“Quái vật” tình cũ trở về
Những ngón tay của anh bứt tung từng chiếc cúc áo của tôi ra.Thúc vỡ mọi rào cản kiểm soát của tôi.
Thật ra là trước đó 2 tháng, bạn trai cũ của tôi bất ngờ trở về Việt Nam khi hay tin tôi chuẩn bị cưới. Việc anh ta bay nửa vòng trái đất và bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi đã khiến tôi mềm nhũn lòng, mặc dù khi ấy trái tim tôi đã thuộc về người khác. Lại thêm một nụ hôn cưỡng bức của anh ta khiến tôi đứng hình. Tôi bị bất ngờ. Thậm chí còn suýt bị anh ta cưỡng bức. Anh ta đã dí sát tôi vào tường, đã suýt làm chuyện ấy. Lúc đó, ngõ nhà tôi vắng tanh. Tôi chỉ xô anh ta ra được vì điện thoại của tôi rung lên. Tin nhắn chúc ngủ ngon của chồng sắp cưới. Tôi đã bỏ chạy vào nhà ngay lập tức mặc anh ta đứng suốt đêm ngoài ngõ cùng với chiếc vali to đùng.
Mọi thứ hẳn sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến đám cưới của tôi nếu như sau đêm đó, tôi dừng lại và tránh gặp mặt anh ta. Bởi lúc ấy, người tôi yêu là chồng sắp cưới của tôi chứ không phải anh ta. Tôi đã hết yêu anh ta rồi. Nếu có thì mọi thứ chỉ còn là những ký ức đẹp mà chúng tôi đã từng trải qua với nhau thôi. Vậy mà…
Tôi đồng ý gặp bạn trai cũ của mình lần thứ 2 ngay sau đó một tuần. Tôi giấu chồng sắp cưới của mình cuộc gặp này. Hai đứa đi uống nước với nhau ở chính cái quán mà ngày xưa chúng tôi hay ngồi cùng nhau. Quán cũ ấy chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi. Anh ta biết tôi đa cảm và mộng mơ nên cả cuộc nói chuyện, anh ta chỉ nhắc lại những kỷ niệm cũ. Nào là chỗ này tôi đã hôn anh ấy để lừa đẩy những viên thuốc vào miệng anh ấy lần anh ấy ốm. Chỗ này anh ấy và tôi đã khám phá thân thể nhau. Thậm chí còn có cả chiếc bao cao su anh ấy dùng xong nhét vào khe nứt ở một góc quán. Chỉ 2 năm trước chứ đâu xa…
Đây, nền gỗ này, nơi tôi áp tấm lưng trần của mình xuống và rung người theo từng nhịp yêu của anh. Kia, chỗ anh nuốt trọn nhịp đập trái tim tôi dường như vẫn còn hằn vết dấu răng anh. Nhớ đến tức ngực. Nhớ đến muốn mở toang cả mình ra để đón anh ta ùa vào. Vành tai tôi ướt rượt hơi thở gấp của anh. Chiếc váy tôi đang mặc như muốn nổ tung ra vì bức bối. Những ngón tay của anh bứt tung từng chiếc cúc áo của tôi ra. Đến tận cùng tôi. Chạm vào tận cùng tôi. Thúc vỡ mọi rào cản kiểm soát của tôi. Làm tôi tê giật với mùi hương cũ. Chảy xối xả vào trong tôi từng dòng cảm xúc. Lẫn cả vào nhau. Và thỏa thuê. Chuẩn xác là thỏa thuê. Anh ta nằm phủ phục trên người tôi. Còn tôi thì ngay sau khi vừa dứt trận cuồng phong ấy, lòng tôi lạnh ngắt, mắt tôi mờ đi, trái tim tôi chùng xuống và màn đêm buông phủ kín quanh tôi. Cảm giác như thể tôi đang rơi xuống vực thẳm không đáy vậy. Chỉ thiếu đường tôi sẽ tự tát vào tôi một ngàn lẻ tám cái tát. Tôi biết mình sai rồi. Sai rồi! Sai rồi!
