Quyết ly hôn bế con về với mẹ đẻ, nhìn người đứng đợi ở cổng tôi òa khóc nức nở
Về tới cổng nhà bố mẹ đẻ, thấy 1 người đứng ở đó từ bao giờ mà tôi ngơ ngẩn cả người.
Sau đám cưới tôi mang thai ngay. Thai yếu phải nghỉ làm ở nhà. Không kiếm ra tiền, từ ấy tôi trở thành tội đồ trong mắt mẹ chồng. Khi tôi sinh được 4 tháng thì em trai chồng kết hôn.
Em dâu vừa xinh đẹp, gia cảnh lại khá giả. Mẹ chồng tôi quý em dâu ra mặt. Bình thường bà đã không ưa tôi, bây giờ có sự so sánh tôi với em dâu, bà lại càng bất mãn với con dâu cả.
Tôi ở nhà trông con kiêm luôn người giúp việc của cả gia đình. Em dâu có mẹ chồng bênh vực, lúc nào cũng viện cớ bận việc để đùn hết công việc nhà cho tôi. Bố chồng và em trai chồng không quan tâm đến điều đó, họ chỉ cần có cơm ngon, nhà sạch mỗi khi tan làm về là được.
Biết chồng áp lực công việc, lại thấy anh hờ hững chẳng bận tâm, tôi chán không tâm sự với anh nữa. (Ảnh minh họa)
Còn chồng tôi, vợ ca thán, kể lể với anh thì nhận được câu nói tỉnh bơ: “Em ở nhà có mỗi vài việc vặt đấy không làm được còn kêu ca”. Biết chồng áp lực công việc, phải nuôi vợ con, lại thấy anh hờ hững chẳng bận tâm, tôi cũng chán không tâm sự với anh nữa.
Video đang HOT
Ngày nào cũng vậy, tối tối mẹ chồng và em chồng ngồi chơi xơi nước, ríu rít chuyện trò, còn tôi vừa trông con vừa nấu nướng, dọn dẹp. Họ đối xử với tôi còn chẳng bằng osin ấy chứ. Nhưng tôi không bỏ đi được thì chỉ còn cách cắn răng mà chấp nhận.
Cho đến hôm đó, con tôi ốm mà tôi cũng mệt mỏi vì cả đêm thức đêm trông con quấy, người muốn ốm đến nơi. Đã thế em dâu còn mang bạn về nhà, bảo tôi nấu cơm cho họ 1 mâm tiệc đầy. Tôi tức quá từ chối thẳng thì mẹ chồng lớn tiếng trách tôi ích kỷ, người nhà không giúp đỡ nhau. Tôi ích kỷ, còn họ thì gọi là gì? Ác độc chắc?
Quá chán nản, tôi chẳng thèm nói thêm một lời, lập tức dọn đồ, bế con về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, tôi gọi điện cho chồng nói hết nỗi lòng của mình, bảo với anh ấy tôi quyết định ly hôn. Tôi vòng sang nhà cô bạn thân trút bầu tâm sự, ổn định lại cảm xúc, xin nó lời khuyên rồi mới đưa con về nhà đẻ.
Về tới cổng, thấy 1 người đứng ở đó từ bao giờ mà tôi ngơ ngẩn cả người. Đó là chồng tôi, dưới chân còn có 1 túi hành lý to tướng. Anh nhìn thấy mẹ con tôi thì chạy lại bế con:
“Anh xin lỗi vì trong thời gian qua đã để em phải chịu khổ. Từ giờ em đi đâu, anh đi đấy, em thích ở nhà mẹ đẻ thì anh ở rể, còn không vợ chồng mình ra ngoài thuê trọ”.
Lúc ấy tôi mới biết chồng nghe tôi gọi điện xong thì lao ngay về nhà. Anh vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và em dâu.
Đúng là tôi đã từng trách anh nhưng bây giờ anh hiểu ra rồi, tôi chấp nhận tha thứ. (Ảnh minh họa)
“Nó đi rồi càng tốt, mỗi khi nhìn thấy nó là mẹ bực dọc khó chịu. Con có tiền thuê 1 đứa giúp việc về đây, mẹ con mình chẳng phải động tay làm việc gì lại tha hồ sai bảo. Chẳng như nó, sai vài việc thì mang tiếng. Mẹ ghét nó từ đầu rồi, càng sống chung càng ghét, đúng là chẳng được tích sự gì, không như con vừa đẹp lại giỏi, con trai mẹ đúng là có phúc…”, bà nói như vậy và còn nhiều lời khó nghe nữa.
Thời điểm đó anh mới hiểu ra những gì vợ đã trải qua. Hàng ngày sống trong sự thành kiến của mẹ chồng, chẳng cần nghĩ cũng biết tôi đã phải chịu đựng thế nào.
