Ông ốm bố mẹ không chăm sóc, tôi đưa ông đến nhà để phục vụ, rồi ông đưa ra quyết định khiến tôi rơi nước mắt
Gia đình tôi sống cạnh nhà ông nội, ông ở trong căn nhà cũ và bà đã mất từ lâu. Tôi thấy bố mẹ chẳng mấy khi để ý đến ông nên tôi thương ông lắm.
Tôi sinh ra ở quê, trong gia đình bố mẹ luôn coi trọng con trai hơn con gái. Nhà có hai chị em, tôi là chị nhưng bố mẹ chiều em trai tôi hết chỗ nói. Không bao giờ bố mẹ bắt em làm cái gì, còn tôi phải phụ giúp mọi việc trong nhà. Tôi phải vừa đi học vừa cơm nước cho cả nhà. Nhiều lúc tôi cảm thấy rất tủi thân nên tự nhủ cố gắng học hành để thoát khỏi cảnh như vậy.
Gia đình tôi sống cạnh nhà ông nội, ông ở trong căn nhà cũ và bà đã mất từ lâu. Tôi thấy bố mẹ chẳng mấy khi để ý đến ông nên tôi thương ông lắm. Mỗi khi nhà có món ngon, tôi đều mang sang cho ông ăn. Ông khen tôi là đứa cháu hiếu thảo và còn giấu cho tôi một chút tiền tiêu vặt. Có lần tôi hỏi tại sao bố không chu cấp cho ông thì bố bảo ông có lương hưu nên tự chi tiêu được.
Lên thành phố đi học, người tôi thương nhớ nhất vẫn là ông. Hàng ngày hai ông cháu vẫn gọi điện qua lại tâm sự, đến ngày nghĩ lễ Tết tôi luôn thu xếp về thăm nhà ngay. Vì đi học cũng kiếm được chút tiền làm thêm nên tôi dành biếu ông với hi vọng ông sẽ được vui vẻ hơn.
Học xong đại học, tôi có cơ hội ở lại thành phố nhưng tôi không muốn. Tôi trở về quê sinh sống và làm việc. Bố mẹ cũng ủng hộ và luôn nói với tôi rằng: “Con gái thì chỉ cần lấy chồng gần nhà chạy qua chạy lại là tốt rồi, cũng chẳng cần giỏi giang quá làm gì”.
Video đang HOT
Đúng như nguyện vọng của bố, tôi yêu bạn trai học cùng cấp ba. Vì đã quen biết từ trước nên hai chúng tôi rất hiểu nhau. Chỉ trong 6 tháng yêu chúng tôi đã tổ chức đám cưới linh đình với sự ủng hộ của dòng họ hai bên. Điều đáng nói là mẹ đòi tiền thách cưới 100 triệu, tôi hỏi mẹ dùng số tiền làm gì thì bà bảo để dành cho em trai tôi sau này cưới vợ. Dù nhà chồng không phải giàu có nhưng cũng cho chúng tôi một gian nhà cấp bốn rộng rãi để ở. Lấy chổng rồi tôi cũng bận việc nhà chồng nên ít có thời gian qua lại thăm ông hơn.
Một lần tôi tình cờ đi làm qua nhà ông, tôi ghé vào chơi. Tôi thấy trong nhà rất im ắng và bên trong là ông đang nằm với vẻ ngoài mệt mỏi. Tôi chạy sang hỏi bố mẹ sao không đoái hoài gì và không đưa ông đi viện khám thì nhận được câu trả lời là “ông bệnh người già nằm nghỉ vài hôm là khỏi”. Tôi thấy xót xa và rất thương ông nên gọi điện cho chồng kể tình hình. Chồng hiểu được tấm lòng của tôi nên bảo tôi đưa ông về nhà mình chăm sóc.
Suốt một tuần sau đó, tôi xin nghỉ việc chăm nom, bồi bổ sức khỏe cho ông. Mẹ chồng thấy tôi như vậy cũng động lòng khen ngợi. Trước hôm ông đòi về nhà, tôi chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn để cả nhà ăn uống vui vẻ.
Hôm sau ông đạp xe đến nhà tôi, gọi tôi ra sân, ông đưa ra quyển sổ tiết kiệm 1 tỷ và tờ giấy chứng nhận mảnh đất ông đang ở, ông bảo tặng tôi tất cả tài sản đó, rồi đừng nói với ai. Thấy ông quyết định như vậy, tôi xúc động không cầm được nước mắt.
