Quyết định ly hôn chồng ngay khi biết lý do con trai trốn trong nhà vệ sinh trường học
Khi tìm được con trai, tôi ôm lấy thằng bé vào lòng trong hoảng loạn. Con bật khóc nói lý do bỏ nhà đi khiến tôi lặng người.
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi sống với nhau nhưng đã không còn tình yêu từ lâu rồi. Tôi dù vẫn còn chút tình cảm với chồng nhưng sự lạnh nhạt, thờ ơ của anh khiến tôi bức bối đến không chịu đựng nổi. 8 năm qua, tôi sống cạnh anh nhưng chẳng khác nào “cái bóng” trong nhà. Chúng tôi ít khi nói chuyện với nhau, và nếu có thì chỉ là những chuyện xoay quanh con trai 7 tuổi.
Có lẽ thằng bé cũng nhận ra điểm khác thường trong mối quan hệ của bố mẹ. Thằng bé ít khi đòi hỏi phải đi chơi chung có mặt đầy đủ 2 người. Con cũng không hòa đồng với bạn bè mà luôn rụt rè, khép kín. Chính cô giáo chủ nhiệm cũng hay nói chuyện này với tôi. Cô nói con tôi có dấu hiệu hệt như trẻ bị tự kỷ. Tôi cũng nhiều lần tìm cách tâm sự, khuyên nhủ với mong muốn con mạnh dạn hơn nhưng đều không thành công.
Tuần trước, tôi đến trường đón con tan học nhưng đợi mãi không thấy con ra khỏi cổng trường. Tôi vào lớp học tìm kiếm cũng không thấy con. Hoảng loạn, tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm và chồng mình đến tìm cùng. Mãi cả tiếng sau, tôi mới thấy con đang ngồi nép trong góc tối của nhà vệ sinh trường học.
Tìm thấy con, tôi vội ôm lấy thằng bé. Tôi hỏi tại sao con lại trốn mẹ, tại sao không chịu về. Con khóc, bảo không muốn về nhà nữa, không muốn thấy bố mẹ cãi cọ. Con còn nói thấy bố đi với người phụ nữ khác, con ghét bố.
Video đang HOT
Chồng tôi đứng bên cạnh im lặng cúi đầu. Tôi ôm chặt con vào lòng, cảm giác tỉnh ngộ và không còn vướng mắc gì với người đàn ông đứng bên cạnh nữa.
Tối, tôi đưa đơn ly hôn, bảo chồng ký để giải thoát cho cả 2, giải thoát cho con trai chúng tôi nữa. Anh chần chừ mãi mà không ký được. Sáng hôm sau, chồng nói lời xin lỗi và hứa sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia. Những lời con nói chẳng khác nào nhát dao khiến anh đau đớn. Anh sợ nếu chúng tôi ly hôn, con trai sẽ càng hận bố, đến lúc đó, anh sẽ không thể ở cùng con hay cùng dạy dỗ con được nữa.
Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn níu kéo hạnh phúc gia đình nhưng liệu những lời chồng tôi nói có đáng tin không? Tôi có nên cho chồng thời gian để thay đổi hay dừng lại ngay từ lúc này để bản thân không bị hụt hẫng về sau?
Đón con trai từ nhà vợ cũ về, nhìn món đồ chơi bố dượng mua cho bé, tôi bất lực bật khóc
Tôi đi làm xa cuối năm được về nghỉ Tết sớm, vừa về liền sang nhà vợ cũ đón con trai.
Thằng bé mới được bố dượng mua cho mấy món đồ chơi yêu thích nên con muốn mang theo sang nhà bà nội.
Tôi từng ly hôn, cùng vợ cũ có một cậu con trai chung nhưng con ở với mẹ. Cô ấy sớm tái hôn chỉ sau chưa đầy 1 năm chia tay, còn tôi hiện tại đã 3 năm rồi vẫn độc thân. Lúc chia tay con trai tôi mới hơn 1 tuổi, hiện tại thằng bé lên 4 tuổi rồi, đang sống cùng mẹ và bố dượng.
Tôi đi làm xa cuối năm được về nghỉ Tết sớm, vừa về liền sang nhà vợ cũ đón con trai. Thằng bé mới được bố dượng mua cho mấy món đồ chơi yêu thích nên con muốn mang theo sang nhà bà nội. Tất nhiên tôi đồng ý.
