Phim triệu đô ế khách và chuyện Chánh Tín vỡ nợ
Chánh Tín vay chưa đầy 8 tỷ, phim thất bại thì bị ngân hàng tịch thu nhà cửa, nay số tiền làm bộ phim “Sống cùng lịch sử” lên tới gần gấp ba lần số tiền Chánh Tín đã mất!
Phim triệu USD, không ai xem, đạo diễn vẫn… hài lòng
Gần 1 triệu USD (21 tỷ) là tiền đầu tư cho bộ phim lịch sử Sống cùng lịch sử của đạo diễn Nguyễn Thanh Vân, biên kịch Đoàn Tuấn, hãng Phim truyện Việt Nam. Phim làm trong một năm ròng rã với 300 người tham gia. Rõ là tiền nhiều, đạo diễn giỏi và biên kịch nổi tiếng, diễn viên đông, hãng phim lớn nhất Việt Nam. Ấy vậy mà phim làm xong dù được ưu tiên hết mức như chiếu khung giờ vàng, giá vé rẻ mà rạp vẫn phải hủy chiếu vì… chẳng ai đến xem.
Một cảnh trong bộ phim triệu đô của điện ảnh Việt Nam Sống cùng lịch sử.
Nhưng nói cho cùng, bộ phim triệu đô này chỉ được công chúng lẻ tẻ biết đến khi… nó ế. Còn lý do chính dẫn đến việc phim không ai xem này được người trong cuộc cho là vì không có ai quảng bá. Kinh phí 21 tỷ chỉ để dành cho làm phim. Mà thực làm theo đạo diễn Nguyễn Thanh Vân cũng chỉ có 13 – 14 tỷ, số 7 – 8 tỷ bạc còn lại để chi phí cho Hãng phim. Kinh phí hậu kỳ chỉ vẻn vẹn 100 triệu và kinh phí quảng bá thì không thấy đâu.
Chính vì thế mà hiện nay người hài lòng với nội dung bộ phim này theo báo chí lại chính là… đạo diễn Nguyễn Thanh Vân. Còn phim hay dở thế nào thì là một bí ẩn, bởi vì ngay khi vài ba người xem đến rạp trong từng suất chiếu thì phim cũng đã bị hủy chiếu. Giới báo chí cũng chỉ biết vài ba dòng về nội dung phim, còn lại cũng chưa được xem.
Phim phải ra thị trường, nhưng nhà quản lý ru rú bàn giấy
Mặc dù tiền thuế của dân bỏ ra là hàng 21 tỷ bạc, nhưng cách quản lý quá trình từ khi làm bộ phim này cho đến khi ra rạp này hình như chưa bám vào hiệu quả đem đến lợi ích cho người dân để hiểu biết và tự hào hơn về lịch sử dân tộc.Mặc dù cách quản lý chi phí của phim xem ra rất là “chặt chẽ”. Theo đó, Bộ VHTTDL là chủ đầu tư của các dự án phim, và Bộ này lại giao trách nhiệm cụ thể cho Cục Điện ảnh. Phim trước khi sản xuất phải do Liên bộ Văn hóa – Tài chính – Cục Điện ảnh – Cục quản lý giá duyệt kinh phí đầu tư. Tức là cả một bộ máy công quyền hùng hậu cho việc quản lý 21 tỷ, chưa tính thêm tiền chi phí để nuôi bộ máy quản lý.
Làm phim bằng tiền của dân thật hết sức dễ dàng.
Nhưng giờ do làm hỏng, làm sai khiến 21 tỷ bạc này “bay theo gió” thì chưa rõ ai trong số đó sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, nhận kỷ luật, bồi hoàn?
Video đang HOT
Xem ra, làm phim bằng tiền dân thực dễ dàng biết bao. Cứ xem tình cảnh của một hãng phim được đầu tư tiền túi bởi nghệ sĩ gạo cội như Chánh Tín thì biết. Ông mới vay chưa đầy 8 tỷ bạc để làm phim, phim thất bại thì bị ngân hàng tịch thu hết nhà cửa. Nay số tiền làm bộ phim Sống cùng lịch sử này gần gấp ba lần số tiền Chánh Tín đã mất!
Nhìn rộng ra cách làm phim này, có thể thấy khó mà có hiệu quả. BởiSống cùng lịch sử không phải là bộ phim “đắp chiếu” đầu tiên. Từ trước đến nay, làm phim sao cho hay, thu hút người xem là việc của các đạo diễn, còn làm sao để phim không lỗ là trách nhiệm của nhà sản xuất.
