Quan hệ với người khác, cứ ngỡ là nàng
Sau 10 năm gặp lại, tôi và nàng đều trong tâm trạng chán nản với cuộc sống gia đình. Tôi nhớ và thèm cảm giác bên nàng.
ảnh minh họa
Tôi năm nay đã gần 40 tuổi. Hơn 15 năm lăn lộn ngoài đời, tôi đã có cơ ngơi ổn định: một công ty riêng ăn nên làm ra, xe hơi, nhà riêng… Tất cả đầy đủ nhưng tôi vẫn thua mọi người vì không có một mái ấm gia đình.
Sau khi mối tình đầu tan vỡ, người yêu lấy chồng giàu có, tôi lao vào kiếm tiền vì sự thù hận oán trách kẻ bội bạc và cũng vì sự căm ghét cái nghèo khó đã khiến tôi mất nàng. Suốt thời gian sau đó, tôi cũng có những mối tình thoáng qua nhưng hầu như chưa có người con gái nào làm tôi rung động. Tôi cũng chinh phục họ cho bằng được nhưng khi người con gái nào lọt vào vòng tay tôi thì tôi lại nhàm chán.
Lối sống buông thả đã khiến tôi lãnh hậu quả. Một người phụ nữ trong số họ mang thai và đã làm áp lực với gia đình tôi. Không còn cách nào né tránh, tôi giải quyết trách nhiệm bằng một đám cưới, một tờ đăng ký kết hôn. Sau khi đứa con gái tôi chào đời, tôi không biết từ lúc nào mình đã sống có trách nhiệm hơn và từ bỏ lối sống buông thả. Nhưng trớ trêu thay, vợ chồng tôi lại không hòa hợp về quan điểm sống.
Khi con gái tôi tròn một tuổi, chúng tôi chính thức ly thân và ở riêng. Vợ tôi nuôi con, tôi vẫn chu cấp tiền đầy đủ. Sáng nào tôi cũng qua chở con đi nhà trẻ, vài hôm lại qua chở đi chơi, mua sắm. Vợ tôi dứt khoát không chấp nhận ly hôn. Nhiều lần tôi đã đề cập vấn đề này, phần vì tôi cũng muốn tạo cơ hội cho cô ấy tìm hiểu người khác, phần vì tôi cảm thấy không còn chút tình yêu nào nữa. Nhưng dù bất cứ lý do nào cô ấy cũng khước từ chỉ với một câu: “Em không muốn con không cha”.
Gia đình hai bên cũng làm mọi cách tác hợp cho chúng tôi. Nhưng tôi từ chối vì tôi hiểu tôi lấy cô ấy chỉ vì giải quyết hậu quả do lối sống mà tôi gây ra chứ không phải tình yêu. Dần dần mọi người cũng quen cái cảnh sống vợ một nơi chồng một nẻo. Hàng ngày tôi lên công ty, chiều nhậu lai rai vài chai với bạn bè, đối tác, tối về nằm một mình xem tivi, chán lăn ra ngủ. Mặc dù tôi có một người tình xinh xắn để tâm sự và giải quyết nhu cầu đàn ông nhưng chưa bao giờ tôi cho phép nhân tình về nhà tôi.
Mọi chuyện cứ đều đặn diễn ra cho đến một ngày tôi nhận được một cuộc điện thoại của Hồng. Hồng giới thiệu tôi mối làm ăn với Phương, bạn Hồng. Tôi và Hồng quen nhau cách đây 10 năm. Cô ấy là người kế nhiệm tôi trong công ty cũ. Hồi đó, chúng tôi đã có một tuần làm việc thật vui vẻ. Sau khi làm việc xong, tôi chở Hồng đi ăn, uống cà phê và trò chuyện rất hợp ý.
Hồng không đẹp nhưng nói chuyện rất có duyên. Mọi chuyện dừng lại sau đó và tôi qua công ty khác làm việc. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến nàng. Tôi rủ nàng đi uống cà phê và hầu như không bao giờ từ chối. Càng ngày tôi càng khâm phục sự tài giỏi và bản lĩnh của nàng. Nàng làm rất tốt công việc ngày xưa tôi bỏ ra đi vì không chịu nổi sự liên kết bè phái trong nội bộ. Nàng cũng như tôi, không có người nâng đỡ nhưng nàng đã chứng tỏ khả năng lãnh đạo và cách giải quyết công việc rất tốt. Nhiều người bạn của tôi còn ở lại làm việc nhìn nàng bằng sự nể trọng và khâm phục.
