Nuôi con cho chồng
Kính gửi chị Hạnh Dung! Tôi 36 tuổi, ly hôn hơn một năm, đang sống một mình. Trước khi lấy tôi, chồng cũ của tôi đã có một đời vợ, một đứa con gái riêng. Khi cưới nhau về, con bé sống chung với chúng tôi rất hòa thuận
Tôi 36 tuổi, ly hôn hơn một năm, đang sống một mình. Trước khi lấy tôi, chồng cũ của tôi đã có một đời vợ, một đứa con gái riêng. Khi cưới nhau về, con bé sống chung với chúng tôi rất hòa thuận. Vì chúng tôi không thể có con, mà anh thì khao khát con trai, nên anh đã bao một cô gái khác làm vợ bé. Phát hiện ra chuyện, tôi ly hôn. Tội con gái của anh, vì cô vợ bé kia chỉ ngang tầm tuổi nó. Con bé không ở được với cha nên xin tôi cho ở chung.
Cháu cũng không biết đi đâu, nương tựa vào ai, trong khi chồng cũ của tôi quá vô trách nhiệm. Vậy là tôi nuôi con cho chồng cũ, một đứa con không máu mủ ruột thịt, nhưng tôi thương cháu. Tôi nghĩ, mình đã không thể có con, thôi thì coi nó như con mình. Anh chị em tôi phản đối, nói tôi không có trách nhiệm nuôi nó, tôi nuôi như vậy sẽ không còn cơ hội tìm kiếm hạnh phúc mới, đề nghị phải trả con bé về cho cha nó. Thời gian gần đây, con bé lại có bạn trai, hay đi về khuya, tôi hỏi nó chỉ ậm ừ qua loa. Tôi rất băn khoăn, trả về cho cha nó thì cũng tội, mà nuôi dưỡng nó thì lỡ có chuyện gì tôi không biết làm thế nào…
Bảo Hân (TP.HCM)
Chị Bảo Hân thân mến,
Nuôi con chồng đã khó, trong trường hợp chị lại càng khó hơn bởi con chồng cũng đã không còn là con chồng. Vợ chồng chị đã ly hôn, chị không còn quyền và nghĩa vụ đối với con gái của chồng cũ. Cháu có tình cảm, muốn gắn bó với chị, nhưng cũng có thể còn có lý do cháu không chịu nổi cảnh ba và dì trẻ thân mật trước mắt, cháu muốn độc lập và chỉ còn chị là chỗ có thể nương thân, nên cháu đã tìm đến chị. Trước mắt, chị nên đồng ý để cháu ở trong nhà, nhưng cần có những cuộc trò chuyện để mọi việc rõ ràng hơn.
Video đang HOT
Đầu tiên, chị hãy nói rõ chị không còn quyền và nghĩa vụ nuôi hay cấp dưỡng. Ba cháu rất có thể không đồng ý với việc cháu ở với chị, cháu phải xin phép ba, nói với ba thật rõ ràng. Chuyện ăn ở tiền bạc là việc cũng cần công khai, kẻo sau này sinh chuyện mới đem ra nói thì không hay. Nói chung, cháu phải ý thức hoàn cảnh của mình, hiểu tấm lòng cưu mang của chị, để từ đó biết nghe lời, tôn trọng ý kiến và quy tắc cư xử trong nhà, không phải muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Chị thương cháu, nhưng muốn giữ cho bền vững tình thương ấy, một số nguyên tắc phải được đặt ra và tuân thủ.
Với ba cháu, nghĩa vụ của anh đối với con cái phải được đề cập đến một cách rõ ràng, dù anh ấy có muốn chu cấp hay không. Vì đây là nguyện vọng của con gái anh, không phải là chuyện chị giành giật quyền nuôi con hay gì khác, nên chị cứ thẳng thắn nói về việc con gái anh có thể có bạn bè, có thể sẽ độc lập trong suy nghĩ và cho dù ở với anh ấy hay ở với chị cũng vậy thôi. Nếu con gái có sai lầm gì, anh không được đổ vấy trách nhiệm cho chị.
Cuối cùng, với bản thân, nếu có thể, chị hãy xem cô gái ấy như một người bạn nhỏ đang cùng mình chia sẻ cuộc sống độc thân. Ai cũng chỉ có một cuộc đời, chị không được hy sinh cuộc sống của mình để chăm nom, chờ cửa, lo lắng và đau buồn khi cô gái ấy có bạn, đi chơi về khuya. Chị hãy sống cuộc sống của mình, có thêm một người để sống là vui, nhưng mọi chuyện phải rành mạch, rõ ràng.
Chị vẫn phải có gia đình của mình, vẫn phải tìm hạnh phúc của mình. Cháu gắn bó với chị vì chị là một phụ nữ tốt, nhưng đừng lấy cháu làm niềm vui hay hạnh phúc duy nhất còn lại của đời mình. Thay vào đó, chị hãy tìm hạnh phúc và giúp cháu tìm thấy hạnh phúc.
Theo Baophunu
Chồng đảm
Từ những ngày đầu làm bạn của nhau, em may mắn cũng là bạn một đồng nghiệp của anh nên biết được anh từng là một... "Hít Le" khét tiếng
Anh khó tính và kỹ lưỡng trong từng công việc, từ việc cơ quan đến việc ứng xử bình thường. Thời yêu nhau, do có ít chuyện va chạm, nên ấn tượng trong em là anh rất chu đáo. Anh chăm sóc em trên mức tuyệt vời. Anh có thể mua tặng em một cái đầm, chỉ vì em nói vu vơ là em thích. Anh có thể mua cho em đúng hộp bánh mà em chỉ viết về nó vài dòng bí ẩn, giấu luôn cả tên cửa hàng. Anh đã từng làm rất nhiều điều, để khiến em, một cô gái 25 tuổi, được yêu như chưa yêu lần nào...
