Quá khứ đã xa
Tôi bắt đầu nhắm mắt lại và ảo tưởng về những năm tháng ấy, những ngày khó quên ấy. Hôm nay trời lại mưa, những hạt mưa nặng trĩu, gợi cho tôi nhớ về những kỉ niệm của ngày nào chúng tôi yêu nhau… Đúng vậy, thời gian không quá xa để cho tôi và anh phải quên đi một mối tình không còn gọi là ngây thơ gì nữa… Tôi có khóc đâu… ấy mà sao lại có những vệt nước gì mặn chát trên môi. Nụ cười chăng? Làm gì có, nụ cười gì mà sao lại mằn mặn trên môi? Tôi không biết tôi đang cười hay là đang khóc nữa…
Thật ra tôi đang chờ đợi thời gian trôi qua để gạt hình bóng anh ra khỏi tâm trí tôi. Dẫu ngày ấy tôi cần lắm vòng tay và hơi ấm của anh, cần lắm cái nắm tay của anh mỗi khi tôi buồn cô quạnh. Phải nói là tôi cần lắm được anh an ủi… rất cần những lời anh thì thầm bên tai. Có phải tất cả những điều ấy là của ngày hôm qua đã xa, của quá khứ rồi ư?
Quả thật tôi lại yếu đuối và ngập chìm trong một tình yêu không thể có? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Quá khứ đã thật xa rồi? Tôi bắt đầu nhắm mắt lại và ảo tưởng về những năm tháng ấy, những ngày khó quên ấy… Thực tại tôi cảm giác thật trống vắng, trống đến nỗi tôi chợt nhận ra không còn ai đi bên tôi mỗi chiều về, không còn ai cho tôi dựa vào vai để khóc mỗi khi gặp những nỗi buồn mà không thể tả được cùng ai… Ngoài trời mưa lại rơi… mưa to như trút nước, nhìn cơn mưa… tôi thẫn thờ nhớ lại khoảng thời gian…
Tôi nhớ mãi… đó là những lần nhớ anh… tôi lại soạn những tin nhắn thật dài để gửi anh nhưng rồi lại xóa hết. Tôi sợ, sợ đủ thứ! Tôi mâu thuẫn thật, thì ra tôi không thể quên được anh. Tại sao thế… tại sao tôi lại không thể quên anh? Tại sao tôi lại nhớ đến anh mỗi khi trời mưa xuống… mỗi khi hoàng hôn đến cũng như những lúc đêm về? Tại sao tôi phải nhớ mong về anh? Quả thật tôi lại yếu đuối và ngập chìm trong một tình yêu không thể có?
Một tiếng sét thật to… hòa lẫn trong cơn mưa chiều giông nhỏ… Xin cảm ơn ông trời đã làm con thức tỉnh. Tuy tiếng sét có đưa tôi lại trở về với hiện thực, nhưng sao vẫn không thể quên được anh. Tôi vẫn không hiểu tại sao nữa… Thôi thì cứ chờ đợi thời gian, vì chỉ có thời gian trôi qua mới có thể gạt được hình bóng của anh ra khỏi tâm trí tôi… Có lẽ, hy vọng thời gian sẽ giúp tôi quên được anh mà thôi?!?
Theo 24h
Trái tim bị từ chối
Tôi và cô ấy quen nhau rồi yêu nhau được bốn năm.Tôi du học còn cô ấy học đại học ở Hà Nội. Thời gian bên nhau của chúng tôi không được nhiều vì tôi ở xa, nhưng mỗi hè tôi đều về Việt Nam và chúng tôi rất hạnh phúc.