Video đang HOT
Hai năm sau, Hồng lấy chồng. Ngày nàng đưa thiệp cưới, tôi cầm mà cảm giác đắng lòng. Tôi biết mình có chút tình cảm với nàng nhưng sự thật chưa bao giờ tôi ngỏ lời hay làm bất cứ điều gì để chứng tỏ thành ý. Suốt 5 năm sau đó, tôi luôn theo dõi từng bước đi của nàng. Cũng có lúc gặp nhau uống cà phê như hai người bạn. Nhưng đến khi tôi kết hôn bất đắc dĩ, tôi không đủ can đảm để mời nàng.
Hôm nay, tôi ngồi đối diện với nàng trong quán cà phê quen thuộc sau đúng 10 năm biết nàng. Bây giờ nàng là đối tác của tôi. Nàng chính thức về làm giám đốc công ty của Phương hơn một năm nay. Chúng tôi nói chuyện thoải mái hơn và có khá nhiều chuyện từ công việc đến cuộc sống. Trông nàng ngày càng tươi tắn và quyến rũ hơn mặc dù bây giờ nàng là mẹ của hai đứa trẻ.
Do công việc nên hầu như hàng tuần chúng tôi đều gặp nhau. Hồng khá tế nhị nên hầu như khi đi ăn uống nàng đều rủ thêm Phương. Cả ba chúng tôi nói chuyện khá thoải mái. Nhưng trong con người tôi lại ngày càng phát sinh nhiều mâu thuẫn. Tôi hay nghĩ tới nàng hơn, nhiều khi tôi hay kiếm cớ rủ Hồng và Phương đi ăn.
Một hôm, tôi có dịp gặp riêng nàng để bạn công việc. Nhìn nàng hôm đó thật mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng. Nàng rủ tôi đi ăn. Trong buổi tiệc, nàng uống khá nhiều bia. Lần đầu tiên tôi với nàng cùng trải lòng. Tôi kể cho nàng nghe về người vợ đã ly thân, về đứa con gái. Nàng tâm sự với tôi về những áp lực trong công việc, về gia đình, cha mẹ nàng, gia đình chồng… Nhưng tuyệt nhiên không kể về chồng của nàng. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, tôi chợt nhận ra sự yếu đuối cần che chở đang giấu trong cái vỏ bọc cứng cỏi của nàng hàng ngày. Tôi ngăn không cho nàng uống nữa và chở nàng đi chỗ khác.
Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi quen biết, tôi được ôm nàng trong vòng tay. Chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu, không nói gì nhưng chúng tôi cảm nhận được sự bình yên. Không có nụ hôn, không có sự đam mê tình dục, chỉ có nụ hôn trên tóc thật lâu.
Sau ngày đó, nàng và tôi vẫn gặp nhau làm việc. Nàng tỏ ra khá bình thường như không có gì xảy ra. Tôi hỏi thăm Phương về hôn nhân của nàng. Phương nói Hồng không muốn cho tôi biết về cuộc sống riêng của cô ấy. Tôi gặng mãi Phương mới kể cho tôi nghe rằng chồng của nàng là người khá độc đoán, nhu nhược nhưng rất ghen. Nhiều lần thấy không hòa hợp, Hồng đề nghị ly hôn thì anh ta làm đủ mọi cách để níu kéo làm Hồng trở nên mệt mỏi.
Từ khi biết nhiều về cuộc sống gia đình của Hồng, hầu như ngày nào tôi cũng suy nghĩ về nàng. Tôi muốn giúp đỡ Hồng nhưng không biết phải làm gì. Tôi nhớ quay quắt mùi hương trên tóc nàng. Nhiều lúc ngồi nói chuyện, tôi cảm giác thèm ôm Hồng vào lòng. Tôi hầu như không liên hệ với cô nhân tình mặc cho cô ấy tìm kiếm. Kể cả khi lên giường với cô nhân tình ấy, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ đó là Hồng.
Thú thật bây giờ tôi không biết phải làm sao. Cả tôi và nàng đều có sự ràng buộc chưa giải quyết. Ngày nào không gặp, tôi nhớ nàng kinh khủng. Nhưng khi gặp, nàng luôn giữ thái độ chừng mực bạn bè khiến tôi rất bực bội chán nản. Nhưng cũng có lúc nàng nhắn tin cho tôi rất ngọt ngào và tôi cảm thấy rằng nàng cũng cần tôi. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này...
Đầu tháng, Thanh quẳng cho tôi tờ giấy: "Em coi chuẩn bị cho anh về quê". Tôi nhìn tờ giấy A4 ghi gần kín cả trang. Đây là những thứ mà anh muốn đem về biếu gia đình Tết này.
