Nuốt nước mắt trang trí phòng tân hôn cho chồng và nhân tình
Đêm mai thôi, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc trong căn phòng tân hôn mà chị dày công trang trí. Chị thấy nghẹn đắng nhưng nước mắt không sao rơi tiếp được nữa…
Chị làm trong một công ty chuyên trang trí các sự kiện gia đình theo yêu cầu. Công việc của chị phần nhiều là trang hoàng lại phòng ngủ, tạo cảm giác lãng mạn, yêu thương cho những đôi vợ chồng hoặc tình nhân muốn “hâm nóng” tình cảm. Chị vui với công việc ấy của mình bởi nó giúp chị quên đi phần nào cái quạnh quẽ gần 3 năm nay giữa 2 vợ chồng chị.
Trước đây vợ chồng chị từng rất hạnh phúc, nhưng sau lần chị bị sảy thai thì tình cảm hai người cứ thế phai nhạt dần. Cứ như thể bất chợt có một hàng rào vô hình ngăn cản anh chị yêu thương nhau nồng đậm. Không ai nói với ai câu nào, anh và chị như thể người dưng sống chung nhà.
Chị làm hết sức để níu kéo tình cảm của anh (ảnh minh họa)
Từ ngày vào công ty này làm việc, chị trở nên yêu đời hơn và bắt đầu có suy nghĩ lấy lại tình cảm với chồng. Chị gây cho anh nhiều bất ngờ nhỏ, không chỉ là cô vợ tẻ nhạt và buồn chán như trước nữa. Anh cũng có nhiều phản ứng tích cực, như có hôm còn chủ động hôn lên trán chị trước khi đi làm. Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm chị lâng lâng vui sướng cả ngày.
Sáng nay vừa tới công ty chị nhận được đơn đặt hàng thiết kế phòng tân hôn, đang trong tâm trạng vui vẻ nên chị nhận ngay hồ sơ và gọi điện cho khách hàng để tư vấn dịch vụ. Giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia khiến chị có thiện cảm ngay với vị khách này nên phá lệ, mời cô ấy đi cà phê thay vì chỉ nói chuyện qua điện thoại như trước nay vẫn làm.
Gặp Tâm – cô khách hàng ấy, chị cứ xuýt xoa trong lòng là sao có người đẹp đến vậy, chưa kể phong thái còn rất sang trọng và cách nói chuyện đi vào lòng người nữa. Sau khi bàn xong về ý tưởng thiết kế, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn ngắm tiết trời thu trong veo, mát mẻ.
Câu chuyện của Tâm khiến chị bất ngờ, rằng cô vốn chỉ là nhân tình, là người sưởi ấm trái tim cho người đàn ông đang gặp bế tắc cùng cực trong hôn nhân. Tâm nhiều lần từng dằn vặt mình nhưng tình yêu khiến cô không thể buông tay người đàn ông đó.
Video đang HOT
- Đâu phải cứ nên vợ nên chồng là tri kỷ đâu chị nhỉ – Tâm nói: Thấy anh ấy cứ dần héo úa em tự hỏi vì sao người làm vợ kia không làm tròn bổn phận của mình? Đôi khi người thứ ba không hẳn là người có lỗi đâu…
Chị gật đầu, bỗng dưng cảm thấy trong câu chuyện của Tâm có điều gì quen thuộc. Hai người tạm biệt nhau rồi trở về, chị vẫn trăn trở mãi không thôi.
Tối nay anh lại về muộn, chị ngồi một mình trong phòng, muốn đọc sách mà không sao tập trung nổi, chị cứ nghĩ về Tâm, nghĩ về vẻ ngoài xinh đẹp ấy, về ánh mắt buồn, có sự ngại ngùng khi kể câu chuyện của mình. Chị biết Tâm là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình một ai đó nhưng sao chị không thấy ghét Tâm, có lẽ vì trong câu chuyện của Tâm thì cái gia đình kia vốn dĩ đã vỡ sẵn rồi.
