Phụ nữ, nếu không muốn chồng co.i thườn.g thì phải biết thể hiện mình không phải dạng vừa đâu
Chị nghĩ, nếu mình cứ nhịn nhục mãi mà không làm căng chuyện một lần vào hôm đó thì không biết giờ chị và chồng có còn sống yên ổn với nhau hay không. Vậy nên, phụ nữ đừng để đàn ông đối xử t.ệ bạ.c với mình nữa, nếu không muốn chồng co.i thườn.g thì phải biết thể hiện rằng mình không phải dạng vừa đâu.
Anh là người đàn ông hiền lành và yêu vợ con. Đi làm về sớm anh vẫn vào bếp phụ vợ cơm nước chứ không giống như nhiều người chỉ biết ngồi đợi cơm vợ. Duy chỉ một điều, khi bực bội chuyện gì, anh lại cau có, đá thúng đụng nia, rồi văng tục chử.i bậy. Cũng vì cái tính chẳng giống ai đó mà vợ chồng chị thường xuyên cãi nhau.
Đặc biệt, anh hay ỷ lại vào việc mình là chồng nên có quyền lớn tiếng quát nạt vợ rồi sẵn sàng đuổi vợ ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Lần đầu tiên chị bị chồng đuổi là khi đang mang thai 3 tháng. Khi ấy chỉ vì chị nghén ngẩm không ăn được cơm mà vợ chồng lời qua tiếng lại. Chẳng ngờ anh xưng mày tao rồi đuổi vợ đi khiến chị sững sờ. Chị khóc cạn nước mắt vì nghĩ rằng chồng chẳng cần đến mẹ con mình nữa… Mấy ngày sau, anh có làm lành nhưng nó đã trở thành một vết sẹo trong lòng chị.
Chị khóc cạn nước mắt vì nghĩ rằng chồng chẳng cần đến mẹ con mình nữa… (Ảnh minh họa)
Lần thứ 2 là khi chị gần tới ngày sinh. Hôm đó, anh đi nhậu tới 9 rưỡi tối mới về, mặc vợ ở nhà ngồi đợi cơm. Về tới n hà anh chẳng hỏi han vợ 1 câu mà bỏ thẳng lên phòng. Chị bực quá nói vài câu không ngờ anh đậ.p cửa rầm rầm rồi chỉ tay đuổi vợ đi một lần nữa. Chị cũng tự ái đi luôn, nhưng thực ra chị chỉ định đi bộ cho khuây khỏa ai ngờ về tới nhà thì chồng đã khóa cửa từ bao giờ.
Chị vội vã gọi điện vào máy chồng nhưng gọi đến sập cả nguồn anh cũng không bắt máy. Cực chẳng đã chị phải sang nhà cô em dâu ở bên cạnh ngủ nhờ. Tối ấy chị kể lể 1 hồi với em dâu về chồng, cô ấy động viên chị đừng khóc nhiều nữa mà ảnh hưởng đến con trong bụng. Khi ấy chị tủi thân vô cùng, có ai bầu vượt mặt gần tới ngày sinh mà bị chồng nhốt ở bên ngoài không?
Video đang HOT
Hôm sau tỉnh rượu, biết vợ ở nhà em dâu, anh cũng sang xin lỗi rồi đón chị về. Nhưng đó chẳng phải là lần cuối cùng anh đuổi vợ ra khỏi nhà. Cứ nóng lên anh lại đuổi chị đi. Dạo trước bị chồng đuổi, chị khóc lóc rồi ôm con đi về ngoại. Nhưng sau đó chị nhận thấy chẳng thay đổi được gì, như thể đuổi vợ đi là một thói quen. Trước anh còn xin lỗi chứ sau anh cũng chả thèm xin lỗi hay sang đón vợ con về nữa, thậm chí có lần chị đi anh còn dặn với: “Đi được thì về được, thằng này không đón đâu”.
Có ai trong hoàn cảnh như chị mới thấm thía nỗi nhụ.c nh.ã khi bị chồng thích thì cho ở, không thì đuổi đi. Sau nhiều đêm vắt có suy nghĩ chị nhận ra một điều: Muốn sống yên ổn, không muốn chồng co.i thườn.g thì phải biết thể hiện mình không phải dạng vừa đâu để trị tận gốc cái bệnh đuổi vợ đi của chồng mình.
Hôm ấy chị cố tình mua thịt mỡ về cho chồng ăn. Tính anh ghét nhất thịt mỡ, vì thế vào bữa ăn anh sừng sộ mắng vợ. Anh hất đổ cả nồi cơm rồi xơi xơi mắng vợ vô dụng. Chị to tiếng cự cãi và bị anh chỉ tay đuổi ra khỏi nhà như mọi lần.