Chúng tôi phải giấu gia đình vì bố mẹ cô ấy nói rằng tuổi Ất sửu và Kỷ tỵ không hợp về mọi mặt. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau say đắm và kín đáo. Chúng tôi nghĩ rằng sau khi ra trường sẽ công khai với bố mẹ vì lúc đó chúng tôi đủ lớn để bảo vệ tình yêu. Khi tôi tốt nghiệp đại học về nước và làm ở Hà Nội, cô ấy học năm cuối đại học. Chỗ tôi làm gần chỗ cô ấy ở trọ nên hằng ngày chúng tôi đều gặp nhau và thật hạnh phúc. Rồi tình cờ chuyện của chúng tôi cũng đến tai bố mẹ cô ấy và họ phản đối kịch liệt. Mẹ cô ấy vì suy nghĩ nhiều đã phải nhập viện một tuần để chữa mắt (mẹ người yêu tôi bị đau mắt cứ suy nghĩ là lại bị tái phát). Người yêu tôi phải nói dối gia đình là đã chia tay với tôi để bố mẹ yên tâm. Nhưng chúng tôi vẫn yêu, hạnh phúc bên nhau. Khoảng thời gian bên nhau được nữa năm thì tôi nhận được quyết định đi học 3 năm cao học ở nước ngoài và chính cô ấy động viên tôi đi học để về nói chuyện với bố mẹ dễ dàng hơn.
Một thời chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Chúng tôi quyết tâm trao nhẫn cho nhau cùng những lời thề mặc dù chưa là vợ chồng chính thức. Ngày tôi đi, cô ấy khóc rất nhiều. Ngày cô ấy chuẩn bị ra trường tôi đã về Việt Nam mặc dù mới đi học được 4 tháng. Sau hơn một tháng ở bên cô ấy tôi lại phải đi. Chúng tôi ngày nào cũng trò chuyện qua mạng, dù ở xa nhưng chúng tôi luôn tin tưởng và hạnh phúc với nhau. Chúng tôi hứa hẹn là hè tới tôi về và cô ấy sẽ đưa tôi đến gặp bố mẹ để chúng tôi có thể khẳng định tình yêu của mình.
Bây giờ, cô ấy làm việc ở một ngân hàng. Từ ngày đi làm cô ấy ít nói chuyện với tôi hơn và hay cáu với tôi. Tôi hụt hẫng và lo lắng nhưng tôi nghĩ cô ấy đi làm phải theo giờ giấc và chịu nhiều áp lực. Tôi cố gắng kể nhiều chuyện và làm nhiều trò nhưng tôi cảm nhận được rằng cô ấy không hề vui. Rồi cô ấy nói phải chia tay với tôi vì bố mẹ nhất định phản đồi chuyện không hợp tuổi và còn thêm lý do nữa là ngày trước chú ruột của tôi cũng yêu mẹ của cô ấy rồi hai người chia tay trong sự hận thù. Vì thế, bây giờ họ ngoại nhà cô ấy khó có thể nói chuyện được với gia đình tôi. Mẹ cô ấy khi biết chuyện của chúng tôi lại khóc và phải vào viện. Cô ấy đành quyết định chọn gia đình và chia tay với tôi trong khi tôi vẫn đang học ở nước ngoài.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Bây giờ tôi nhắn tin hay gọi điện, cô ấy đều không trả lời. Tôi rất yêu cô ấy và tôi đã khóc rất nhiều. Tôi ở xa không thể đến bên cô ấy để động viên và cùng nhau thuyết phục gia đình. Tôi không thể học hành vì rất đau khổ và tôi không bao giờ muốn mất cô ấy. Tôi viết nhưng dòng tâm sự này mong mọi người giúp đỡ bằng những lời khuyên, chia sẻ để chúng tôi được hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Từ bỏ một người chồng trăng hoa hay giữ... bố cho các con? Tôi và anh quen biết nhau khi còn rất nhỏ, đến khi đi làm thì gặp nhau, quen nhau. Sau 01 thời gian suy nghĩ, tôi quyết định kết hôn cùng anh dù biết tính anh vốn ham chơi, trăng hoa, bay bướm vì tôi nghĩ khi lập gia đình rồi anh sẽ chững chạc và thay đổi nhất là khi có con....