Phụ nữ hiện đại không có khái niệm “ở nhà để ăn bám”
Phụ nữ bây giờ bình đẳng với đàn ông rồi. Các chị đừng ở nhà mà thui chột bản thân đi. Mình nên đi làm cho năng động, hiểu biết hơn và đặc biệt là sẽ làm cho bản thân tự tin khi đứng trước người đàn ông của mình.
Ảnh minh họa
Em đã đọc bài viết của chị Minh Huệ về vấn đề ở nhà chồng nuôi và những bài chia sẻ về vấn đề này. Em thấy bài “Các bà vợ ở nhà thường ếch ngồi đáy giếng” của anh Trần Tiến mặc dù lời lẽ viết hơi quá và có những câu từ có vẻ không thông cảm với phụ nữ, nhưng những điều anh nêu ra là đúng.
Em chỉ không hoàn toàn đồng ý anh dùng từ “hèn” để nói về những người phụ nữ phải ở nhà. Theo ý kiến của em thì cho dù chồng có kiếm được nhiều tiền đến đâu thì phụ nữ tốt nhất không nên ở nhà. Ở đây em không dùng từ “ăn bám” vì không phải người phụ nữ nào ở nhà cũng là vì lười không muốn đi làm, chỉ thích ăn bám chồng.
Em nghĩ đa số trường hợp chị em phải ở nhà vì hoàn cảnh chứ không phải do ý muốn. Ví dụ như chồng và gia đình chồng không cho đi làm, con cái còn nhỏ… Ngay cả một số người mẫu mới nổi vẫn bị xã hội lên án là sống bám nhưng thực ra họ vẫn đi làm, chứ đâu phải chỉ ở nhà chờ người mang tiền đến.
Em xin chia sẻ thật là mới chỉ cách đây khoảng 3 tháng em vẫn cảm thấy ở nhà sướng lắm, thích ăn ngủ xem ti vi và lên mạng lúc nào cũng được. Sau này em chỉ thích được ở nhà chăm sóc gia đình và chồng nuôi. Nhưng càng ngày em càng nghĩ khác.
Em mới tốt nghiệp đại học, chưa đi làm vì đang phải học ngoại ngữ và lo hồ sơ giấy tờ học thạc sỹ nên suốt ngày ở nhà. Em cũng không đi chơi bời gì vì bạn bè em nếu không đi du học thì cũng đi làm hết rồi, làm gì còn đứa nào đi chơi với em.
Video đang HOT
Người ta vẫn nói “Nhàn cư vi bất thiện”, cho dù đúng là ở nhà phụ nữ thường bận rộn việc nhà nhưng có 1 thực tế là chị em có thể vừa làm việc nhà vừa suy nghĩ rất nhều chuyện khác chứ không phải như đi làm thì phải tập trung đầu óc suy nghĩ vào công việc chuyên môn.
Chính vì ở nhà suốt nên em bắt đầu soi mói người yêu em và suy diễn. Em cũng nghi ngờ đủ thứ chuyện. Ví dụ như từ sáng đến trưa người yêu em mà không nhắn tin thì em bực mình rồi lại cãi nhau vì anh không yêu em, blah blah.
Nói chung em cũng mệt mà người ta cũng khó chịu. Đặt vào địa vị của các bà vợ thì em nghĩ mức độ suy diễn và nghi ngờ chắc chắn còn khủng hơn nhiều. Như thế thì mệt mỏi cho cả vợ lẫn chồng. Mà không chỉ suy diễn nhiều đâu, em thấy ở nhà rồi con người cũng kém năng động đi. Kiến thức chuyên môn và hiểu biết xã hội cũng thui chột đi. Nói chung con người mình cũ đi, thụt lùi so với xã hội. Đàn ông có ai thích người như thế.
Em đã đọc khá nhiều bài viết về tình yêu – hôn nhân. Em thấy trong các bài nói về kiểu tính cách phụ nữ khiến đàn ông nhanh chán hầu hết đều có nói đến những người phụ nữ chỉ chăm chăm nghĩ đến người đàn ông của mình, không có chí tiến thủ, sống không có mục tiêu, sống phụ thuộc vào người khác. Và thật sự em thấy những đặc điểm đó có vẻ như đều có ở người phụ nữ chỉ ở nhà nội trợ.
