khi kết hôn được hơn 1 tháng anh lại đi học. Ai cũng bảo em sướng vì có chồng mà cũng như không, em vẫn có thời gian cống hiến cho công việc tới tận tối khuya, vẫn có thời gian ngao du với bạn bè. 1 năm sau đó anh đưa em sang "bển" nhưng em chỉ ở nhà nấu cơm, quét dọn... Anh vẫn đi học, đi làm và phải lo cho em nữa nên vất vả hơn nhiều.
Ở bên đó em nhốt mình trong căn phòng nhỏ, không bạn bè, không người thân, không biết đi đâu để giải nỗi sầu trong khi anh ngày ngày đi học đi làm... Và rồi tự em đã chọn cách về nước để không bỏ phí những ngày thanh xuân của mình.
Từ ngày đó đến nay cũng đã 3 năm, thời gian xa anh cũng đã biết bao đêm em khóc. Bình thường không sao nhưng những khi đau yếu, mệt mỏi, căng thẳng trong công việc em lại cần một bờ vai để dựa... Thế mà chẳng được. Nghĩ đến thân phận mình, có chồng mà cũng như không, đôi lúc em không khỏi trạnh lòng.
Và rồi cũng quen, cái gì cũng có thể quen được đúng không anh? Em đã không còn tủi thân khi thấy vợ chồng chị hàng xóm tối đến dắt nhau xuống đường đi dạo, những cặp đôi tặng quà nhau những ngày lễ tết... Nhưng năm nay khác lắm, em thèm được có anh ở bên vô cùng.
Có phải bầu bí rồi nên em thay tính đổi nết thế không anh? 3 năm, chúng mình gặp nhau được 2 lần. Mặc dù tối nào cũng dành cả tiếng đồng hồ để nói chuyện chỉ để hỏi anh ăn cơm chưa? Hôm nay anh làm gì? Anh ăn gì?... nhưng em vẫn nhớ da diết cái nắm tay ấm nồng, nụ hôn cháy bỏng khi chúng mình ở cạnh nhau. Sáng nay đến cơ quan, nhận được một loạt "mail" chúc mừng 20/10 em mới biết nay là ngày của mình - ngày Phụ nữ Việt Nam. Dù đã nhận được rất nhiều lời chúc nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Anh ở trời Tây chắc chẳng quan tâm đến ngày này đâu nhỉ? Nhưng mẹ con em thì cần lắm anh ạ.
Nhìn thấy người ta tặng hoa nhau, hẹn hò tối nay đi nhà hàng... em lại thấy tủi thân. Tối nay em biết hẹn hò cùng ai đây, về nhà và nấu cơm, ăn một mình rồi lại đi ngủ ư? Em không muốn thế đâu. Giá có một điều ước trong ngày này, em sẽ ước anh đang ở cạnh em, chẳng cần quà cáp gì, chỉ ở bên em, áp tai vào bụng bầu, nghe nhịp tim con đập, nghe những chuyển động rất nhẹ của con, trò chuyện với con gái... với em thế là đủ lắm rồi. Nhưng mà điều đó không bao giờ xảy ra đúng không anh?
Ừ, có lẽ em cũng phải chấp nhận thôi. Lấy chồng, có bầu là do em chọn thì giờ cuộc sống thế nào em cũng phải chịu. Nhưng mà trong cái không khí người người được quan tâm, nhà nhà tặng hoa, tặng quà cho nhau sao lòng em lại buồn quá thế này. Ước gì anh đang ở bên, nắm tay mẹ con em thật chặt...
Theo VNE
Nỗi lòng của người mẹ bị buộc phải xa con Đêm Tết dương lịch, tôi nảy ra ý định mang con chạy khỏi nhà chồng và không bao giờ quay về nữa. Nhưng kế hoạch chưa thành thì mẹ chồng về đến nơi. Tết đến có lẽ là ngày vui vẻ, hạnh phúc của mọi người. Nhưng với tôi thì không, dù mọi chuyện đã trôi qua 2 năm nhưng chưa bao giờ...