Tôi vui mừng vô cùng, òa khóc nhào vào lòng chồng. Đúng là tôi đã từng trách anh nhưng bây giờ anh hiểu ra rồi, tôi chấp nhận tha thứ. Suy cho cùng tôi không muốn ly con, anh rất thương con.
Chuyện vợ chồng tôi đã ổn thỏa nhưng bây giờ tôi không biết nên ra ngoài thuê trọ hay ở chung với ông bà ngoại. Ra ngoài thuê thì tốn tiền, hiện tại chỉ mình chồng tôi đi làm thôi. Ở với bố mẹ thì sợ xích mích mất tình cảm. Xin chị em cho tôi lời khuyên.
Thấy tôi suốt ngày bế con, cô hàng xóm liền mỉa mai, nào ngờ bị mẹ chồng tôi "đốp" lại một câu khiến cô ấy bẽ mặt
Mẹ chồng nói đúng ý tôi quá, thật "sảng khoái và hài lòng".
Sống với mẹ chồng 4 năm nay, tôi luôn giữ mối quan hệ thật hòa thuận. Bởi tôi quan niệm bố mẹ chồng sẽ là hậu thuẫn vững chắc mỗi khi vợ chồng tôi tranh cãi nhau. Có một chỗ dựa chính là có thêm cơ hội để giãi bày nỗi lòng.
Hiện tại, tôi đang có con nhỏ 5 tháng tuổi. Vì con còn bé, lại quấn hơi mẹ nên tôi thường bế con suốt. Ngay cả khi con ngủ, tôi cũng để con ngủ trên người mình. Mỗi khi như thế, tôi thấy tình cảm mẹ con gắn kết, hạnh phúc lắm. 5 tháng nay, tôi vẫn chưa phải làm việc nhà vì mẹ chồng giành làm hết. Bà còn trông hộ con tôi mỗi khi rảnh rỗi.
Hôm qua, cô hàng xóm qua nhà chúng tôi chơi. Thấy tôi bế con, nằm trên võng ngủ, cô ấy tỏ vẻ không hài lòng. Rồi cô ấy bĩu môi, nói với mẹ chồng tôi thế này: "Ối dào, tôi thấy con dâu bà cứ ỷ chăm con, lười làm thế nhỉ? Đến chơi cả buổi mà chỉ thấy nó ôm con ngủ, chả đụng đến cây chổi". Rồi cô ấy còn quay sang hướng tôi, nói rõ to: "Con ngủ rồi thì bỏ xuống mà nấu cơm đi cháu".
Tôi nghe mà tức lắm. Mẹ chồng tôi còn chưa nhắc nhở, sao bác ấy lại vô duyên vô cớ khó chịu với tôi?
Tranh minh họa.
Tôi còn chưa biết đáp sao cho phải phép thì mẹ chồng đã "đốp" thẳng mặt cô hàng xóm: "Con dâu tôi, tôi chưa bực mình mà sao bà bực nhỉ? Ngược đời".
Cô hàng xóm nhìn mẹ chồng tôi bằng ánh mắt "không thể tin nổi". Cũng đúng, chắc cô ấy không ngờ tới chuyện mẹ chồng lại bênh vực tôi. Mẹ chồng tôi nói luôn: "Tôi bảo con dâu ôm con như thế đấy. Cháu tôi còn nhỏ, cần hơi ấm của mẹ. Hơn nữa mỗi đứa bé chỉ có vài năm đầu đời theo mẹ, sau đó tự lập. Tại sao phải bắt đứa nhỏ tách hơi mẹ, rồi mẹ phải làm việc nhà trong khi con ngủ nhỉ? Tôi không đồng ý với cái suy nghĩ cổ hủ này đâu?".
Ôi, phải nói là tôi sung sướng cực kỳ. Mẹ chồng nói thế, hỏi sao tôi không thương bà chứ. Cô hàng xóm mặt mày biến sắc, vội lấy lý do để ngúng nguẩy bỏ về. Chắc cô ấy tức nghẹn họng. Đấy, cứ mẹ chồng thương con dâu thì con dâu nào mà chẳng thương, chẳng hiếu thuận với mẹ chồng chứ?
(mynhiem...@gmail.com)
Vợ bầu 8 tháng mẹ chồng bắt làm 5 mâm cỗ, chồng nói đúng 1 câu khiến bà tái mặt Em thì bụng to lắm rồi, đến thở thôi cũng mệt. Thế mà mẹ chồng gọi con dâu vào giao nhiệm vụ nấu nướng, đi chợ mua đồ ăn, tất nhiên là sau đó kiêm luôn cả dọn dẹp. Một mình em với 5 mâm cỗ không có ai giúp đỡ cả! Em mới lấy chồng được gần một năm nay, cưới xong...