Quen gần 1 tháng anh đã đòi quan hệ
Dù mới quen nhau nhưng anh đòi em cho quan hệ vì không làm thế anh sẽ bị bệnh.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang rất bối rối không biết làm thế nào, mong chị cho em một lời khuyên.
Em năm nay 20 tuổi, người yêu em 25 tuổi. Chúng em mới yêu nhau được gần một tháng. Gần đây anh ấy nói với em là anh ấy luôn thấy khó chịu, người luôn nóng bừng khi ở gần em. Anh ấy đòi quan hệ tình dục với em. Anh nói vì anh ấy chưa quan hệ lần nào, sau 3 năm kể từ khi chia tay người yêu đầu bây giờ anh ấy mới yêu em nên những ham muốn không còn kìm chế được nữa. Anh bảo bạn anh là bác sĩ đã nói với anh rằng nếu đến tuổi này mà vẫn chưa quan hệ lần nào và cứ cố kìm nén thì sẽ ảnh hưởng đến sinh lý.
Chú em cũng bảo anh ( anh là bạn của chú em) nếu cứ để tình trạng kìm nén như thế này kéo dài sẽ không tốt. Mỗi lần nói chuyện với em dù chỉ là nhắn tin qua điện thoại anh đều nói với em là anh rất khó chịu, sau mỗi lần nói chuyện anh đều dội nước lạnh lên người. Thấy anh vật vã khó chịu như vậy em rất thương anh. Nhưng em vẫn còn trẻ quá, em chưa muốn quan hệ bây giờ. Em muốn đợi đến khi kết hôn mới quan hệ lần đầu tiên với chồng của mình vì bây giờ em vẫn đang đi học và cũng có những lo lắng nếu dành cho anh rồi thì sẽ không biết sau này thế nào. Chúng em cũng mới yêu nhau nữa. Chúng em đã bảo nhau sẽ nói chuyện ít thôi và không gặp nhau để anh không phại chịu cảm giác đó nhiều. Nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài được. Chúng em sợ cứ như thế thì tình cảm sẽ phai nhạt mất.
Xin chuyên mục cho em lời khuyên em phải làm thế nào trong hoàn cảnh này? Và cho em hỏi có đúng là ở tình trạng này nếu anh ấy không quan hệ thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh sau này không? Em phải làm thế nào bây giờ. Mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng, em đang vô cùng khó xử khi người yêu đòi quan hệ tình dục trước hôn nhân trong khi bản thân em lại không muốn làm điều đó.
Trước tiên, chị cần phân tích cho em hiểu rằng lí do mà anh ấy đưa ra để giải thích cho việc mong muốn được vượt rào với em là hoàn toàn vô lí. Lẽ nào bất cứ chàng trai nào đến tuổi 25 cũng phải quan hệ tình dục nếu không thì sẽ bị bệnh, sinh lí bị ảnh hưởng? Đây thực chất chỉ là một sự bao biện cho việc anh ấy muốn được “vượt rào” mà thôi.
Mới quen chỉ nên dừng lại ở tình yêu trong sáng và giúp đỡ nhau trong cuộc sống (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em và anh ấy mới chỉ yêu nhau được gần một tháng. Với khoảng thời gian này, tình yêu lẽ ra mới chỉ ở giai đoạn chinh phục, thể hiện tình cảm và tìm hiểu nhau một cách kĩ lưỡng chứ không phải là đã nhanh chóng tiến tới chuyện quan hệ tình dục. Em hãy thử hình dung rằng, với gần một tháng đó, hai người đã hiểu gì về nhau, có xác định được rằng phù hợp và tiến tới hôn nhân hay không? Nếu cứ thoải mái và vội vã trao cho nhau tất cả để rồi sau đó không hợp nhau thì sẽ như thế nào? Lúc ấy, người chịu thiệt thòi chỉ là em mà thôi.
Em còn quá trẻ, tương lai còn rất nhiều ở phía trước. Nếu như tình cảm mà anh ấy dành cho em là chân thành thì lẽ ra anh ấy phải bên em, động viên nhau cùng cố gắng phấn đấu trong cuộc sống chứ không phải là đòi quan hệ tình dục để thỏa mãn nhu cầu sinh lí. Em hãy cân nhắc thật kĩ đừng vì quá vội vàng để rồi sau này phải hối hận.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Tôi không đành lòng từ bỏ hơi ấm của chồng con
Chỉ còn vài tháng nữa rồi cũng đến một ngày tôi trở về cát bụi hư không. Nhưng sao đến giờ này, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm thế để chuẩn bị cho cái ngày không còn được nắm tay chồng con nữa. Tôi không đành lòng từ bỏ những người thân yêu của mình.
Gửi người phụ nữ bất hạnh với nỗi đau mất chồng, con ốm nặng!
