Ốm nghén nằm dưỡng thai, chị hàng xóm nhắn tin nhờ chồng tôi đủ việc
Vì chồng đi làm xa nhà, một tuần mới về một lần nên lúc ốm nghén nằm nhà, chị hàng xóm chẳng biết cậy nhờ ai ngoại trừ…
nhắm trúng chồng tôi. Nhất định phải là anh ấy, chứ không phải chị em phụ nữ nào trong khu xóm.
Vợ chồng tôi mới mua một căn hộ ở sát vùng nội đô, khu đất này được chủ cắt ra xây nhà bán cho 5 hộ gia đình khác. Vợ chồng tôi mua là căn cuối cùng, nằm ở phía cuối trong dãy nhà đó. Vì mới chuyển về đây nửa năm, công việc lại bận rộn đi tối ngày nên chúng tôi cũng ít trò chuyện với hàng xóm.
Thỉnh thoảng trong các sự kiện quan trọng như cuối năm, mấy nhà rủ nhau ăn tất niên thì chúng tôi có góp mặt. Còn những ngày thông thường cũng ít khi hỏi han, thăm nom lẫn nhau như những gia đình khác.
Vì mới mua nhà nên vợ chồng tôi có kế hoạch trả nợ cho xong sớm, chưa nghĩ đến việc có con. Mấy anh chị trong xóm cứ khen chúng tôi sướng vì chưa vướng bận gì cả, tôi cũng nghĩ vậy. Hiện tại tôi và chồng có thể dành toàn thời gian cho công việc, khi nào trả xong số nợ, có con cũng chưa muộn.
Thỉnh thoảng, tôi có bày tỏ quan điểm như vậy với mấy chị hàng xóm, các chị đều cười và khuyên tôi nên nghĩ tới con cái đầu tiên vì hiện giờ tỷ lệ hiếm muộn ngày càng cao. “Giống như cái Lan trong xóm mình đấy, hai vợ chồng chạy chữa cả 4 năm giờ mới có bầu đấy em. Mà khổ ghê ấy, đúng lúc ốm nghén mệt mỏi chồng lại đi công tác dài ngày, thành ra suốt cả ngày chỉ nằm ở nhà cũng chán chết đi được”.
À, hóa ra chị Lan ở đầu xóm mới có bầu. Giờ tôi mới biết, chắc do tôi cũng ít khi giao lưu. Tôi nói thêm một vài câu rồi xin phép về trước nấu cơm tối.
Tối hôm đó, chồng tôi về muộn hơn bình thường, chưa kịp vào nhà, đã thấy anh dựng xe rồi tất tả bấm chuông cửa nhà chị Lan. Anh đưa món đồ gì đó rồi về ngay, bảo với tôi: “Anh chị ấy biết mình làm ở gần phụ sản, nên nhờ mua mấy loại thuốc trên đó cho uy tín”. Tôi cũng không để tâm quá nhiều vì hàng xóm láng giềng việc “ tối lửa tắt đèn” có nhau cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng kể từ đó, tôi bắt đầu thấy khó chịu với chị Lan. Ngoài mua thuốc, hôm thì chị nhờ chồng tôi mua đồ ăn trên phố vì “tự dưng chị nghĩ đến thì thèm”, hôm thì lại nhờ chồng tôi mua cho cốc chè, cốc nước, có lúc lại nhờ đi mua ít đồ gia dụng trong gia đình, thậm chí có hôm còn nhờ chồng tôi sang sửa bình gas. Nhưng tức nhất vẫn là kèm theo mỗi lời nhờ vả lại tâm sự dày mỏng với chồng tôi một chút là “chị mệt mỏi quá, người lúc nào cũng nôn nao, không làm nổi việc gì…
Thôi thì đủ cả các việc, đủ mọi chuyện, cứ nghĩ đến việc gì mà chồng chị không có nhà, thì người chị nghĩ đến đầu tiên là chồng tôi. Trút bầu tâm sự cũng là vào chồng tôi.
Nhiều khi bực quá, tôi cũng cáu bảo chồng: “Tại sao chị ấy cứ phải nhờ anh vậy? Xóm này bao nhiêu đàn ông, có phải mình anh là đàn ông đâu? Chưa kể nhờ việc gì cho đáng, mấy việc gọi đồ ăn, mua đồ, không biết lên mạng mà đặt hàng à? Hay lại sợ tiếc tiền? Mà nếu có sợ tiếc thì nhờ mấy chị em trong xóm mỗi người 1 việc, anh có phải osin đâu”.