Nếu đi làm thì phụ nữ mới có thu nhập của mình, cho dù ít nhưng sẽ không phải quá phụ thuộc vào chồng. Đi làm rồi mới có mục tiêu rằng mình phải làm được việc này việc khác, mới biết cố gắng để hoàn thành mục tiêu đề ra. Đi làm rồi gặp bạn bè đồng nghiệp vui vẻ lại có công việc phải làm sẽ bớt thời gian để ý soi mói suy diễn chồng.
Thậm chí có khi còn có vài người để ý mình, lúc ý khéo chồng mới là người phải để ý mà giữ vợ. Phụ nữ ở nhà sẽ chỉ biết có chồng, quá yêu chồng. Người nào yêu nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn như vậy là thiệt thòi rồi.
Em thấy anh Trần Tiến nói câu này rất đúng: “Đâu phải các chị cứ ôm hết việc nhà, làm tất cả hầu hạ chồng con đến tận chân răng kẽ tóc là tốt. Như vậy chỉ tổ khiến chồng ỷ lại, con hư đốn và biến mình trở thành một “ô sin” đúng nghĩa”.
Con cái còn nhỏ thì đúng là các chị phải nghỉ ở nhà 1 thời gian rồi nhưng khi con cứng cáp hơn các chị nên gửi con cho ông bà hoặc đi nhà trẻ chứ đừng ở nhà mãi. Em nghĩ kiểu gì cũng nên đi làm, 1 công việc nhàn hạ lương thấp cũng được nhưng dù sao có đi làm thì bản thân các chị cũng khác nhiều.
Em nói thật, đàn ông bây giờ trừ những người học vấn không cao lắm, làm việc tay chân hay gì đấy đại loại thế thì họ không để ý nhiều đến vấn đề này thôi. Chứ những người đi làm công ty, cơ quan thì chắc chắn họ hay thích những người phụ nữ hiện đại có đầu óc chứ mấy người thích phụ nữ ở nhà.
Tóm lại, em nghĩ phụ nữ bây giờ bình đẳng với đàn ông rồi, các chị đừng ở nhà mà thui chột bản thân đi. Mình nên đi làm cho năng động, hiểu biết hơn và đặc biệt là sẽ làm cho mình tự tin khi đứng trước người đàn ông của mình.
Theo em chị Minh Huệ nên nói chuyện với chồng về những khó khăn của gia đình và quyết tâm đi làm đi chị ạ. Công việc nhẹ nhàng lương thấp cũng đâu có sao. Chị ở nhà mãi thấp cổ bé họng nên mới bị gia đình chồng và chồng đè nén thế đấy. Chị đi làm thì sẽ dần dần có tiếng nói của mình hơn.
Chúc chị em luôn hạnh phúc!
Theo Afamily
Thắp nến giữa đời
Người đời gọi gã là gã Sầu, bởi gã có một quán café tên Sầu Đông. Quán nhỏ xíu, chiều đến thường tối om, gã thắp nến lên đợi ngày vụt tắt, đợi những mặt người lạ quen...
Quán nằm lặng thinh giữa góc phố chộn rộn. Gã đặt vài bình hoa dại, vài bàn ghế trầm ngâm nhìn ra phố phường. Gã Sầu say nhạc xưa. Đến từng viên gạch trong quán cũng ngấm tình ca của Trịnh, của Văn Cao, Phạm Duy... Sớm, khách đến ngồi dưới hiên uống café, uống luôn lớp sương mỏng giăng mắc khắp thị thành. Chiều, khách ngồi thu lu góc quán nghe nhạc, nhìn dòng xe hối hả đuổi chút nắng cuối ngày còn vương. Phố vào đêm, giữa đèn nến lung linh, khách đến kể chuyện đời, chuyện người, chuyện tào lao. Nhìn cái cách gã thắp nến mới hiểu vì sao nhiều kẻ coi Sầu Đông là chốn tìm an yên. Bóng đêm chực tràn về, gã đã loay hoay cạo lớp nến cũ, dựng lên chục cây đèn cầy mới, rồi gã bật diêm, từ tốn thắp từng ngọn mong manh nhưng đỏ rực. Cả cuộc đời gã như dồn hết vào những giây phút ấy. Gã chăm chú nhìn ngọn lửa bắt cháy mà ánh mắt xa xăm vô cùng, tay gã không run rẩy mà vẫn để lộ bâng khuâng khi quán nhỏ tối om bỗng bừng sáng trong phút chốc.