Ảnh: Internet
Lấy nhau rồi, khi em mang thai đứa con đầu lòng cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em. Vốn dĩ em không được khỏe, mỗi tháng thai kỳ em phải truyền máu, anh đã ở cạnh chăm sóc em từ những điều nhỏ nhặt nhất, đến nỗi mấy chị trong bệnh viện khen anh hết lời. Mọi thứ của anh đều gần như hoàn hảo trong em.
Con mình ra đời, đứa đầu rồi đến đứa thứ hai. Hai đứa trẻ sinh quá gần nhau khiến hai vợ chồng rất vất vả. Đến lúc đó, em mới hiểu hết nghĩa của từ "Hít Le" mà ngày xưa mà anh từng bị gán ghép.
Anh không chỉ khó, vì từ "khó" chưa đủ diễn đạt hết những cảm nhận của em. Anh khó đến mức vô lý mà em không thể hiểu được. Những việc nhỏ nhoi thôi, cỏn con thôi nhưng cứ làm tình yêu chúng mình hao mòn dần. Em xếp đồ, anh bảo phải xếp đồ con trước, đồ người lớn sau, mà đồ người lớn phơi ở trong, gần nhất, và em đang xếp đồ người lớn. Em gom đồ chơi của con, thì anh bảo phải phân loại ra, sách để đây, đồ chơi để ở kia, gom chung chỗ không được...
Với anh, không có cái gọi là tiện tay. Như có lần, hai ba lô của con giống nhau, chỉ khác mỗi tên ghi trên ba lô, em treo trên xe, anh cũng phải sửa lại, bé đầu bên trái, bé sau bên phải. Những cái đó chi li, nhỏ nhặt quá, sao anh lại khắt khe, chỉnh sửa để làm gì?
Em nhớ một lần, một lần thôi đủ để em nhớ cả đời. Hôm đó bé đầu đang bệnh, sáng ra con bị sốt. Em chưa cho con uống thuốc lần nào, con lại bé nên em không dám cho con uống thuốc. Em nói anh mau cho con uống thuốc thì anh cứ lẳng lặng làm hết mọi công việc mà mỗi buổi sáng anh vẫn làm, như dọn chén bát đã úp khô tối qua, tưới cây...
Em khi đó đang nấu ăn, con thì vẫn sốt và khóc. Em dỗ con mà lòng đau như cắt. Em nhắc anh thì một trận chiến nảy lửa nổ ra. Anh cho rằng em đã không làm thì đừng bảo người khác làm. Hôm đó em đã rất giận, giận bản thân mình chẳng biết chăm con và đã quá dựa dẫm vào anh vì biết anh làm giỏi hơn mình...
Bé thứ hai ra đời, khó khăn lại chồng chất. Đứa lớn mới hai tuổi, đứa nhỏ sáu tháng thì em đi làm lại. Chưa 5g sáng em đã phải dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng lẫn cơm cho cả ngày. Tối về đến nhà thì đã 6g tối, em với anh lại tiếp tục "cuộc chiến" đến 8g tối con mới ngủ. Sau đó, hai vợ chồng còn phải làm những việc còn lại cho bản thân.
Em biết anh đã rất cực vì em làm điều gì cũng không vừa ý anh, anh phải làm lại, tối đến anh còn phải thức cho bé nhỏ bú. Nhưng anh ơi, em nghĩ đàn ông cũng nên phóng khoáng hơn một chút, đừng cứ nhìn vào những điều chưa được của vợ, rồi cảm thấy bực mình khi không vừa ý để gia đình phải mất vui.
Có những điều vụn vặt vô cùng, em chẳng thể nhớ nổi, nhưng những điều ấy, từng ngày từng ngày đè nén trong em. Lâu lâu, có ai đó nói với em là có chồng như anh thật sướng, vì anh giỏi giang, vì anh đảm đang, mình chẳng cần làm gì cả; nhưng chỉ ai ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Đôi khi em chỉ ước gì anh bớt giỏi, để em thấy mình không phải là một người phụ nữ kém cỏi. Mỗi lần gặp mẹ anh, em đều nhìn thấy hình ảnh của em trong mẹ, hình ảnh của mẹ là hình ảnh tương lai của em. Bố anh cũng khó tính vô cùng. Ông đã 73 tuổi rồi mà vẫn ngày hai lần quét dọn vì không chịu được sự không sạch sẽ, dù mẹ chỉ rớt vài cọng tóc. Chắc anh cũng hiểu, mẹ đã sống như thế nào, đã chịu đựng ra sao để có thể sống cùng với bố.
Hôm nay, mẹ nói với em, bé đầu của mình cũng có tính khó khăn như anh. Bé muốn mẹ làm giúp cái này, thì dù mẹ đang bận, bé cũng không muốn bà làm giùm. Dù con học được ở anh những tính tốt như ngăn nắp, gọn gàng, mới hai tuổi đầu đã biết tự dọn đồ chơi của mình, nhưng cả em và bà nội đều không muốn con nối tiếp sự khó khăn của anh.
Anh ơi, đôi khi em chỉ biết gượng cười, khi ai đó khen em tốt số vì có chồng quá giỏi....
Theo Baophunu
Nói chi cho thừa! Cô ấy hiếm khi bày tỏ mình thích cái gì, ghét cái chi, càng không bao giờ bộc lộ mình ở chốn đông người. Có lẽ sự kín kẽ ấy khiến cô trở nên quyến rũ hẳn trong mắt người khác giới. Nhiều anh chàng lân la làm quen, đôi khi chỉ để tìm hiểu xem, phía sau đôi mắt thinh lặng kia...