Về nhà chơi cùng con, thấy đồ chơi của con đều có vẻ đắt tiền. Tôi thử lên mạng xem giá thì phải đờ người khi biết một món đồ chơi đơn giản dành cho trẻ con mà trị giá đến cả mấy triệu đồng!
Nghĩ đến đồ chơi mình mua dành cho con đắt nhất cũng vài trăm nghìn là cùng, tôi thấy hổ thẹn không dám mang ra nữa. Lòng tôi chùng xuống buồn bã không yên, nhìn con mà thấy xót xa đau đớn quá.
Lúc chia tay con trai tôi mới hơn 1 tuổi, hiện tại thằng bé lên 4 tuổi rồi, đang sống cùng mẹ và bố dượng. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ cũ ly hôn cũng vì bố mẹ cô ấy chê tôi nghèo. Sau 2 năm chung sống, con trai được một tuổi thì đến chính cô ấy cũng không chịu nổi nữa. Vợ cũ quyết định ly hôn tôi để tìm một chỗ dựa khác vững chắc hơn.
Tôi không trách vợ cũ, những gì cô ấy có thể làm cho tôi cô ấy đều làm hết rồi. Vợ cũ cũng từng yêu tôi rất chân thành, sẵn sàng cãi lời bố mẹ để cưới tôi đấy thôi. Là tôi bất tài không giữ được gia đình. Tôi cố gắng, nỗ lực ngày đêm nhưng mọi thứ vẫn chỉ có vậy, không khá hơn được.
Thời điểm vợ cũ tái hôn, tôi gửi phong bì mừng chứ không tới dự vì trong lòng vẫn còn buồn. Tôi cũng biết cô ấy lấy một người đàn ông có điều kiện lắm, cuộc sống dư dả thoải mái. Cô ấy mang theo con trai của chúng tôi về sống với chồng mới. Nhìn những tấm ảnh đăng trên Facebook vợ cũ thì biết anh ta đối xử với con tôi rất tốt.
Lúc ly hôn tôi không cố giành quyền nuôi con, phần vì con còn nhỏ nên sẽ theo mẹ, phần nữa để mẹ chăm sóc thì chu đáo tỉ mỉ hơn. Và tôi cũng không đủ điều kiện kinh tế mà tranh giành với vợ cũ.
Nhưng ba năm qua, dù ít dù nhiều theo khả năng của mình không lúc nào tôi quên chu cấp cho con trai. Nhiều khi vợ cũ bảo nếu tôi khó khăn thì không cần gửi cũng được. Nhưng cô ấy thừa khả năng nuôi con là việc của cô ấy, còn trách nhiệm và tấm lòng của tôi là việc của tôi.
Cuối năm nghĩ mà chán chường và buồn quá. (Ảnh minh họa)
Tôi thường hay đi làm xa nhà, hễ về là lại đến đón con trai về bên này với mình và bà nội bé. Vợ cũ với chồng mới cô ấy không khó dễ gì, mọi thứ đều suôn sẻ thuận lợi. Thế nhưng nhìn con thì tôi lại không ngăn được nước mắt.
Tôi là một người bố thật thất bại phải không? Tôi không đủ sức lo cho chính đứa con ruột của mình. Thứ tôi có thể cho con quá ít ỏi và nhỏ bé, chẳng thấm tháp vào đâu so với bố dượng của bé. Dù vợ cũ cũng văn minh lắm, luôn dạy con nhớ về tôi nhưng trong lòng tôi vẫn rất sợ hãi. Tôi sợ đến một ngày con quên mình, không muốn gần gũi với bố đẻ nữa. Biết bao giờ tôi mới giàu có và thành công để cho con được những thứ con muốn.
Cuối năm nghĩ mà chán chường và buồn quá. Một người đàn ông không thể lo cho vợ con đúng là người đàn ông thất bại. Cũng vì nghèo khó mà tôi mất vợ rồi, giờ phải làm sao để tôi không mất cả con mình?
Bài văn của con khiến tôi muốn tái hợp với chồng cũ Tôi đang cẩn thận nghĩ đến chuyện tái hợp với chồng cũ sau khi đọc bài văn kể về gia đình của con trai. Ảnh minh họa. Sau những mâu thuẫn không thể hòa giải được, vợ chồng tôi quyết định ly hôn. Nói về chồng cũ của tôi, anh ta là người gia trưởng, thích quản lý tiền bạc. Ngay khi cưới...