Phát điên vì bí mật giấu chồng suốt hơn 3 năm
Nhìn chồng và con trai quấn quýt nhau, tôi thấy chua chát vô cùng. Gần 4 năm qua, ngày nào tôi cũng sống trong tội lỗi và day dứt.
Tôi kết hôn gần chục năm, có một con gái lên 7 và một con trai vừa tròn 3 tuổ.i. Chồng tôi là kỹ sư, còn tôi là nhân viên truyền thông cho một công ty Dược phẩm.
Chúng tôi kết hôn trên cơ sở tình yêu tự nguyện, vì đã có thời gian tìm hiểu, yêu đương 2 năm nên cả tôi và chồng đều rất hiểu nhau. Tình cảm 2 đứa tuy cưới nhau đã lâu nhưng vẫn mặn mà, sắt son như ngày đầu.
Mặc dù vậy, tôi gần 4 năm nay, tôi vẫn luôn chôn giấu một bí mật tày trời mà không dám kể ra với ai. Thế nhưng, ngày ngày đối diện với tội lỗi đó, tôi cảm thấy day dứt tột cùng, không có một ngày nào, tôi không dự dằn vặt, trách móc và ghê tởm mình. Tôi cũng sợ hãi khi nghĩ đến việc chồng tôi sẽ phát hiện ra sự thật đó.
Việc xảy ra đã 4 năm về trước. Khi đó, tôi vẫn đang làm nhân viên trong công ty bảo hiểm. Sếp trực tiếp của tôi ngoài 40 tuổ.i. Rất phong độ, thành đạt. Lúc đó, tôi mới lấy chồng, và sinh con được 3 tuổ.i.
Trong cơ quan, sếp tỏ vẻ thích tôi ra mặt, quan tâm đến tôi hơn tất cả mọi người. Tôi biết điều này, bởi lẽ tôi là người có nhan sắc nổi bật nhất cơ quan, “gái một con trông mòn con mắt”. Tôi đằm thắm, mặn mà khác hẳn vẻ trẻ trung của mấy cô gái đôi mươi. Nhưng có lẽ, với một người trải đời như sếp, đó lại là điều đặc biệt thu hút ông. Mặc dù vậy, tôi không bao giờ tỏ thái độ ỡm ờ, hay lả lơi gì với sếp. Bởi tôi có tự trọng và không bao giờ nghĩ tới việc phản bội chồng con.
Video đang HOT
Tôi thẳng thắn từ chối sếp, mặc cho rất nhiều lần ông gạ gẫm tôi, thậm chí, ông còn gợi ý, nếu tôi chấp nhận làm người tình của ông, tôi sẽ được cất nhắc lên phó phòng và được tăng lương thưởng, nhưng tôi nhất mực từ chối. Vì bị phiền nhiễu quá nhiều, mấy lần tôi định xin nghỉ việc, nhưng nghĩ nghỉ rồi chưa xin được việc, kinh tế gia đình một mình chồng tôi lo không được nên lại cố.
Thế rồi, một lần sếp xếp lịch đi công tác, chuyến đi đó chỉ có tôi, sếp và một trợ lý khác của ông ta. Thú thật, tôi rất lo sợ, nhưng lệnh của cấp trên không làm không được nên tôi phải tuân theo.
Hôm đó, sau khi ký xong hợp đồng với đối tác, 3 chúng tôi đi ăn, bữa đó tôi bị ép uống rất nhiều rượu. Vì không từ chối được nên kêt thúc bữa tiệc, tôi khá say, đầu óc quay cuồng, không tỉnh táo.
Tôi thậm chí không nhớ nổi mình về khách sạn thế nào, chỉ biết hôm sau khi thức dậy, trên người tôi không mảnh vải che thân, bên cạnh là sếp. Quá hoảng sợ, bàng hoàng, tôi mặc quần áo và lao vào phòng tắm. Xả nước hết mức, tôi cào cấu thân thể mình đến trầy xước mà không hết cảm giác nhơ nhớp. Vậy là tôi có lỗi với chồng rồi. Tôi căm thù sếp tới xương tủy mà hận không giế.t chế.t được ông ta.
Sau hôm đó về, tôi hoang mang như người mất hồn. Cuối cùng, không chịu nổi ám ảnh, tôi xin nghỉ việc. Mọi chuyện tưởng thế là kết thúc, nhưng tôi thật không ngờ, hơn 1 tháng sau tôi phát hiện ra mình có bầu. Tôi choáng váng lắm, bởi thực sự tôi không biết mình có thai với chồng hay sếp.
Nghĩ tới nát óc, cuối cùng tôi quyết định âm thầm phá thai. Nhưng chưa kịp làm thì chồng phát hiện ra que thử tôi chưa kịp vứt đi. Khỏi phải nói, chồng tôi vui mừng thế nào. Dù đã có con gái nhưng anh vẫn luôn thúc giục tôi sinh thêm.
Hơn 3 tháng sau, anh đưa tôi đi siêu âm, khi biết là con trai, anh càng vui hơn, chăm bẵm tôi vô cùng. Còn tôi thì dằn vặt, giày vò mình mà không biết phải làm sao.
Khi đứ.a tr.ẻ sinh ra, tôi ngắm mãi, chẳng có nét nào của chồng tôi. Đôi mắt này, cái miệng này, giống sếp cũ như tạc. Vậy là hết rồi, tôi đa.u xó.t đến mức nước mắt rơi lã chã. Chồng tôi lại tưởng tôi khóc vì cảm động. Anh bế đứ.a tr.ẻ trên tay, thơm má, cưng nựng, tôi thấy nụ cười hạnh phúc của chồng mà chua xót vô cùng.