Giờ thì chị đã hiểu ra mọi chuyện (ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, chị thu xếp công việc nhanh chóng rồi đến khách sạn nơi Tâm chọn địa điểm để bắt tay vào công việc thiết kế. Khi mọi thứ gần hoàn thành, chị mở hộp quà được Tâm dặn dò kĩ để trên đầu giường ra để sắp xếp. Trong đó là kiểu album ảnh dạng xếp đang là trào lưu. Chị tò mò lật ra để xem mặt người đàn ông Tâm lấy làm chồng ở ai và bàng hoàng, đó chẳng phải là anh sao?
Có rất nhiều bức ảnh của họ ở trong đấy, có những cái ghi là từ 2 năm trước. Vậy hóa ra anh và Tâm đã bên nhau lâu đến thế? Câu chuyện của Tâm bắt đầu trở nên thật logic với cuộc hôn nhân của anh chị, bế tắc, không sức sống. Chị hiểu ra, cái gia đình vỡ sẵn mà chị nghĩ đến hôm qua đó lại chính là gia đình chị. Nhưng chẳng phải chị đang cố gắng lấy lại “lửa yêu” sao? Có phải quá muộn rồi không?
Cùng lúc ấy, tin nhắn từ chồng hiện lên trên điện thoại, vỏn vẹn vài chữ: “Tối nay em về sớm nhé, anh có chuyện quan trọng cần nói.”. Chị biết chuyện quan trọng đó là gì. Anh đã chọn Tâm.
Chị lau đi hàng nước mắt lăn dài trên má mình, để hộp quà ngay ngắn trên giường. Đêm mai thôi, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc trong căn phòng tân hôn mà chị dày công trang trí. Chị thấy nghẹn đắng nhưng nước mắt không sao rơi tiếp được nữa…
Theo Motthegioi
Nuốt nước mắt nhìn chồng đưa bồ về nhà làm tình ngay trên ghế sofa
Giờ thì chồng tôi không cần kiêng nể gì tôi nữa. Hắn đem tình nhân về nhà và làm tình ngay trên sofa.
Chồng tôi ngang nhiên đưa bồ về nhà làm tình trên ghế sofa.
Chiều tối đi làm về kiểu gì tôi cũng nhìn thấy dấu vết của cuộc mây mưa tranh thủ ban trưa của chồng. Khi thì chiếc quần lót vứt ở đâu đó ngay cạnh kẽ sofa, khi thì vỏ bao cao su xé vội, khi thì gối tựa lưng sofa vứt đầy ra nhà để lấy chỗ cho cuộc tình.
Tôi lại cay đắng đi dọn dẹp mà không dám lên tiếng lấy một câu về chồng và ả tình nhân trơ trẽn ấy. Danh chính ngôn thuận là vợ nhưng đến khi chồng ngoại tình, dắt gái về nhà tôi lại không thể lên tiếng.
Chẳng phải tôi nhu nhược hay kém cỏi gì mà để chồng và tình nhân "đè đầu cưỡi cổ", nhưng tất cả chỉ vì cuộc hôn nhân này ban đầu vốn là cuộc mặc cả mà tôi là kẻ chịu ơn nên không có quyền đòi hỏi nhiều.
Chúng tôi kết hôn trong tình trạng o ép và dàn xếp của cha mẹ hai bên. Bố mẹ tôi muốn tống khứ cho nhanh đứa con gái được cho là ăn học tử tế lại không biết sống: Để cho bụng ễnh ra đó, không có chồng. Còn chồng tôi lại là người cần một chỗ dựa để nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Rồi thì đám cưới thỏa thuận cũng diễn ra, gọn gàng, nhanh chóng và thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên nội ngoại. Tôi và chồng được cả hai gia đình xô vào nhau trong tình trạng đã "mặc cả" xong. Hai chúng tôi chỉ như những con rối, bù nhìn mặc cho gia đình sai khiến. Kể từ khi lấy nhau cả tôi và chồng tôi đã biết hôn nhân không có tình yêu thì chẳng thể hạnh phúc, chẳng thể vun đắp, xây dựng tương lai như bao cặp vợ chồng trẻ vẫn mơ ước. Nhưng cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng được cuộc sống sau hôn nhân của mình lại đi đến bước đường khốn cùng này.