Video đang HOT
Anh ấy lấy một phụ nữ thua kém tôi nhiều mặt nhưng hơn đứt tôi về liêm sỉ và đạo đức (Ảnh minh họa)
Tôi đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh ta ngay sau buổi hôm ấy. Tôi nói dối chồng sắp cưới của tôi là tôi bị mất sim và đòi mua điện thoại mới. Tôi cũng rủ chồng sắp cưới của mình đi chơi xa cả tuần trời. Anh ta sau hôm đó còn cố liên lạc vài lần rồi cũng đau khổ mà thôi. Anh ta lại xách vali về nước Mỹ. Tôi cố gắng gột bỏ buổi chiều đáng sợ ấy ra khỏi đầu mình một cách khó khăn. Thậm chí trong suốt từ hôm sau đó, tôi với chồng sắp cưới của tôi không làm gì hết cả. Khi chồng sắp cưới của tôi đòi hỏi, tôi chỉ giúp anh ấy giải tỏa bằng cách khác. Tôi lấy lý do là tâm trạng lo lắng quá nên không hào hứng với chuyện ấy. Chồng sắp cưới của tôi cũng không đòi hỏi quá nhiều nên anh ấy cũng thôi. Đó là lý do khiến tôi biết chắc cái thai trong bụng của tôi là của ai. Tôi phát hiện ra điều đó khi vừa cách đám cưới 4 ngày.
4 ngày. Chỉ 4 ngày nữa thôi, tôi sẽ cưới một chuyên gia tâm lý của riêng tôi. Người đàn ông chỉ giỏi giang, tâm lý và còn yêu tôi hết mực. Toàn bộ lương của anh ấy, tài sản của anh ấy lẫn trái tim của anh ấy đều dồn cả cho tôi. Người đàn ông tuyệt vời này lẽ ra đã thuộc về tôi vĩnh viễn. Cái nụ cười mê hồn này của anh lẽ ra sẽ được gắn lên gương mặt của các con tôi. Những cuốn băng anh đã kỳ công ghi âm giọng đọc của anh để chuẩn bị cho con tôi sau này. Kế hoạch cải tạo cả một mảnh đất rộng hơn 3ha của bố mẹ anh tặng vợ chồng tôi thành một thiên đường cho hai vợ chồng và 4 đứa con (cả hai đều quyết định sinh 4 đứa con). Và cả việc anh đã bán hai căn hộ chung cư của riêng anh chỉ để lấy tiền mở một nhà hàng cho tôi quản lý. Anh muốn tôi làm việc bằng đam mê chứ không phải để kiếm tiền.
Rồi đám cưới của tôi 4 ngày nữa sẽ không chỉ là một đám cưới mà sẽ trở thành một bữa tiệc có một không hai với các phân khu theo các chủ điểm Xuân – Hạ – Thu – Đông. Đám cưới tiêu tốn đến nhiều tỉ đồng chỉ vì anh bảo: Chúng ta chỉ cưới có một lần trong suốt cuộc đời mình. Dù anh có bán hết cả gia sản thì anh cũng muốn đó sẽ là một đám cưới tuyệt vời nhất. Tất cả đều tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Tôi phải bỏ đi. Tôi không thể đám cưới cùng anh với cái thai trong bụng. Một đứa con không phải là con anh. Bởi tôi yêu anh. Bởi bất cứ một sự tổn thương nào với anh cũng không được. Tôi không cho phép mình làm vậy. Không chỉ vì riêng anh mà còn vì cả gia đình của anh nữa. Một gia đình có ảnh hưởng đến xã hội. Tôi không thể lợi dụng tình yêu này để trục lợi cho bản thân. Tôi phải bỏ đi thôi. Tôi phải trốn chạy thôi. Và tôi đã quyết định trốn chạy ngay sau khi biết mình có thai.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn là một single mom, sống trong hối tiếc nhiều năm qua. Anh ấy – chồng suýt được cưới của tôi đã lấy vợ. Một phụ nữ thua kém tôi nhiều mặt nhưng hơn đứt tôi về liêm sỉ và đạo đức. Tôi nghĩ vậy. Bởi cô ấy không lừa dối anh. Bởi cô ấy trọn vẹn với anh không chỉ bằng tâm hồn mà còn cả bằng thể xác.