Video đang HOT
Chồng tôi hiểu nỗi bực tức của vợ, cũng ôn tồn bảo: “Thực ra anh cũng thấy phiền phức, nhờ mua thuốc thì anh giúp vì nhà xa xôi, hơn nữa gọi ship thì cũng quá tiền, nhưng nhờ mua đồ ăn anh cũng không hài lòng lắm. Chẳng biết nên nói với người ta thế nào cả”.
Tôi hiểu tính chồng tôi thật thà, thông thường ai nhờ gì anh cũng giúp nhiệt tình, ví dụ như không việc gì chị Lan nhờ mà anh ấy không giúp. Dù không vui vẻ lắm với thói quen nhờ vả quá đà của chị hàng xóm, nhưng chồng tôi thường ngại từ chối. Tôi không biết có nên nhắn tin riêng để bày tỏ quan điểm với chị ấy hay không? Chẳng nhẽ chị ốm nghén 9 tháng là chồng tôi phải làm chân chạy cho chị suốt 9 tháng hay sao?
Ốm nghén lúc nào cần đến gặp bác sĩ?
Rất nhiều phụ nữ mang thai gặp phải tình trạng ốm nghén ở tam cá nguyệt đầu tiên của thai kỳ. Trong hầu hết các trường hợp, tình trạng nôn nghén giảm xuống vào tuần thứ 16 của thai kỳ. Tuy vậy, có tới 20% phụ nữ tiếp tục có các triệu chứng này trong suốt thai kỳ. Nôn nghén nặng có thể gây suy nhược cho người phụ nữ, thậm chí phải nhập viện. Dù khó chịu và mệt mỏi, nhưng không nhất thiết khi ốm nghén mẹ bầu phải đến gặp bác sĩ. Các bà mẹ chỉ nên gặp bác sĩ khi có những biểu hiện sau:
- Sút cân, suy kiệt nghiêm trọng trong thời gian ngắn.
- Nôn nghén kéo dài sau thời kỳ 3 tháng đầu.
- Nôn nghén quá mức, khiến bạn không thể sinh hoạt bình thường được.
- Nôn nghén nặng kèm bụng lớn quá nhanh so với tuổi thai (gợi ý tình trạng chửa trứng).
- Đi tiểu lượng rất ít hoặc nước tiểu có màu đỏ sẫm.
- Chóng mặt hoặc ngất xỉu khi đứng dậy.
Khi ốm nghén, mẹ bầu cũng có thể áp dụng một số cách dưới đây giúp thuyên giảm tình trạng này:
Thay đổi chế độ ăn uống: Để giảm các triệu chứng buồn nôn, nôn ói các mẹ không nên để bụng đói, ăn thành nhiều bữa nhỏ trong ngày, mỗi lần ăn không nên ăn quá no. Bổ sung thực phẩm giàu chất sắt như: thịt bò, trứng, trái cây, rau xanh lá đậm, táo, chuối, bánh mì nướng. Ngoài ra, những thức ăn có vị chua rất giàu vitamin có tác dụng chống nôn vô cùng hiệu quả. Đồng thời, tránh xa các loại thực phẩm khiến tình trạng ốm nghén của bạn trở nên trầm trọng hơn như: đồ ăn cay, thức ăn nhiều chất béo, thức ăn có mùi quá mạnh hay rượu bia, cà phê.
Nhấm miếng gừng, chanh hoặc nước chanh: Gừng và chanh là những thực phẩm hữu ích trong việc ngăn chặn hiện tượng buồn nôn.
Không để bụng đói: Thay vào đó, bà bầu có thể chia nhỏ các bữa ăn thành nhiều bữa, mỗi bữa ăn không quá no để cơ thể vẫn có đầy đủ năng lượng mà lại không còn cảm giác nôn khó chịu nữa.
Hạn chế đồ chiên, xào chứa nhiều chất béo: Thức ăn chiên, xào là không chỉ là những đồ ăn ẩn chứa nguy cơ ung thư cao mà còn làm tăng các triệu chứng nghén. Mặt khác những đồ ăn này cũng chứa các chất béo không tốt cho sức khỏe của sản phụ và thai nhi. Vì vậy với bà bầu bị nghén, đồ ăn chiên xào cũng không nên dùng nhiều.
Giải tỏa tâm lý: Cuối cùng, bà bầu nên giữ tinh thần thoải mái, thư thái. Hãy coi việc nghén khi mang thai là điều hoàn toàn bình thường, khi cơ thể ốm nghén có thể khiến bạn mệt mỏi nhưng không nên quá lo lắng vì tình trạng này sẽ nhanh chóng qua đi.
