Quá yêu em nhưng ranh giới chúng tôi chỉ là bạn
Em nói sẽ luôn bên tôi những lúc tôi ốm đau nhưng tình cảm của em chưa đủ lớn, chúng tôi chỉ có thể là bạn.
Hình ảnh minh họa
Tôi 23 tuổi, em 24 tuổi, chúng tôi quen nhau vào một buổi chiều thu đã bắt đầu xuất hiện những cơn gió lạnh, lá vàng rơi trên những con phố Hà Nội. Lòng tôi giờ rất trống trải, mất phương hướng không biết phải làm như thế nào. Khi còn là sinh viên, cuộc sống của tôi thật sự nhàm chán, chỉ ăn chơi rồi ngủ, đến tiết là đi học, cứ thế trôi qua êm đềm. Rồi như một định mệnh, tôi quen em, chúng tôi chia sẻ, tâm sự những vui buồn, khó khăn trong cuộc sống. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chúng tôi là những người bạn bình thường, hiểu nhau nên chia sẻ. Thời gian cứ thấm thoát qua đi gần một năm, tôi và em cứ như vậy, tiếp xúc với nhau, dành tình cảm cho nhau. Có lẽ số ngày chúng tôi không nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi hiểu ra rằng mình đã yêu em rất nhiều, đến lúc phải nói ra cho em biết và tôi cũng cảm nhận được em có tình cảm với tôi.
Vào một ngày cuối năm, tôi lấy hết động lực để bày tỏ với em tình yêu của mình, tôi muốn chúng tôi là người yêu của nhau. Trong suy nghĩ ấy tôi cứ mặc định rằng em sẽ chấp nhận và chúng tôi ở một ví trí khác cao hơn trong lòng nhau. Hóa ra tôi đã lầm, em nói chúng tôi chỉ là bạn mà thôi, hiện tại em chưa có cảm xúc nhiều với tôi, nói tôi đừng có hy vọng nhiều từ em. Tôi suy sụp và chưa bao giờ lại có cảm xúc tệ như vậy, khóe mắt cay nhưng vẫn phải đồng ý. Trong đầu tôi có ý nghĩ chắc em cần nhiều thời gian hơn để chúng tôi hiểu nhau hơn nữa. Tôi và em tiếp tục như thế cho đến khi tôi biết mình mắc bệnh nặng, căn bệnh có thể làm tôi phải rời xa em mãi mãi, lúc ấy chưa bao giờ tôi lại sợ chết như vậy. Tôi còn em và gia đình luôn bên cạnh nhưng ông trời lại nhẫn tâm quá.
Video đang HOT
Trong lúc tôi bệnh có em động viên, chia sẻ, điều đó làm tôi vững tâm hơn, giúp tôi có thêm niềm tin rằng căn bệnh này sẽ khỏi. Em nói sẽ luôn bên tôi những lúc như thế này, tôi càng thêm yêu em hơn, tự hứa rằng không thể để mất em. Lúc bấy giờ tôi lại hỏi em rằng chúng tôi có thể thành người yêu của nhau không nhưng vẫn câu trả lời cũ, rằng tình cảm của em chưa đủ lớn, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Những lần em nói ra đều có sự ngại ngùng và tôi cảm thấy rất khó hiểu. Tôi lại một lần nữa suy sụp, không còn động lực để chữa bệnh, sụt 3 kg trong 2 tuần. Tôi phải làm sao để có tình cảm của em?
Lâm
Theo vnexpress.net
Ngày hai gia đình ra mắt, mẹ chồng tương lai nói một câu khiến bố đẻ dẫn tôi về luôn, không cưới xin gì nữa
Nghe người ta xúc phạm con gái mình, bố tôi không thể chấp nhận.
Tôi và Tuấn quen và yêu nhau được một thời gian thì quyết định làm đám cưới vì cả 2 cũng không còn trẻ nữa. Tuy nhiên, mẹ của Tuấn thì không thích tôi, bà vốn nhắm cho anh một mối tốt, là bạn làm ăn của bà. Mỗi lần tôi đến chơi, mẹ anh không ngừng kể về cô gái đó, nào là xinh đẹp, ngoan hiền, tài giỏi, gia đình lại rất bề thế.
Tôi thực ra cũng chẳng phải kém cỏi gì, gia đình tuy không giàu có nhưng cơ bản. Bố mẹ tôi đều là những người hiền lành, tốt bụng. Gia đình 4 người của chúng tôi sống rất vui vẻ, hòa thuận và yêu thương nhau. Đặc biệt, tôi hợp với bố, từ nhỏ bố đã rất yêu thương và chiều chuộng tôi. Bố vẫn bảo với mọi người, đẻ con gái là thương nhất, sau này bố nhất định không cho phép ai làm tổn thương tôi.