Theo VNE
Trận chiến của ba mẹ
Tôi lớn lên giữa những trận cãi nhau như cơm bữa của ba mẹ. Trận nào cũng như trận nào, đều khởi đầu từ những bức xúc rất lặt vặt trong công việc của ba.
Khi ba bực bội vì bị giật mất mối hàng hay có số điện thoại lạ gọi vào máy mẹ, dù là nhầm số, hoặc một ai đó ghé mua hàng mà nhìn ngắm mẹ quá chăm chú... là có chuyện. Phần kết của những trận cãi vã cũng luôn giống nhau, ba kể tội mẹ thời con gái đã dâng hiến hết cho người yêu, ba chỉ là người đến sau. Rồi ba kết luận, mẹ chẳng có gì dành cho ba, chỉ là sự thừa thãi còn sót lại. Lần nào mẹ cũng khóc, chỉ nói được một câu duy nhất: "Ông đã chấp nhận lấy tôi, sao cứ mãi dằn vặt về chuyện ấy?".
Tôi vẫn nhớ cái lần đầu tiên ba chính thức công bố cho chị em tôi biết tội lỗi của mẹ. Khi ấy tôi mới học lớp 5, chưa hiểu chuyện ba nói có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Em gái tôi khi ấy chưa đầy năm tuổi, càng chẳng hiểu tội của mẹ ra sao. Thấy thái độ hằn học của ba và những giọt nước mắt lăn dài trên mặt mẹ, hai chị em tôi cũng ngân ngấn nước mắt khóc theo. Trước mặt hai chị em tôi, ba chỉ mặt mẹ mà nói, mẹ chúng mày là thứ đàn bà không ra gì, đã ngủ với người khác trước khi lấy ba, bà ấy không có gì cho ba, không có gì cho gia đình này cả...
Suốt một thời gian dài sau đó, em gái tôi cứ mãi hỏi tôi về những lời kết tội của ba, nhưng bản thân tôi khi ấy còn chưa hiểu thì làm sao có thể giải thích được. Tôi bắt đầu để ý tìm hiểu trên sách báo, vì cuộc sống của chị em tôi gần như khép kín trong mặc cảm gia đình, không bạn bè, không người thân, họ hàng hai bên đều ở xa. Càng lớn, tôi càng nhận ra sự hy sinh, chịu đựng của mẹ suốt những năm tháng qua là vì ai, vì cái gì. Và vì thế, khoảng cách giữa tôi và ba ngày càng lớn. Không lẽ sự hy sinh của mẹ cho gia đình và hai đứa con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi không đủ để xóa nhòa một lỗi lầm của mẹ trong quá khứ? Cái lỗi lầm mà chính ba đã tha thứ khi quyết định hỏi cưới mẹ.
Giờ tôi đã 22 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chưa có bạn trai nào vì mặc cảm và ám ảnh về hình ảnh một người chồng, người cha nhỏ nhen với chính người phụ nữ đầu gối tay ấp. Mỗi tháng, tôi chỉ về nhà một lần nhưng những trận cãi vã giữa ba mẹ tôi dường như không vì thế mà đứt đoạn. Em gái tôi giờ cũng đã hiểu ra cái tội của mẹ nhưng vì vốn quen với sự giáo dục khắt khe của ba mẹ nên chị em tôi vẫn chỉ lặng im. Tôi thực không biết phải làm sao để có thể chấm dứt được những cuộc cãi nhau ấy, chỉ biết cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để nguôi ngoai phần nào nỗi ấm ức trong lòng ba.
Theo Dantri
Cảm ơn em đã rời xa anh Cảm ơn em đã cho anh những tháng ngày hạnh phúc, cho anh biết yêu và được yêu. Em cho anh được nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu nhưng cũng đầy đau khổ và nước mắt. Những tháng ngày đó có lẽ suốt cuộc đời anh không bao giờ quên. Giống như bao đôi tình nhân khác anh và em...