Tôi nhẩm tính sơ sơ cũng phải mất gần chục triệu. Chưa kể tiền vé máy bay đi về, rồi ăn uống, chi tiêu, lì xì cho con cháu ở quê... sẽ mất đứt lương, thưởng của hai vợ chồng.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến tôi lấn cấn trong lòng. Chưa bao giờ Thanh nhắc nhở hoặc hỏi tôi xem Tết nhất có lo gì cho cha mẹ mình hay không. Anh có cha mẹ anh em, tôi cũng có; vậy mà 12 năm sống với nhau, anh chưa bao giờ nhớ đến sự tồn tại của họ trên đời mỗi dịp năm hết Tết đến. Nếu tôi thắc mắc thì anh lại bảo: "Đó là chuyện của em".
Năm nay cũng vậy. Tôi nhìn lá sớ táo quân của anh rồi nói: "Anh bớt lại một số thứ được không? Nhiều quá em không đủ tiền". Anh nhíu mày nhìn tôi: "Không được! Mỗi năm về có một lần, phải làm sao cho coi được". Tôi xòe tay ra: "Vậy anh đưa tiền đây, em đi mua cho". Anh trợn mắt: "Lại còn thế nữa à? Tiền đưa cho em hàng tháng, em làm gì mà giờ lại khảo thêm?".
Cứ mỗi lần Thanh nhắc đến điều này thì tôi không muốn tranh luận nữa. (ảnh minh họa)
Mỗi tháng anh đưa cho tôi 5 triệu đồng. Số còn lại, anh để xài riêng hay làm gì tôi không biết. Thời buổi này mà anh tưởng 5 triệu đồng là to lắm. Tôi chưa bao giờ nói với anh tiền ăn bao nhiêu, tiền học của con bao nhiêu; rồi tiền điện nước, đám tiệc, mắm muối... Nói thật, 5 triệu đồng ở cái đất Sài Gòn này chỉ đủ nuôi 1 đứa con, làm gì có chuyện dư ra để mà đút nhét cho cha mẹ, anh em mình?
Thế nhưng trong suy nghĩ của anh, có lẽ khoản tiền ấy to lắm nên ngoài việc chi phí cho gia đình, tôi còn có trách nhiệm dành dụm để năm hết, Tết đến sắm sửa mọi thứ trong nhà và lo cho anh về quê. Mỗi lần nghe tôi than thở, anh lại bảo: "Em mở báo ra mà coi. Công nhân người ta thu nhập có 3-4 triệu mỗi tháng, lại ở nhà thuê, nuôi con nhỏ mà vẫn dành dụm được...".
Trời đất ơi, anh lại còn so sánh như vậy nữa? "Sao anh không so sánh với mấy người ở nhà lầu, đi xe hơi, một bước là ra vô nhà hàng mấy sao mà lại so sánh như vậy?"- tôi hỏi lại. Thanh nhăn mặt: "Đây là hậu quả của những chuyện em đã làm. Còn trách ai nữa? Nếu em không gây ra chuyện tày đình như vậy thì bây giờ nhà mình đã giàu có, ở nhà lầu, đi xe hơi...".
Cứ mỗi lần Thanh nhắc đến điều này thì tôi không muốn tranh luận nữa. Chuyện xảy ra đã lâu rồi mà anh vẫn không quên, vẫn dùng nó như một thứ con tin để ép tôi quy thuận anh một cách vô điều kiện.
Sau đám cưới, chúng tôi còn dư ra được hơn 50 triệu. Số tiền này khi đó khá lớn. Anh quyết định mang gởi ngân hàng. Ngoài khoản tiền đó, hàng tháng, hai vợ chồng còn tiết kiệm chi tiêu để gởi thêm từ 1-2 triệu đồng. 4 năm trước, có người bạn làm ăn cần vốn, tôi đã hỏi ý kiến anh rồi mới quyết định rút tiền cho bạn vay với lãi suất khá cao. Được một thời gian, bạn làm ăn thua lỗ rồi bỏ trốn. Đến giờ vẫn không biết tăm hơi. Số tiền 200 triệu đồng tôi cho vay coi như mất trắng.
Đó là cái cớ mà anh đưa ra để hành hạ tôi, để rượu chè, để có nhân tình bên ngoài... Cay đắng hơn là từ đó đến nay, giữa anh và tôi không hề có chuyện vợ chồng dù chúng tôi vẫn ăn chung mâm, ở chung nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ anh chỉ bị sốc một thời gian, không ngờ mọi chuyện kéo dài, rồi tôi phát hiện anh cặp kè với một người phụ nữ khác bên ngoài. Khi tôi hỏi, anh không hề chối mà còn thú nhận: "Anh không có hứng thú với em nhưng anh là đàn ông, cần giải quyết nhu cầu, em đừng có lắm chuyện".