Vì cái thai trong bụng không phải của chồng nên tôi không dám đòi hỏi anh phải chăm sóc hay chiều chuộng tôi như những bà vợ nghén ngẩm khi mang thai khác. Sinh con xong cũng chỉ mình tôi chăm sóc con. Tôi giống như kẻ tự mình làm, tự mình chịu. Nếu con khóc thì cũng phải nhanh chóng dỗ con, không được làm phiền đến chồng. Bởi chồng tôi sẽ nhìn 2 mẹ con tôi như kiểu, được đằng chân lân đằng đâu. Cái nhìn hậm hực, bố thí và cáu giận.
Ví thê nên dù tủi hờn thế nào tôi cũng nhắm mắt chịu đựng một mình không dám hé răng than hờn với ai. Sau khi con trai tôi được hơn 1 tuổi thì chồng tôi bắt đầu công khai những mối quan hệ mập mờ với phụ nữ bên ngoài. Việc anh có tình nhân bên ngoài tôi đã biết mười mươi, nhưng vì anh chỉ qua lại với họ bên ngoài nên tôi đành giả câm giả điếc, coi như không hề hay biết. Nào ngờ được đà anh lấn tới công khai đưa tình nhân về nhà.
Tận mắt chứng kiến chồng thân mật với người phụ nữ khác nhưng không thể lên tiếng, không thể thốt ra những lời bực tức hay xông vào mà giằng xé đôi tình nhân ấy, tôi chỉ biết ôm con đóng chặt cửa phòng khóc.
Tôi cũng đã từng đề cập đến chuyện ly dị, nhưng chồng tôi gạt phắt đi và bảo: "Cô đã lên tiếng về vụ cưới xin, thì ly dị cũng phải để cho tôi có quyền lên tiếng chứ! Bỏ nhau khi nào để thằng này quyết định!". Có vẻ như chồng tôi vẫn đang lưu luyến chức trưởng phòng mà bố tôi dàn xếp cho, nhưng lại không đủ dũng cảm để từ bỏ cô bồ của mình.
Hằn đe dọa tôi nếu nói với bố mẹ tôi chuyện hắn ngoại tình, hắn sẽ làm um lên chuyện tôi ăn nằm với thằng khác bắt hắn đổ vỏ. Hắn đã làm sẵn chứng nhận ADN để phòng cho những chuyện sau này.
Tôi đành phải nuốt nước mắt vào trong và nhẫn nhịn sống cùng với chồng và cô ả nhân tình. Thậm chí có những hôm cả 2 đưa nhau về nhà và làm tình ngay trong phòng ngủ nhà mình mà tôi không dám hé răng nửa lời. Tôi đành ôm con đi lang thang, khóc lặng bên ghế đá công viên, chờ cho cả 2 thỏa mãn rồi rời đi mới dám quay về nhà.
Tôi không biết cuộc đời éo le của mình còn phải kéo dài tình cảnh như thế này đến bao giờ nữa. Chỉ sợ sau này con tôi lớn lên, nhưng những cảnh tượng xấu xa đó, tâm hồn của con sẽ bị vấy bẩn. Nhìn con tôi chỉ biết khóc. Chẳng lẽ cả cuộc đời tôi lại phải trả giá cho phút giây lầm lỡ đó. Và món nợ này rồi con tôi lại phải mang cả đời nó hay sao?
Theo blogtamsu
'Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi!' Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận. Ảnh minh họa Tôi và chồng yêu nhau 3 năm rồi mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi cùng nhau trải qua đủ mọi thời kì khủng hoảng của tình yêu cho đến khi kết hôn, nên...