Nuối tiếc về một tình yêu
Tôi luôn nghĩ điều thú vị nhất trong cuộc đời một con người chính là tình yêu. Đó là những cảm xúc khởi đầu cho một chuyện tình giữa hai người khác phái, có khi là hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng có khi là những giọt lệ đắng cay.
Cảm giác yêu đương là lãng mạn, kỷ niệm của tình yêu thường chất chứa những khoảnh khắc khó quên, có khi làm người ta luyến nhớ cả đời cho dù tình yêu đó không thành, dù con đường tình yêu không thể về đến đích, nhưng nó vẫn in dấu trong góc khuất của trái tim một nỗi nhớ mơ hồ không thể gọi thành tên.
Thời son trẻ, tôi từng có một tình yêu như thế!
Rời khỏi trường trung học phổ thông, tôi vào đời bằng đôi tay trắng. Không thân thế, không tiề.n, không có ai nâng đỡ… tôi cảm nhận con đường mình đi sao quá nhiều chông chênh.
Cùng với mẹ, tôi bước chân vào cuộc mưu sinh nghiệt ngã. Mang tiếng là người học hành tử tế, nhưng tôi phải làm những việc lao động tay chân như bán bánh, bán khoai, rửa cây mây, lựa đậu… để kiế.m tiề.n. Đó là những công việc không cần trình độ mà chỉ cần sức khỏe.
Chính trong sự hỗn độn xô bồ của cuộc đời, tôi đã gặp anh – một thanh niên người Hoa hiền lành, chân thật. Anh xuất thân từ một gia đình giàu có, mẹ và các anh chị đều sống ở nước ngoài. Anh có một khiếm khuyết trên cơ thể nên ở lại cùng với người cha là thương nhân.
Video đang HOT
Ở bên kia đại dương mênh mông, không hiểu có bao giờ anh nhớ về kỷ niệm, nhớ về một mối tình chưa hợp đã vội tan… (Ảnh minh họa)
Ba anh có cổ phần nơi tôi đang làm việc nên anh thường lui tới đó. Tôi cảm nhận được sự cô đơn của anh khi nhiều lần bắt gặp anh ôm ấp, tâm sự với một chú cún con mà anh xem như người bạn nhỏ của mình.
Tôi lân la làm quen, rồi trở nên thân thiết với anh. Lâu dần, anh theo tôi về nhà. Tôi thật sự cảm động khi thấy anh bước chân vào căn nhà lá ẩm thấp, trống trước dột sau của gia đình chúng tôi mà không hề có chút ngại ngần, cứ như anh từng sống như thế vậy. Ba mẹ tôi rất quý anh.
Lần đầu nghe anh nói lời yêu, tôi hoảng hốt, băn khoăn trong khi ba mẹ tôi xem anh như chàng rể tương lai. Anh luôn ở bên tôi, cùng chia ngọt sẻ bùi và gánh vác cho tôi tất cả. Tôi không nghĩ sự hy sinh cao cả đó chính là tình yêu.
Khi tôi dự định nhận lời anh thì hồ sơ xuất cảnh của cha con anh đã hoàn tất, chỉ chờ ngày phỏng vấn. Ba anh vì chuyện này đã phản đối chuyện anh dành tình cảm cho tôi. Anh kiên quyết giữ ý định sẽ ở lại bên tôi nếu chúng tôi nên duyên nợ.
Lúc ấy tự nhiên tôi trở thành tâm điểm cho những lời bàn tán xôn xao. Thiên hạ bảo nhau rằng tôi là đứa ham giàu, muốn lợi dụng tình yêu của anh để đổi đời. Không chịu nổi những đàm tiếu thị phi, tôi vội vã nói lời chia tay. Anh thuyết phục thế nào tôi cũng không đổi ý. Cuối cùng anh ra đi…
Tôi đã sống cuộc đời còn lại của mình trong nuối tiếc. Anh là người đàn ông giản dị và giàu lòng nhân ái, sâu sắc trong tình yêu… Người mà tôi không thể tìm thấy lại ở bất cứ nơi đâu trong cuộc sống này.
Đi qua gần hết một đời người, tôi mới biết mình chỉ có một lần yêu thật sự nhưng bây giờ tình yêu ấy đã xa. Ở bên kia đại dương mênh mông, không hiểu có bao giờ anh nhớ về kỷ niệm, nhớ về một mối tình chưa hợp đã vội tan…
Theo VNE
Bỏ nhà theo anh, giờ em không còn đường về
Gia đình phản đối, không cho chúng em đến với nhau vì anh là anh trai của chị dâu em.