Sau bữa ăn gặp mặt 2 gia đình, bạn trai nhắn tin cho tôi đòi hủy cưới
Tôi hỏi ý kiến mẹ thì bà bảo hủy cưới ngay và luôn không cần tiếc. Bạn trai lương 40 triệu mà ăn bữa cơm 4 triệu rưỡi cũng tiếc thì có nên níu kéo không?
Nhiều người nói yêu đương mà để lâu thì cứ đến kỳ 3 năm, 5 năm, 7 năm sẽ dễ "toang". Tôi không tin vào điều ấy lắm bởi chả có cơ sở khoa học nào hết. Thế nhưng trải qua 2 mối tình rồi tôi bỗng thấy nó hơi đúng. Tình đầu 3 năm tự dưng đứt gánh vì yêu lâu quá chán, tình hiện tại thì sắp đứt sau 5 năm bởi lý do "củ chuối" vô cùng.
Để tôi kể chị em nghe. Tôi vốn dĩ không có nhan sắc trời phú nhưng được cái vui tính nên nhiều người khen duyên. Bạn trai hiện tại cũng mê tôi vì cái duyên ấy. Anh bảo cứ nói chuyện với tôi là thấy vui vẻ, đi làm mệt đến mấy cứ gặp tôi là thoải mái.
Chúng tôi yêu nhau rất ít khi cãi cọ. Cả 2 đều có công việc ổn định, lương tôi 27 triệu, còn bạn trai khoảng hơn 40. Nói chung quan điểm yêu đương của chúng tôi giống nhau, sòng phẳng tất cả để tránh mâu thuẫn. Đi du lịch thì góp tiền chung, ví dụ anh mua vé máy bay thì tôi sẽ trả tiền khách sạn.
Tình cảm 2 đứa suôn sẻ đến mức người quen, bạn bè đều ghen tị, ai cũng giục chúng tôi cưới sớm cho họ ăn cỗ. Tuy nhiên, chúng tôi mải chơi nên không thích ràng buộc. Mãi gần đây khi ông nội của bạn trai sức khỏe quá yếu thì chúng tôi mới nghiêm túc tính chuyện cưới xin. Gia đình sợ ông không trụ được qua vài tháng nên bảo phải cưới ngay đầu tháng 4 tới.
Bên thông gia chủ động mời nhà tôi đi ăn một bữa trang trọng ở nhà hàng để bàn chuyện tổ chức hôn lễ. Việc chọn chỗ được nhường cho bố mẹ tôi. Bạn trai nói bố mẹ em thích ăn gì thì đặt bàn chỗ đó.
Mẹ tôi mê món chả cá nên nhà thông gia tương lai chốt một tiệm ở trên phố gần Bờ Hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội. Kế hoạch là ăn xong sẽ tiếp tục đi cà phê để "nâng cao tình cảm", tiện đến thăm ông nội bạn trai ở trong khu phố cổ luôn. 5 năm yêu nhau chúng tôi đã qua lại nhà nhau quá nhiều lần, phụ huynh đôi bên cũng từng ăn tiệc chung mấy lượt nên không có gì ngại ngùng xa lạ.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Không khí đầm ấm như đại gia đình chung một nhà vậy. Dù chỉ có bố mẹ đôi bên và mấy anh chị em nhưng cũng hơn chục người, cụng ly rôm rả từ 7h tối đến 9h mới kéo nhau đi tăng 2.
Suốt buổi ăn uống ai cũng cười vui. Bạn trai tôi cũng rất nhiệt tình tiếp chuyện phụ huynh, còn mạnh dạn gọi bố vợ mẹ vợ khiến mọi người vỗ tay rầm rộ. Ấy thế mà đến lúc trả tiền thì nụ cười tắt lịm trên môi chồng tương lai của tôi.
Tổng hóa đơn bữa chả cá là 4 triệu rưỡi. Tính ra mỗi người tầm 450 nghìn mà no căng bụng. Đồ ăn rất ngon và đầy đặn, mọi người ai cũng khen và hài lòng. Chỉ có duy nhất bạn trai tôi là không ý kiến gì. Thanh toán xong tôi còn để ý thấy nét mặt anh thoáng cáu kỉnh.
Từ lúc qua nhà ông nội, bạn trai chỉ hỏi thăm chút ít. Đến khi ngồi cà phê, tôi thấy bạn trai cứ cắm mặt vào điện thoại. Anh không nhiệt tình như trong bữa ăn nữa. Mặc cho tôi với các mẹ, các chị bận rộn tìm chỗ thuê váy cưới, xem mẫu váy cô dâu, phù dâu, xem mẫu thiệp cưới... thì anh vẫn im lặng. Thi thoảng bố mẹ nhắc anh hỏi xem muốn đặt cỗ cưới ở đâu, chọn vest chú rể mẫu nào nhưng anh chỉ đáp qua loa rồi thôi.