Có lẽ những điều tôi nói ra khiến Thanh giật mình. Càng giật mình hơn khi tôi quyết định dừng mọi cuộc thương lượng. (ảnh minh họa)
Tôi đã cố chịu đựng, đã nhường nhịn anh đủ điều, vậy mà anh không hề có một chút chia sẻ. Quên thì thôi chớ nhớ tới là anh lại đay nghiến, dằn vặt; thậm chí anh chửi cả ba má tôi không biết dạy con... Mà chuyện ấy đâu phải một mình tôi quyết định? Cả anh cũng đồng ý rút tiền ra để cho người ta vay chứ đâu phải tôi tự tiện làm?
... "Mua đồ xong chưa? Ngày 24 là anh đi rồi đó"- 3 hôm trước, Thanh nhắc lại. Tôi đưa trả lại anh 5 triệu: "Anh tự lo đi. Từ đây cha mẹ ai nấy lo". Tôi điên lắm rồi. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu khiến tôi thấy mình căng lên như một quả bóng và không biết sẽ nổ lúc nào. "Cái gì? Em nói lại coi?"- anh dằn từng tiếng. Tôi cũng không chịu thua: "Tôi nói anh tự lo. Từ đây về sau, cha mẹ ai thì người đó lo. Tưởng anh biết điều, ai dè anh không hề có một chút lương tâm. Chuyện mất tiền, đâu phải lỗi của một mình tôi? Anh cũng tham, cũng đồng ý mà, còn trách ai nữa? Đừng có thấy tôi nhịn mà làm tới. Tôi nói lại cho anh rõ, từ nay trở đi, thân ai nấy lo. Anh ở nhà của tôi thì phải đóng tiền nhà, tiền cơm, tiền nuôi con...".
Chưa bao giờ anh thấy tôi làm dữ như vậy nên chựng lại: "Em bị làm sao vậy?". Có lẽ đến bây giờ anh mới nhớ là anh đang ở trong ngôi nhà mà tôi đã mua bằng tiền của ba má tôi cho trước khi lấy chồng. Tôi nhớ lúc đó ba tôi đã nói: "Con lớn tuổi hơn nó nên phải biết thủ thân. Có cái nhà thì dù sau này có chuyện gì cũng không vất vưởng". Tôi không ngờ ba tôi đã thấy xa như vậy.
Có lẽ những điều tôi nói ra khiến Thanh giật mình. Càng giật mình hơn khi tôi quyết định dừng mọi cuộc thương lượng. Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này bởi ngoài 2 đứa con, tôi thấy mình chẳng có niềm vui nào khác. Và bây giờ, ở tuổi 38, tôi đã nhen nhóm trong đầu ý định chấm dứt mọi thứ. "Suy nghĩ cho kỹ để sau này khỏi hối hận. Lớn tuổi rồi, muốn làm lại cũng không dễ đâu"- anh hai tôi nói.
Thật sự là trong đầu tôi chưa hề nghĩ tới chuyện phải làm lại từ đầu. Nếu hôn nhân là những gì tôi đã trải qua 12 năm nay thì nó không đáng để lặp lại. Nhưng tôi không biết nếu chỉ có một mình thì cuộc sống của mẹ con tôi sẽ thế nào bởi Thanh đã nói thẳng: "Nếu ly hôn thì cô tự nuôi con, tôi sẽ về ngoài kia".
Nếu thật sự anh bỏ mẹ con tôi lại, không biết chúng tôi sẽ sống thế nào? Liệu một người phụ nữ 38 tuổi như tôi có đủ sức để một mình nuôi dạy hai đứa con giữa bộn bề cuộc sống này không? Liệu 2 đứa con tôi sẽ lớn lên thế nào giữa những lời thị phi: "Con không cha như nhà không có nóc"?
Theo VNE
Sảy thai vì nhà chồng bắt về quê xa ăn Tết Đó là câu chuyện của 1 năm về trước, cái Tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi đã bị một nỗi đau quá lớn. Ngày đó, tôi lấy chồng sát Tết vì đã mang bầu trước khi cưới. Thực sự là chưa muốn lấy chồng nhưng sự đã rồi nên tôi phải làm theo. Cưới gấp gần Tết tôi cảm thấy lo sợ....