Chị không khóc lóc như mọi khi mà hất mặt lên hỏi lại: “Đây có phải nhà anh đâu mà anh dám đuổi tôi. Nhà này là do bố mẹ cho hai vợ chồng sau khi cưới. Bố mẹ chưa đuổi thì anh không có quyền đuổi tôi”. Nghe vợ nói vậy, anh sững người rồi đỏ mặt tía tai bảo chị lặp lại lần nữa. Chị chẳng sợ, lặp lại y nguyên lời. Thế là anh tát tới tấp vào mặt vợ 2 cái rồi đuổi chị đi.
Thế là anh tát tới tấp vào mặt vợ 2 cái rồi đuổi chị đi. (Ảnh minh họa)
Ngay lập tức, chị điện cho ba mẹ chồng rồi anh chị em nhà chồng đến với lý do chị bị chồng đán.h. 15 phút sau cuộc gọi mọi người đã tụ tập đông như chợ tại nhà chị. Xem đoạn video do chị cố tình quay qua điện thoại bố mẹ chồng chị liền mắng cho con trai một trận vì cái tội đán.h v.ợ vô cớ. Chị nước mắt ngắn dài xin phép bố mẹ chồng được về nhà đẻ vì không muốn mình được cưới xin đàng hoàng mà lại bị chồng đối xử như vậy. Nghe thấy mấy lời thống thiết của chị thì cả nhà chồng tìm mọi cách ngăn con dâu lại, mẹ chồng còn bắt chồng phải giữ vợ lại và xin lỗi vợ ngay lập tức.
Anh lúc này cũng hoảng hốt hoảng kéo tay vợ lại. Cuối cùng, chị đưa ra bản cam kết bắt anh kí vào, trong đó chị viết rõ ràng nếu chồng dám đuổi mình đi lần nữa thì chị sẽ đưa đơn l.y hô.n ngay tức thì. Và anh đã ưng thuận cầm bút kí vào.
Từ đó đến nay, đã 5 năm nhưng anh chưa đuổi vợ 1 lần nào nữa. Chị nghĩ, nếu mình cứ nhịn nhục mãi mà không làm căng chuyện một lần vào hôm đó thì không biết giờ chị và chồng có còn sống yên ổn với nhau hay không. Vậy nên,phụ nữ đừng để đàn ông đối xử t.ệ bạ.c với mình nữa, nếu không muốn chồng co.i thườn.g thì phải biết thể hiện rằng mình không phải dạng vừa đâu.
Theo Một Thế Giới
Mẹ chồng co.i thườn.g nhà mẹ đẻ tôi
Tôi lấy chồng được hơn 1 năm, tôi mang thai trước nên con trai tôi giờ đã 9 tháng tuổ.i. Vì điều kiện con nhỏ tôi phải ở nhà chăm con, nhà chồng cũng khá giả nên tôi không phải lo gì về chuyện cơm ăn, áo mặc và có lẽ cũng không có gì đáng nói nếu như mẹ chồng tôi không tỏ thái độ với nhà đẻ tôi.
Tôi lấy chồng xa, mỗi năm bố mẹ ra thăm một, hai lần là quý lắm rồi. Ngày tôi sinh con, bố mẹ tôi bỏ việc ở nhà để ra với tôi, bố tôi là công chức, còn mẹ tôi bán hàng thời trang, gia đình cũng có thể nói là có điều kiện. Họ hàng bên tôi cũng sống tình cảm, tôi sinh con mọi người giành nhau ra chơi với cháu. Dì tôi, bà nội, bà ngoại cũng đã bảy tám chục tuổ.i vẫn đi xe 300km để nhìn mặt chắt. Thế nhưng bên nội chỉ cách 40km thì chưa một ai biết cháu vuông tròn ra sao, chưa một ai đến thăm cháu dù cháu sinh ra bị suy hô hấp phải đi viện gần nửa tháng.
Vì điều kiện ở xa, tôi lại sinh dịp gần Tết nên mẹ tôi nhờ chị gái tôi ra ở chăm tôi tháng cữ. Chị tôi hơn tôi 2 tuổ.i, vừa tốt nghiệp đại học, đang chờ việc. Chị ở nhà chồng tôi làm đủ thứ việc, cơm nước giặt giũ, thức đêm trông cháu, thế nhưng chị chồng tôi luôn tỏ thái độ khinh khỉnh, ăn cơm nhà năm người thì chỉ lấy bốn cái bát, so đũa thì so tất cho mọi người còn đôi của chị tôi thì vứt toẹt ra giữa bàn.
Nhiều lúc thương chị nhưng tôi không biết làm sao, cũng không muốn gây chiến trong nhà nên phải động viên chị cố gắng vì em và vì cháu. Có khi ngồi ăn, chị tôi tủi thân chạy ra ngoài khóc thì mẹ chồng tôi bảo "đồ dở hơi". Khi đó, tôi mới sinh xong lại bị sốt sữa nên không đứng dậy được, chị tôi khóc ở ngoài một mình rồi lại tự đi vào ngồi ăn dưới ánh mắt lườm nguýt của mẹ chồng tôi. Còn tôi chỉ biết nín nhịn để không khóc theo.