Nếu vậy, sao các quan chức hùng hậu của cả một Liên bộ kia không giao béng việc này cho nhà sản xuất và đạo diễn nhận kinh phí Nhà nước thì phải chịu mọi trách nhiệm từ A đến Z, miễn đạt hiệu quả là thu hồi kinh phí hay có lãi? Bởi thiết tưởng dù có giỏi cách mấy nhưng chỉ là quan chức mà không phải nhà chuyên môn cứng cựa, đang lăn lộn trong thị trường phim thì làm sao có thể thành công?
Ai bảo phim lịch sử không hấp dẫn dân ta?
Mặc dù phim thị trường đang chiếm ưu thế tại các rạp chiếu phim ở Việt Nam, tuy nhiên, chắc chắn người dân cũng yêu thích cả các loại phim khác, trong đó có cả phim lịch sử. Nhất là khi lịch sử của Việt Nam có biết bao biến cố và sự kiện hào hùng và bi thương tác động đến số phận của từng con người. Cái người Việt cần là phim hay từ những đạo diễn tài ba, có tâm và có tầm nhìn vượt thời gian.Ngay tại Hàn Quốc, nơi mà phim thị trường đang thắng thế thì phim lịch sử vẫn có vị trí quan trọng. Phim Đồng hồ cát của đạo diễn Kim Jong Hak làm năm 1995 khai thác vụ “Kwangju” – sự kiện có thật xảy ra vào ngày 18/5/1980, sau vụ ám sát Tổng thống Park Chung Hee. Khi đó, Kwangju dấy lên làn sóng biểu tình phản đối, thu hút hàng nghìn sinh viên và người dân. Cuộc biểu tình ấy trở thành cuộc thảm sát đẫm máu đầy bi thương.
Việc khắc hoạ sự thật một cách đậm nét trong tác phẩm qua chuyện tình yêu của ba thanh niên trẻ đã tác động mạnh đến người xem. Phim hay đến nỗi ở Hàn Quốc hồi đó, cứ vào giờ chiếu phim là vắng bóng xe cộ và người qua lại trên đường phố, bởi người dân không sao có thể rời mắt khỏi màn hình vô tuyến. Mức rating lý tưởng (trung bình hơn 50%) khiếnĐồng hồ cát cực kỳ ăn khách.
Năm 2010, phim Giant (tên tiếng Việt là Cuộc đời lớn) của đạo diễn Yoo In Sik – Lee Chang Min cũng là một phim lịch sử, với dàn diễn viên không mấy nổi danh nhưng vẫn trở thành phim cực kỳ ăn khách. Giant lấy bối cảnh của Hàn Quốc những năm 1960-70 gắn với sự phát triển của đô thị Gangnam – Seoul của giới nhà giàu. Bộ phim dựa vào cuộc đời của ba anh em, nhưng phác họa cả xã hội Hàn Quốc trong thời kỳ xây dựng kinh tế với những cuộc đấu tranh sinh tồn chứa đựng cả máu và nước mắt.
Điều đáng nói là cả hai bộ phim rất lịch sử này cũng cũng được người dân VN chào đón và hâm mộ, kể cả những người dân thường, học vấn khiêm tốn và chưa biết bao nhiêu về lịch sử Hàn Quốc. Bởi qua phim họ có thể hiểu về lịch sử, có thể chia sẻ và yêu thương… Hẳn trong số đó không ít người ước ao người VN các thế hệ cũng được xem những phim lịch sử hay như thế của Việt Nam để hiểu rõ về lịch sử nước nhà.Hàn lưu là làn sóng văn hóa đã làm cho Hàn Quốc nổi danh và thúc đẩy đầu tư, kinh doanh cho nước này trên toàn thế giới. Và đó là một chiến lược ở tầm quốc gia. Hồi đầu năm nay, thậm chí Quốc hội Hàn Quốc đã mời các nghệ sĩ K-Pop hàng đầu là Super Junior Shindong, Eunhyuk, và Sungmin đến thuyết giảng. Bài nói chuyện của các nghệ sĩ trước các nghị sĩ với tựa đề “Thế giới đầy màu sắc của K-Pop” dài 90 phút về những nỗ lực và các chiến lược trong quá khứ lẫn hiện tại để đưa K-Pop trở nên đặc biệt trên thị trường thế giới.Tuy nhiên, đây không phải là một sự kiện khác thường. Các nhà lập pháp quốc gia này từ lâu đã nhận thấy cần học hỏi gì để cho phim ảnh, âm nhạc, các nghệ sĩ xứ kim chi thống lĩnh thị trường trong nước cũng như toàn cầu.Xem ra họ làm thật thì ăn thật. Giá các nhà quản lý và nghệ sỹ của ta học được tinh thần cũng như những cách làm này, thì có lẽ Việt Nam sẽ không còn cảnh làm phim tiền tấn chẳng ma nào xem.