Nhiều năm, nhiều tháng, ánh nến ấm áp thắp lên bức tranh sáng tối của những loài hoa dại in trên tường gạch cũ, của những bản nhạc xưa diệu vợi đã trở thành thứ ánh sáng liêu trai thanh lọc bụi trần. Người về ngồi với Sầu Đông, thấy soi tỏ bao điều. Kẻ buồn đau, thất vọng bỗng thấy "tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa", kẻ chán nản chợt tha thiết nhớ đời, kẻ hận thù muốn buông bỏ sân hận, kẻ nhìn mọi thứ màu hồng bỗng ngộ ra lẽ vô thường, rằng vui buồn lần lượt níu tay nhau vào đời.
Gã tên Sầu nhưng mặt không sầu đời tí nào, có chăng là nét buồn phảng phất như làn sương thu phủ lên gương mặt phong trần những râu tóc, những nếp gấp thời gian nơi khóe môi, đường mắt. Với bạn tâm giao, gã nói cười hả hê. Khuya muộn vãn khách, thường chỉ có lão chén tạc chén thù với vài ông bạn tóc đã hai màu mưa nắng. Đời sống cứ thật thà như thế thật chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
Có lần giữa cơn say, gã thắp nến lên kể chuyện đời mình. Hai chục năm trước, gã bắt gặp khuôn mặt nàng lấp lánh sau ánh nến đêm giao lưu văn nghệ sinh viên. Rồi yêu nhau say đắm. Đến nằm mơ gã cũng không dám tin sẽ cưới được nàng, vì tình đầu thường dễ vỡ, nàng lại quá mong manh, nhan sắc và thân thế của nàng đều là hiểm họa đối với gã. Thế mà nàng kiên cường hơn gã nghĩ, nàng bất chấp tất cả để được ở bên gã.
Nàng đến như giấc mơ rồi ra đi như một lời nói dối. Trời ganh ghét gã Sầu nên khiến vợ gã chết trẻ. Nàng để lại hai đứa con thơ dại và quán Sầu Đông. Nhiều người phấp phổng đoán sau cái chết của nàng, kẻ lãng tử, trọng tình cảm như gã sẽ đổ đốn ghê gớm, ơn trời gã vẫn bình yên. Gã Sầu gà trống nuôi con ngót đã hơn chục năm nhưng chưa bao giờ thấy gã hết tận tụy, ngày hai buổi đưa đón con gái đi học, nấu những món chúng thích, đêm lại thắp nến lung linh quán nhỏ như chờ đợi nàng về.
Có người hỏi sao không đi thêm bước nữa, gã chỉ cười trừ. Có khách mê Sầu Đông, đòi mua quán giá cao ngất ngưởng, gã lắc đầu. Khách hỏi bán café lợi lộc bao nhiêu mà giữ, gã bảo: "Giữ lại để thắp nến giữa đời!".
Theo VNE
Năm mới lặng lẽ Năm nay chồng nó lại xung phong trực Tết, tạo điều kiện cho những gia đình đầy đủ được sum vầy bên nhau, cũng do mọi năm Tết đã diễn ra quá nhàm chán. Vợ chồng nó giờ như hai người bạn trọ chung phòng, góp gạo vào và chẳng có thêm gì chung. Lúc đầu đi đâu mọi người cũng hỏi chuyện...