Một thời gian sau, bố mẹ tôi biết được chuyện, bắt tôi phải chia đôi số tài sản đó cho em trai tôi nữa. Bố mẹ còn trách ông đã quyết định nông cạn như vậy. Tôi đang băn khoan không biết có nên giao tiền cho em trai không? Hãy cho tôi lời khuyên.
Xin giấu tên
Trong đám giỗ của bố, mẹ lấy ra 2 cuốn sổ đỏ tặng cho anh em tôi
Thật không ngờ, bố mẹ lại giấu anh em tôi một chuyện động trời như vậy.
Hồi còn sống, bố tôi rất khó tính. Ông luôn muốn anh em tôi tự lập nên khi chúng tôi vừa ra trường, ông đã cắt toàn bộ tiền trợ cấp. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của bố: "Chỉ có đồng tiền do chính bàn tay mình làm ra mới là đáng trân trọng nhất". Anh trai tôi khởi nghiệp, bố cho vay 200 triệu nhưng hàng tháng, anh tôi phải trả tiền lãi đàng hoàng. Tôi đi làm cũng mượn tiền bố mua chiếc xe tay ga và sau đó phải trả lại đầy đủ, không được thiếu một xu. Chính sự giáo dục của bố khiến chúng tôi biết trân trọng đồng tiền và sử dụng đồng tiền đúng cách.
Bố tôi qua đời sau một tháng nằm viện vì bệnh tật. Thời gian đó, anh em tôi thay phiên nhau chăm sóc bố. Đến tận ngày cuối cùng trên đời, ông vẫn nhắc nhở chúng tôi: "Làm ra tiền thì nhớ giúp đỡ những người khốn khó hơn mình. Có như thế đồng tiền mới phát huy sức mạnh tối đa của nó. Đừng để đồng tiền chi phối lương tâm của mình". Bố mất rồi, anh em tôi như mất đi trụ cột tinh thần to lớn.
Hôm nay là đám giỗ thứ 3 của bố tôi. Tôi và anh trai đều về nhà với mẹ từ vài ngày trước để cùng lo toan làm giỗ cho bố. Tối qua, mẹ bỗng gọi anh em tôi vào phòng. Bà lấy ra một chiếc hộp đưa cho chúng tôi.
Chúng tôi ngơ ngác mở ra xem thì giật mình khi thấy bên trong là hai cuốn sổ đỏ cùng một tờ di chúc. Mỗi mảnh đất đều có diện tích ngang bằng nhau, lại có vị trí rất đẹp và đáng tiền. Di chúc cũng viết rõ ràng là để cho anh em tôi, mỗi đứa một mảnh đất làm tài sản phòng thân.
"Bố dặn mẹ phải đợi đúng ngày giỗ lần thứ 3 của ông ấy mới được đưa cho các con. Đây là số tiền của bố mẹ dành dụm được, mua hai mảnh đất này để cho các con với điều kiện các con phải làm chủ được đồng tiền của mình. Giờ thì mẹ yên tâm giao cho hai đứa rồi".
Mẹ bảo anh em tôi tự thỏa thuận, mỗi đứa nhận một quyển rồi bà sẽ làm giấy tờ sang tên cho hợp thức hóa. Chúng tôi không ngờ bố mẹ lại chuẩn bị cho anh em tôi một tài sản lớn như vậy. Tôi lại càng nể phục cách dạy con của bố tôi và mong rằng sau này tôi cũng có thể áp dụng để dạy dỗ con mình được nên người.
(nganhi...@gmail.com)
Mẹ chồng lấy hết lương của con trai còn bắt tôi trả 2 triệu sinh hoạt mỗi tháng, chỉ trong một chiêu tôi đã lấy lại được tiền của chồng Lương của chồng tôi được 7 triệu nhưng mẹ chồng đã giữ 6 triệu. Vậy mà bà còn muốn tôi đưa thêm 2 triệu tiền sinh hoạt phí. Tôi là con một trong gia đình. Bố mẹ tôi có một cửa hàng tạp hóa cạnh chợ rau, công việc kinh doanh khá thuận lợi. Nhà có mỗi đứa con gái nên bố mẹ...