Theo Nguyễn Anh Thi/tuanvietnam.net
'Phim thất bại đừng đổ lỗi cho người khác'
Họa sĩ Thành Chương khẳng định, việc nhận tiền tỷ đầu tư của nhà nước mà để xảy ra "thảm họa" như thế là đầu tư không hiệu quả, mất vốn 100%.
Họa sĩ Thành Chương, Ủy viên Hội đồng Nghệ thuật Quốc gia nói về bộ phim Sống cùng lịch sử cùng hiện tượng nhiều bộ phim "cúng cụ" ra rạp bị khán giả thờ ơ suốt nhiều năm qua.
Họa sĩ Thành Chương.
- Thưa họa sĩ Thành Chương, trong những ngày vừa qua, dư luận đang xôn xao về "thảm cảnh" phim làm bằng kinh phí 21 tỷ đồng mà không ai mua vé. Theo ông, nguyên nhân vì đâu?
- Ở đời việc gì cũng vậy, muốn thành công phải hội tụ được cả tâm, tài và tiền. Tiền ở đây thì không thiếu. Kinh phí nhà nước rót cho mà lại cỡ kinh phí lớn. Cái thiếu ở đây là thiếu tâm và tài thôi.
Lại nữa, các cụ bảo: Biết mình biết người trăm trận trăm thắng. Khổ nỗi họ đâu biết mình là ai, bởi nếu biết mình là ai thì họ đã không dám nhận tiền mà làm cái việc đáng ra họ phải từ chối này. Tôi tin nếu trong chúng ta có văn hóa từ chối thì chắc sẽ chẳng dẫn đến "thảm cảnh" này.
- Việc khán giả không hào hứng với phim tuyên truyền, phim lịch sử do Nhà nước đặt hàng có phải do họ thờ ơ với lịch sử không? Hay bởi vì lý do kinh phí quảng bá quá ít ỏi như giải thích của đạo diễn Nguyễn Thanh Vân?
- Đêm 20/9, vợ chồng tôi vừa xem chương trình nghệ thuật Trọng Tấn Concert. Khán phòng Cung Văn hóa hữu nghị Việt Xô, Hà Nội kín đặc. Chương trình cháy vé. Trọng Tấn nói xin cảm ơn khán giả vì chương trình đã... bán hết vé. Đó là một chương trình ca nhạc gây xúc động và phấn khích. Khán giả ra về trong vui vẻ, sung sướng, thỏa mãn. Ai đó bảo, "thật đáng đồng tiền bát gạo". Một điều hiếm hoi.
Ấy vậy mà nội dung thì theo luận điệu của vị đạo diễn trên là khán giả sẽ thờ ơ và quay lưng. Cả chương trình toàn là quê hương, đất nước, chiến tranh, về Đảng, Bác Hồ, nhạc cách mạng chính thống đấy. Nếu quan tâm đến khán giả, họ sẽ quan tâm lại đến bạn. Tôi không ủng hộ những người thất bại đổ lỗi cho người khác hoặc cho những điều gì gì khác mà không chịu rút kinh nghiệm từ thất bại của chính mình. Không chỉ thế, những người như vậy còn hay truyền nhiễm sự thất bại cho môi trường xung quanh.
Tôi cho là phát ngôn duy nhất lúc này nên có là đạo diễn Nguyễn Thanh Vân hãy xin lỗi công chúng. "Xin lỗi vì đã dùng tiền của quý vị mà không phục vụ được cho quý vị một tí nào". Lúc này, công chúng rất muốn thấy cái văn hóa ấy ở người làm văn hóa - văn hóa xin lỗi. Ít nhất là như vậy.
Công chúng chưa bao giờ quay lưng, thờ ơ với dòng nghệ thuật chính thống. Lại nói về đêm nhạc của ca sĩ Trọng Tấn là một minh chứng nóng hổi và cụ thể nhất. Thành công về nghệ thuật, về tiền bạc và đương nhiên thành công về phục vụ nữa. Họ tự bỏ tiền túi ra làm thì kết quả là như vậy. Họ chọn nghệ sĩ tài năng, nhà sản xuất chuyên nghiệp, tất cả họ có những cái đầu đổi mới của cơ chế thị trường. Và họ đã thành công. Chẳng có ai rót tiền cho họ. Họ tự đầu tư một cách thông minh và đó là kết quả tất yếu.