Em là một người sống nội tâm nên rất ít khi đem tâm sự của mình để san sẻ với người khác. Hôm nay, em lấy hết can đảm của mình để bày tỏ nỗi lòng, mong nhận được sự chia sẻ của các anh, chị.
Em và anh ấy quen nhau đã hơn một năm. Anh đã 33 tuổ.i, em thì 25. Hơn một năm vượt qua rào cản của gia đình hai bên, chúng em vẫn yêu thương, quyết định đến với nhau và dự định sẽ tiến tới hôn nhân. Em biết rằng quyết định này sẽ làm cho rất nhiều người khó xử và không chấp nhận em vì hai bên gia đình, đặc biệt là ba, mẹ em không muốn em kết hôn với anh trai của chị dâu. Một phần ông, bà không muốn sau này em phải khổ vì anh là con trai trưởng trong nhà, mọi gánh vác đều tập trung ở anh. Còn ba, mẹ anh tư tưởng thoáng hơn và tôn trọng quyết định của con trai nên đã không còn ngăn cấm.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Tuy nhiên, họ hàng bên anh vẫn co.i thườn.g và không chấp nhận em, điều này khiến em vô cùng đau khổ và dằn vặt trong lòng. Vì yêu anh, em đã bỏ tất cả để được sống bên cạnh anh. Em đã giấu ba, mẹ để lên đây sống gần anh. Em biết mình đã sai khi phải quyết định như thế này. Mọi người khin.h thườn.g em dù em có làm đúng thì người ta cũng nhìn em bằng cặp mắt, thái độ khác.
Hàng ngày, sau khi đi làm về, em lại tất bật với công việc nhà, mãi cho đến khuya mới xong, mệt mỏi cũng không dám than vãn cùng với ai. Em có lỗi với ba, mẹ em nhiều lắm, để cho ba, mẹ phải khổ cực và nếu như họ biết điều này thì sẽ đau lòng biết chừng nào? Có nhiều lúc, em tự hỏi, hy sinh như vậy có đáng hay không và có chịu đựng được nữa hay không?
Riêng đối với anh, anh cũng thương em nhiều lắm nhưng tính tình lại hay vô tâm, nên cứ giao hết mọi việc nhà cho em, và thường không hiểu cảm giác của em để chia sẻ. Em cảm thấy ngày càng mệt mỏi và muốn từ bỏ tất cả. Em biết dù sau này có sống tốt như thế nào thì mọi người nơi đây cũng sẽ khin.h thườn.g em, vì cái tì vết quá sâu, không sao rửa sạch.
Em muốn được đường hoàng, chính thức là vợ của anh và muốn được mọi người thương yêu nhưng sao khó quá. Phải phấn đấu đến khi nào để người khác hiểu và cảm thông cho mình? Em cũng không dám tâm sự với anh vì anh hay suy nghĩ tiêu cực, khiến em lại càng thêm mệt mỏi.
Bây giờ, thật sự em rất cần một bờ vai để tựa vào. Con người khi khổ đau, buồn tủi thì mới nhận ra được sự quý giá của gia đình nhưng đã muộn rồi. Em đã không còn con đường để quay lại, nhưng cũng không can đảm để bước tiếp đi. Em và anh yêu nhau nhưng liệu tình tình yêu này có bền vững để xây đắp một gia đình? Khi mà trong lòng em luôn canh cánh nỗi dằn vặt và tự ti, buồn tủi vì em luôn bị so sánh là người thua xa so với những người bạn gái trước đây của anh. Họ đẹp, giỏi, có tiề.n, còn em thì chẳng có gì cả.
Em rất mong muốn được mọi người hiểu và chấp nhận. Và giá như anh ấy là em thì chắc có lẽ anh sẽ hiểu được cảm giác của em lúc này, sẽ cảm thông, chia sẻ với em nhiều hơn. Em không còn vui vẻ, hồn nhiên mà ngày càng trở nên ít nói và ít muốn tiếp xúc với ai vì em sợ cái nhìn của họ. Em sẽ phải làm gì đây để mọi chuyện được tốt đẹp hơn? Để em là em của ngày nào? Xin anh, chị hãy cho em một lời khuyên.
Theo Ngoisao
9 năm theo đuổi mới nhận được cái gật đầu Anh ngỏ lời yêu từ khi học cấp ba, tán tỉnh suốt nhiều năm đi Nhật Bản tu nghiệp, đến tận khi về nước, tôi mới đồng ý. Chúng tôi quen nhau đã gần chín năm, giờ đây đã là vợ chồng. Kể lại tất cả những chuyện này thì rất dài. Chúng tôi bắt đầu quen nhau khi vào cấp ba trường...