Ngồi nói chuyện miệt mài chừng hơn tiếng thì đã muộn nên 2 nhà tạm biệt nhau về, hẹn hôm sau chốt tiếp ngày tổ chức đám cưới. Vừa mở cửa phòng ngủ ra chưa kịp thay quần áo, tôi đã nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ bạn trai: "Anh cần suy nghĩ lại chuyện cưới hỏi. Tạm thời em bảo bố mẹ đừng gấp gáp như thế nữa".
Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao. Yêu mấy năm quá thừa để hiểu nhau, mọi người xung quanh cũng ủng hộ mong chờ đám cưới, giờ gần đến đích lại đòi suy nghĩ lại là sao? Hơn 10 phút không thấy bạn trai trả lời nên tôi sốt ruột gọi điện luôn. Anh dập máy không nghe, kêu mệt nên đi ngủ.
Hôm sau, tôi chả thèm nhắn tin trước nữa. Mãi đến 1h chiều, bạn trai mới hẹn ra cà phê. Tôi linh cảm có gì đó không lành. Y rằng tới nơi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, anh liền bảo không muốn tổ chức đám cưới nữa. Vẫn yêu nhau chứ anh không muốn chia tay, chỉ là hoãn cưới thôi.
Lý do bạn trai đưa ra là do bữa ăn hôm trước quá đắt đỏ. Mẹ tôi chọn món "xa xỉ quá" khiến anh thấy hụt hẫng (?!?) Tôi bối rối chưa hiểu tại sao anh hụt hẫng, anh bảo chưa lấy nhau về mà mẹ tôi đã "lãng phí" tiền của con rể tương lai. Theo anh thì bữa chả cá tiền triệu ấy quá phung phí. Đáng lẽ ra đi ăn cơm bình thường tầm 1-2 triệu là hợp lý, chứ gần 5 triệu ăn mỗi cá với bún anh thấy không đáng!
Sau này cưới về rồi mẹ tôi cứ quen đòi đi ăn những thứ sang chảnh như thế thì anh không thích. Anh không có nghĩa vụ phải chiều theo tất cả mong muốn của mẹ tôi, nhưng nếu từ chối thì cũng khó xử. Thế nên để tránh những chuyện ấy xảy ra thì anh tạm thời không muốn cưới xin gì nữa. Anh kêu tôi về tâm sự với mẹ, khuyên mẹ "sau này ăn uống đơn giản thôi chứ đừng bày vẽ" (?!?)
Tôi sốc không nói nên lời. Chính nhà anh bảo mẹ tôi tùy chọn món, thích gì ăn nấy. Nhà hàng cũng là do bạn trai chọn chứ không phải mẹ tôi bắt ép. Ấy vậy mà giờ anh đổ lỗi mẹ tôi ăn tiêu hoang phí, rồi suy diễn rằng mẹ muốn thử lòng con rể nên mới cố tình đòi ăn thứ đắt. Tôi cạn lời luôn ấy chị em ạ!
Vừa giận vừa thất vọng nên tôi bỏ về luôn. Trước khi đi, tôi bảo bạn trai rằng anh không xứng đáng để lấy làm chồng. Do tôi dễ tính dễ chiều nên chưa bao giờ tôi đòi hỏi cái gì ở bạn trai, giờ tôi mới chợt nhận ra bạn trai thích sòng phẳng vì anh luôn sợ thiệt! Tôi hay tranh trả tiền với bạn trai vì không thích mang tiếng được bao nuôi. Ngờ đâu chính cái nết ấy của tôi lại tạo điều kiện để anh đỡ tốn kém. Anh thích tôi vì tiết kiệm tiền giúp anh thì đúng hơn, chứ chả phải duyên dáng hay gì hết.
Tôi về kể lại với mẹ, bà chốt luôn câu dẹp không cưới xin gì nữa. Đàn ông con trai lương 40 triệu/ tháng mà bữa ăn hơn 4 triệu cũng tiếc. Tôi mà cố chấp lấy về thì sau này chỉ có chết chìm trong sự tính toán ích kỷ của anh ta thôi.
Cứ tưởng chị dâu đáng thương, ai ngờ phát hiện chị lại quá đáng tới mức khó tin sau cuộc nói chuyện ngắn Đến viện thăm chị dâu, tôi và mẹ sững người khi nghe lỏm lời tâm sự của chị với bạn thân, sốc nhất là chuyện về bào thai trong bụng chị. Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh trai, nhưng những gì chị dâu làm thật quá đáng. Từ trước đến giờ, tôi luôn tôn trọng chị, chúng tôi...