Có người đưa cho 21 tỷ đồng vào tay, đã bao giờ trong những nhà làm phim bảo thủ kia nghĩ, giờ ta làm thế nào để biến nó thành 42 tỷ, 100 tỷ...? Tôi tin là trong đầu mấy ông chưa bao giờ có cái ý nghĩ tử tế ấy. Đó chính là cái tâm. Bởi nếu có thì chắc chắn thành quả sẽ khác chứ không phải là những thất bại ê chề như thế này.
Một cảnh trong phim Sống cùng lịch sử của đạo diễn Nguyễn Thanh Vân.
- Vậy, ai sẽ phải chịu trách nhiệm khi bỏ ra hàng núi tiền cho những bộ phim tuyên truyền mà không có người xem như vậy?
- Nhận tiền tỷ đầu tư của nhà nước mà để xảy ra "thảm họa" như thế là đầu tư không hiệu quả, mất vốn 100%, tiền thuế của nhân dân trôi xuống cống, xuống rãnh. Cảm giác dường như là tiền của dân đang bị các vị làm trò chơi của mình. Ở các ngành khác thì thế là có vấn đề, chiếu theo luật là phải điều tra, có khi truy tố...
Đáng ra từ lâu rồi phải thay đổi cái tư duy quản lý, tư duy nghệ thuật cũ kỹ, cổ hủ ấy bằng tư duy khác, tiến bộ theo quy luật thị trường, là quy luật của tự nhiên cuộc sống.
Nghệ thuật sinh ra là để phục vụ con người và khi nghệ thuật mà không có nghệ thuật thì nó chẳng là cái gì hết. Và nghệ thuật dù là tuyên truyền chỉ thành công khi tác giả của nó là những nghệ sĩ có đủ tâm, tài và tiền.
Thất bại của Sống cùng lịch sử chỉ như "giọt nước làm tràn ly".
- Không chỉ điện ảnh, một số ngành nghệ thuật khác như sân khấu, văn học, hội họa, nhiếp ảnh... cũng có chuyện lãng phí Ngân sách Nhà nước, tác phẩm làm ra không có công chúng mà không ai phải chịu trách nhiệm. Theo ông, chúng ta phải thay đổi tư duy và cơ chế "bao cấp" nghệ thuật như thế nào?
- Việc tác phẩm làm ra không có công chúng không còn là vấn đề của riêng ngành điện ảnh mà là của toàn thể giới làm văn học nghệ thuật ở nước ta và gây bức xúc từ hàng bao nhiêu năm nay rồi. Nhưng đỉnh điểm của "bi kịch" này là con số 21 tỷ. Thất bại của Sống cùng lịch sử chỉ như "giọt nước làm tràn ly".
Giới mỹ thuật của tôi cũng vậy. Tài năng hạn chế, tư tưởng bảo thủ lạc hậu. Nhận tiền đầu tư của nhà nước chủ yếu là lo gây dựng phong trào. Đến giờ vẫn đề cao "hay hát hơn hát hay". Với cách nghĩ cách làm ấy làm sao có những tác phẩm có giá trị nghệ thuật cao được. Làm sao mà không "thảm họa" được.
Đừng lặp lại cái điệp khúc cũ rích: Tôi phải hạ thấp tiêu chí nghệ thuật xuống để phục vụ quần chúng và vừa lòng lãnh đạo, chứ tôi tài năng, nghệ thuật của tôi là đích thực, đời này chẳng ai hiểu nữa đâu. Chỉ có điều người ta im lặng. Xin nói thẳng đó là một sự bịp bợm.
Nhà nước đầu tư cho anh tiền tỷ mà anh không bán được lấy một vé, không phục vụ nổi một người. Không thấy xấu hổ và không thấy nhục nhã thì... kinh khủng quá. Kiểu làm ăn đó, cách suy nghĩ ấu trĩ đó không thể để tồn tại nữa. Phải kiên quyết chấm dứt.
Theo Hà Phương/VOV.vn
Bi kịch những bộ phim tiền tỷ của Việt Nam Đầu tư một số tiền lớn, có khi trên chục tỷ đồng nhưng nhiều bộ phim không thể ra mắt khán giả hoặc đáng buồn hơn, bị chính khán giả quay lưng. Vụ "chết yểu" của "Sống cùng lịch sử" Điện ảnh Việt 2014 là một năm khá thăng trầm với nhiều sự kiên khiến dư luận phải dậy sóng. Bộ phim gắn...