Bố mẹ và dì tôi ra chơi, chị chồng tôi không mở mồm ra chào nửa câu, mặt hằm hằm như nhà tôi ra ăn xin ấy. Dù biết nhà tôi không giàu bằng nhà chồng nhưng đâu cần sống với nhau kiểu ấy. Mẹ chồng tôi còn khinh mẹ tôi ra mặt, có lẽ vì mẹ tôi là dân buôn bán còn bà là quan chức cấp cao. Mẹ tôi biết nhưng bảo tôi "thôi con ạ, cốt là người ta đối tốt với con và cháu là được rồi". Mà đúng là nhà chồng tốt với tôi và con tôi thật. Con tôi ăn uống không thiếu gì, cái gì cũng là đồ xịn, bà chăm cháu bà kĩ lưỡng cưng nựng hết lời, tôi vì thế cũng được hưởng lây, muốn ăn gì thì ăn, chỉ việc ở nhà trông con với làm mấy việc cơm nước nhà cửa.
Chỉ có điều bà không muốn cho tôi và cháu về quê, mỗi lần muốn về là một lần khổ. Đợt con tôi được sáu tháng thì bà nội tôi ốm nặng, sợ không qua khỏi, nửa đêm người nhà báo tin tôi phải gọi bà dậy để xin phép thì bà nói thẳng "không đi được, các cụ già, các cụ chế.t đấy là quy luật rồi, con đang nhỏ không đi được. Còn đứa nào muốn về thì cứ về (ám chỉ tôi), tao mua sữa ngoài cho cháu ăn. Ở trong nhà này phải được sự thống nhất, còn nếu ra ngoài ở riêng thì muốn đi đâu hãy đi". Tôi nghẹn lời không nói được gì, đêm đấy tôi trằn trọc suy nghĩ và sáng hôm sau tôi quyết định ra về. Nếu bà nói thẳng vậy thì tôi sẽ về, sau trở ra nói chuyện rồi nhất nữa sẽ ở riêng, dù lúc này vợ chồng tôi chưa có gì trong tay cả.
Vợ chồng con cái dắt díu vay mượn về quê rồi nhắn tin báo cho bà biết (lúc đấy bà đang đi làm), bà ngay lập tức điện về mắng mỏ mẹ tôi không biết dạy con, rằng đi thì dễ về thì khó đấy, bảo tôi là đứa hư hỏng, xúi dục con trai bà,... Tôi biết, vợ chồng tôi cưới sớm lại chửa trước nên không có gì trong tay, phụ thuộc hết vào bà thì bà nghĩ tôi không dám ra riêng nhưng xin lỗi là, tôi trẻ người non dạ thật nhưng một khi sống hết tình, hết nghĩa kiểu đấy, tôi sẵn sàng gửi con để đi rửa bát thuê nuôi con.
Tôi sống biết điều, chăm chút cho nhà chồng, nhẫn nhịn đủ điều thì tôi không sợ gì ai cả. Bà nuôi tôi, nuôi con tôi bây giờ thì sau này con lớn tôi đi làm tôi cũng không phụ bà, có vay có trả chỉ cần tình cảm là tôi vui rồi, vậy mà... Tôi sống với mẹ tôi có 21 năm nhưng tôi sẽ sống với bà hết phần đời còn lại, thế thì sao bà phải tỏ thái độ như thế? Mẹ chồng muôn đời không thể hòa hợp với con dâu được sao?
Tôi nghĩ chán nản vô cùng. Gia đình tôi đâu có phải nghèo khó gì quá, mà nếu có nghèo thì cũng không cho phép bà khin.h b.ỉ nhà tôi. Người nhà ra chơi có mấy khi, vậy mà bà lại tỏ thái độ co.i thườn.g. Tôi nghĩ mẹ chồng tôi thật sự quá nhẫn tâm, &'hết thuố.c chữa' cho mối quan hệ này thật rồi.
Tôi quyết định, nếu lần này, mẹ tôi làm găng mọi chuyện, đuổi tôi ra ngoài, tôi chấp nhận luôn, nhất là phải về nhà ở cùng bố mẹ ruột của mình, tôi cũng đành. Còn hơn là phải sống nhụ.c nh.ã, chịu đựng cả đời vì nhà chồng như vậy. Các bạn nghĩ tôi có làm sai không?
Theo Afamily
Nếu xòe tay xin tiề.n chồng thì tôi không muốn Thế là tôi bị mang tiếng nắm quyền chồng nhưng thật ra người ngoài đâu biết được trong gia đình tôi như nào. Tôi và anh chung sống với nhau gần 20 năm nhưng tôi chưa bao giờ biết tiề.n là gì, mọi việc trong gia đình anh lo hết, tôi chỉ biết sáng thức dậy cày cho đến tối, tiề.n bao nhiêu...