Đọc bài tâm sự của bạn mà tôi trào nước mắt. Gia đình tôi cũng sắp lâm vào cảnh sinh li, tử biệt đau lòng như vậy. Mà nghiệt ngã và trớ trêu thay, người ra đi lại chính là tôi.
Nếu bạn gặp tôi 3 năm trước, bạn sẽ thấy tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Tôi sinh ra trong gia đình trí thức, bố mẹ đều là giáo viên. Tôi là con một. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đều rất thương yêu tôi.
Năm 22 tuổi, tôi gặp Vũ. Chúng tôi nhanh chóng tìm được sự đồng điệu về tâm hồn và trở thành người yêu của nhau. Mối tình này kéo dài suốt 5 năm mới cưới.
Kết hôn rồi, kinh tế gia đình cũng khá giả nên hạnh phúc của chúng tôi càng viên mãn hơn. Chúng tôi có một căn nhà 4 tầng khang trang bố mẹ Vũ cho. Chồng tôi là trưởng phòng kế hoạch của một công ty xây dựng. Tôi làm kế toán. Thu nhập hai vợ chồng ổn định, đủ để tiêu xài thoải mái.
Sau 2 năm vợ chồng, chúng tôi có với nhau 1 đứa con trai. Con trai tôi năm nay cũng 7 tuổi. Cháu ngoan, học giỏi, dễ thương, là niềm tự hào lớn nhất của tôi. Cuộc sống của tôi phải nói đang quá hạnh phúc, quá hoàn hảo. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Thế rồi, tai họa bất ngờ ập xuống đầu tôi vào đúng 10 năm sau khi tôi kết hôn. Đó là 1 ngày của 3 năm trước, có một đợt tôi bị sốt không rõ nguyên nhân, mệt mỏi, chán ăn và sụt cân nhiều. Lo lắng, tôi đến viện kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ cho tôi làm nhiều xét nghiệm. Kết luận về bệnh tình làm tôi ngã ngửa: Tôi bị ung thư máu. Tôi như phát điên khi nghe mình bị bệnh. Mọi thứ đảo lộn hết cả.
Vì bệnh tật, tôi trở thành một con người cáu bẳn. Cứ nghĩ tới mình sắp phải ra đi, tôi suy sụp. Sự cáu kỉnh khó chịu này của tôi, người phải gánh chịu nhiều nhất không ai khác ngoài chồng tôi.
Tôi liên tiếp vào phải vào viện xạ trị. Những lần truyền hóa chất làm cho tôi mệt mỏi, thường xuyên nôn mửa. Tóc tôi rụng hết. Tôi không muốn tiếp xúc với ai. Tôi tự ti vì sự tàn tệ của cơ thể mình.
Chồng mua tặng tôi một bộ tóc giả rất đẹp, đi đâu tôi cũng đội nó. Nhưng lúc ngủ, bộ tóc cứ tuột ra để lộ cái đầu trọc xấu xí ám ảnh khiến tôi phát hoảng và sợ hãi. Vì không chịu được sự thay đổi này, nhiều lần đang đêm tôi đuổi anh ra ngoài phòng khách nằm. Tôi không muốn anh nhìn thấy cái đầu trọc lốc của mình.
Từ ngày bị bệnh, lần đầu tiên trong suốt hơn chục năm vợ chồng, tôi ngủ mà thiếu hơi ấm của chồng. Đêm đêm, tôi nằm khóc ròng. Nhưng tôi thà chấp nhận đau khổ còn hơn để chồng thấy tôi xấu xí.
Có những lần xạ trị ở bệnh viện trở về nhà, tôi đã thấy hai bố con anh đứng ở cửa với 2 cái đầu trọc và cười toét miệng đón tôi. Anh sai con trai đi lấy nước cho tôi và bà ngoại. Còn anh thì chạy tới dìu tôi nói: "Em thấy đầu mới của anh và Bin thế nào, đẹp không?"
Tôi biết, vì cái đầu trọc, anh đã bị sếp mắng rất nhiều. Dù sao, anh cũng là trưởng phòng của một cơ quan nhà nước uy nghiêm cần phải đi giao tiếp nhiều. Để cái đầu như phường du côn như vậy coi sao được.
Tôi biết anh và con vì tôi nên mới vậy nhưng tôi lại không thể chịu nổi cảm giác bị thương hại. Nhìn chồng và con, tôi càng cảm thấy mình bệ rạc, tự ti hơn. Tôi cáu bẳn trách cứ anh đối đãi với vợ như một kẻ bệnh tật sắp chết. Tôi quát tháo ầm ĩ: "Anh bị điên à? Anh làm thế để làm gì? Em xấu xí đến mức cần anh cạo đầu để an ủi sao?".