Thấm thoắt, đứ.a tr.ẻ cũng tròn 3 tuổ.i. Thằng bé quấn bố hơn quấn mẹ, chồng tôi cũng yêu thương thằng bé lắm. Chỉ có tôi, hễ nhìn thấy đứ.a tr.ẻ, tôi lại nhìn thấy tội lỗi của mình, nên suốt mấy năm qua, thực sự tôi đã không thể nguôi ngoai và tha thứ cho chính mình. Nhìn chồng và con trai quấn quýt nhau, tôi đau lòng vô tận, tôi phải làm sao để quên đi quá khứ này đây. Nếu tôi nói ra, chồng tôi chắc không chịu đựng nổi, gia đình tôi sẽ ly tán mất. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, tôi cũng sợ mình sẽ phát điên.
Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo iBlog
Vết son trên áo và sự thật đằng sau những lần đi thể dục của chồng
Mấy ngày nay, tôi sống mà như người đã chế.t, cứ nghĩ đến những gì mà người chồng đầu ấp tay gối gần chục năm gây ra cho mình, là tôi lại thấy đau lòng vô cùng
Chúng tôi kết hôn trên cơ sở tình yêu tự nguyện, yêu nhau 3 năm, đủ hiểu nhau mới tiến tới hôn nhân. Cưới nhau 8 năm, có với nhau 2 mặt con, có nếp có tẻ, công việc của 2 vợ chồng đều thuận lợi, nói chung chúng tôi có đủ các yếu tố để nhiều người ngưỡng mộ.
Chồng tôi hiền lành, yêu vợ, thương con. Anh rất ít khi nhậu nhẹt rượu bia, cờ bạc, anh chỉ có sở thích duy nhất là đi chạy thể dục vào sáng sớm hoặc chơi đá bóng trong sân nhà với con trai lớn mỗi chiều đi làm về.
Tất nhiên là tôi tin yêu thuyệt đối vào chồng, hơn nữa, những sở thích của anh hoàn toàn có lợi cho sức khỏe, tôi luôn ủng hộ anh. Nhiều khi tôi cũng muốn sáng dậy sớm đi chạy bộ với anh nhưng vì con nhỏ, hơn nữa còn phải lo bữa sáng cho cả nhà nên lại thôi.
Hôm đó là chủ nhật, vợ chồng tôi được nghỉ ở nhà, theo thói quen thường lệ, sáng chồng tôi vẫn dậy từ sớm để đi chạy bộ trong công viên gần nhà. Gần 7h sáng, anh đi chạy về. tôi bảo anh đi tắm qua cho mát mẻ rồi ra ăn sáng. Trước khi vào phòng tắm, chồng còn thơm trộm lên má tôi, khi tôi đang lúi húi dọn bàn ăn. Tôi hạnh phúc lắm, lấy nhau bao năm rồi mà anh vẫn giữ những cử chỉ lãng mạn như hồi mới cưới.
Ăn xong, chồng lên nhà chơi với con gái nhỏ, còn tôi đi gom quần áo bẩn mang đi giặt. Thấy cái áo ba lỗ sáng chồng mặc đi chạy nhét trong cửa tủ, tôi lôi ra. Bỗng nhiên đậ.p vào mắt tôi là vết son môi màu hồng ngay trước ngực. Tim tôi đậ.p mạnh, cảm giác như chân đứng không vững nữa. Tại sao áo anh lại có vết son này, anh đã làm gì, với ai?...Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu tôi.
Vết son tố chồng ngoạ.i tìn.h (Ảnh minh họa)
Đúng lúc ấy, chồng tôi đi xuống, thấy cái áo tôi cầm trên tay, mặt anh biến sắc. Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra không kiểm soát, không cất nổi lời nào. Chồng tôi quỳ thụp xuống chân tôi, ôm lấy vợ, anh cuống quýt: "Anh xin lỗi, là do cô ấy cố tình tấ.n côn.g anh, đây là lần đầu tiên...". Chồng nói nhiều, còn tai tôi ù đặc, trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại.
Khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi ngồi bên cạnh. Lúc đấy, tôi chỉ biết mình như người mất hồn, thẫn thờ và hoảng loạn. Anh nói, đấy là người phụ nữ đơn thân ở khu tập thể bên kia, anh gặp cô ta trong những lần đi chạy bộ. Anh chỉ trò chuyện xã giao thôi, nhưng người phụ nữ này cố tình tiếp cận anh. Hôm nay, là do lúc chạy, cô ta vấp ngã, anh đỡ cô ta dậy, rồi cô ta tự ôm chầm lấy anh. Anh thề là anh chưa làm điều gì có lỗi với tôi. Vết son đấy chắc chắn do người phụ nữ này cố tình để lại.
Tôi không biết chồng nói đúng hay sai, tôi cũng không tin nổi chẳng nhẽ mọi việc mới chỉ có thế thôi. Chỉ biết rằng từ hôm đấy, tôi sống vật vờ như sắp chế.t đến nơi, cứ nhìn thấy chồng là tôi lại nghĩ anh ta đã ngoạ.i tìn.h. Tôi tự dày vò mình, rồi lại tự làm mình đau khổ. Tôi không biết mình sẽ phải vực dậy như thế nào sau cú sốc tinh thần quá lớn này?
Theo Meyeucon