Mẹ chồng tương lai nói nhiều câu rất dễ khiến người khác tổn thương. (Ảnh minh họa)
Chuyện tôi không được lòng mẹ Tuấn, bố tôi cũng biết. Ông vẫn khuyên tôi rằng hãy luôn cố gắng để người ta có thể nhìn thấy mặt tốt của mình. Tuy nhiên, nếu như sự cố gắng của mình không có ý nghĩa với họ thì tốt nhất là nên từ bỏ để giải thoát cho bản thân. Nhưng khi thấy con gái hạnh phúc với tình yêu của mình, bố tôi vui lắm và cũng ra sức ủng hộ chúng tôi. Dù cũng có những điều không thực sự hài lòng về Tuấn nhưng bố tôi vẫn cho qua, tin tưởng rằng anh sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.
Hôm đó, gia đình tôi và Tuấn hẹn gặp mặt nói chuyện người lớn để bàn chuyện cưới hỏi. Theo hẹn là 10h30 nhà Tuấn sang, nhà tôi chuẩn bị nấu cơm tươm tất nhưng tận 11h30 họ mới xuất hiện. Lý do thì rất khó hiểu là vì còn phải đợi đón đứa cháu con chị gái Tuấn đi học về.
Tuy có chút phật lòng nhưng bố mẹ tôi vẫn vui vẻ, niềm nở với bố mẹ Tuấn. Thế nhưng, thái độ của mẹ Tuấn vô cùng khó chịu, không thoải mái. Đặc biệt, khi ngồi nói chuyện, mẹ anh còn nói những lời dễ làm người khác cảm thấy tổn thương, tự ái. Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh, nhà Tuấn cũng không ở lại ăn cơm dù nhà tôi đã chuẩn bị chu đáo. Sau hôm đó, bố tôi đã rất không hài lòng nhưng vì thương tôi nên ông vẫn chiều ý con gái.
Bố tôi đã rất bực mình trước những lời nói của mẹ Tuấn. (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm của sự việc là một tuần sau, gia đình tôi sang thăm nhà Tuấn theo lời mời của bố mẹ anh. Gia đình tôi đến lịch sự, đến đúng giờ còn nhà Tuấn có vẻ không chuẩn bị gì nhiều. Vừa ngồi nói chuyện được vài câu hỏi thăm, mời nước, mẹ Tuấn nhanh chóng mở lời: 'Cũng thưa với anh là thực tế gia đình tôi chưa muốn cho cháu Tuấn cưới vợ và cũng còn nhiều điều chưa hài lòng ở cháu Linh. Tôi cũng bảo chúng nó cứ tìm hiểu nhau cho kỹ đi, không có lại nhiều cái không hợp. Tôi cũng tiếp xúc qua với cháu Linh thì thấy đúng là cháu có những cái chưa hợp với gia đình tôi đâu. Nhưng thôi các cháu muốn thì tôi cũng đành phải chiều, rồi có gì tôi sẽ dạy bảo sau'.
Bố tôi nghe những lời bà thông gia tương lai nói thì giận tím mặt, cứ như thể nhà trai bị nhà gái ép cưới vậy. Đáp lại lời mẹ Tuấn, bố tôi nói: 'Vâng, nếu như gia đình chị chưa muốn thì cứ để từ từ cũng được, gia đình nhà tôi cũng không vội. Cứ để các cháu tìm hiểu nhau cho kỹ rồi hai gia đình nói chuyện cũng được'. Nói rồi bố tôi đứng phắt dậy, dắt tay tôi rời khỏi nhà Tuấn trong sự ngỡ ngàng của mẹ anh.
Mặc dù sau đó bố tôi cũng tự nhận mình quá nóng giận khi cư xử như vậy nhưng bố nói với tôi: 'Bố cảm nhận con sẽ không có được cuộc sống bình yên khi bước chân vào làm dâu gia đình đó đâu'.
Theo kenhsao.net
32 tuổi tôi muốn có con vì việc lấy chồng không biết đến bao giờ Nếu sinh con mẹ sẽ hỗ trợ ít nhất một năm đầu về tiền bạc, chăm sóc con, rồi tôi phải tự lo. Ảnh minh họa Tôi 32 tuổi, trải qua vài mối tình, trong đó có một người tôi yêu nhưng không thành. Ngoài người đó ra tôi thấy mình chẳng có tình cảm thực sự với ai dù quen cũng nhiều....