Từ ngày bị bệnh, dù được cả nhà chăm sóc nhưng thân thể dần suy nhược, tôi phải nghỉ làm ở nhà. Mẹ tôi ngày nào cũng sang chăm con. Không được ra ngoài, tù túng trong 4 bức tường, tính tình tôi càng gàn dở. Tôi ảo tưởng ra mọi thứ, đa nghi chồng có nhân tình ở ngoài.
Lúc nào tôi cũng dằn vặt chồng. Anh công việc bận rộn, về muộn một chút là tôi nổi điên, khóc lóc, trách mắng anh gái gú ở ngoài.
Nhìn tôi khổ sở vật vã lòng đầy hoài nghi, anh quyết định nghỉ việc ở cơ quan ở nhà chăm vợ cho tôi yên lòng. Anh bảo: "Tiền kiếm lúc nào chẳng được, giữ cho em tinh thần tốt để mau lành bệnh mới là quan trọng!".
Con trai anh đem gửi ông bà ngoại chăm hộ, còn anh toàn tâm toàn ý phục vụ người vợ bệnh tật. Anh luôn động viên tôi, làm chỗ dựa tinh thần của tôi.
Bác sĩ nói tôi chẳng sống được bao lâu, chỉ khoảng 7-8 tháng nữa là cùng. Họ cũng khuyên tôi nên bỏ bớt những điều trị cho khỏi đau đớn, sống những ngày cuối hạnh phúc. Nhưng sao tôi không thể chấp nhận nổi sự thật trớ trêu này.
Thấy tôi như vậy, chồng tôi đề nghị đưa tôi ra nước ngoài để chữa bệnh. Nhưng mới nhờ người thân ở đó chuyển hồ sơ qua thì các bệnh viện bên Sing cũng nói họ không cứu được tôi. Nhưng bên họ có liệu pháp kéo dài sự sống cho tôi thêm dăm ba năm. Chỉ có điều chi phí điều trị sẽ cực kỳ tốn kém. Nhưng chồng tôi cũng nằng nặc phải đưa tôi sang Sing điều trị bằng được.
Anh đã bán ô tô, thậm chí bán nhà, chuyển sang ở một căn tập thể nhỏ để lo chi phí chữa trị cho tôi. Anh còn vay mượn bạn bè, đồng nghiệp rất nhiều tiền để trang trải cho tôi.
Anh kì cạch vừa chăm vợ, vừa kiếm thêm thu nhập bằng một số công việc bán thời gian có thể làm tại nhà. Nhìn chồng ngày càng tiều tụy, vất vả chạy ngang chạy dọc, lòng tôi đau xót.
Dẫu biết sớm muộn gì cũng phải chết, biết việc chữa bệnh bây giờ của tôi sẽ để lại gánh nặng vô cùng lớn cho chồng con chứ chẳng được ích lợi gì nhưng tôi vẫn lì lợm chấp nhận.
Chỉ cần nghĩ tới việc mình sắp chết, còn anh sau vài năm đau khổ rồi sẽ có người đàn bà khác, rồi con trai tôi không có mẹ là tôi lại không thể yên lòng được. Tôi khát khao được sống khỏe mạnh để chăm sóc và hy sinh thật nhiều cho bố con anh.
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Những khi tôi ói mửa vì điều trị, anh vẫn nhẹ nhàng lau dọn, rửa người cho tôi. Những khi tôi bấn loạn đập phá đồ đạc, gào thét, chửi bới, anh vẫn dịu dàng an ủi rồi ôm tôi thật chặt khi tôi khóc trong tuyệt vọng.
Tôi biết tôi là người vợ, người mẹ ích kỉ, khốn nạn. Tôi đã từng đọc một tâm sự trên đây mấy tháng trước về người phụ nữ sắp chết tìm vợ hai cho chồng, mẹ kế cho con. Tôi biết đáng ra tôi cũng nên như vậy, không được lãng phí thêm thời gian của mình. Nhưng thật sự tôi làm không được.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi rồi cũng đến một ngày tôi trở về cát bụi và hư không. Nhưng sao đến giờ này, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm thế để chuẩn bị cho cái ngày không còn được nắm tay chồng và con nữa. Tôi không đành lòng từ bỏ những người thân yêu của mình...
Theo afamily
Chao đảo vì bạn gái ảo nhanh chóng đồng ý tình một đêm Cuộc sống này lạ lắm, ảo hay thật đôi khi chỉ cách nhau một nhịp rung khẽ của trái tim... Nhật ký của Ken: Mình chưa bao giờ gặp Su và cái cảm giác mỗi khi tưởng tưởng ra buổi gặp mặt đầu tiên với cô ấy lại làm tim mình nhảy cẫng lên, loạn xạ không thể kìm nén. Nhưng hôm nay,...