Nụ hôn của nắng
Tia nắng ấy quá nhẹ nhàng không đủ để cho gái phải nheo mắt mà tỉnh dậy sau giấc mơ đẹp.
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lanh, hoa sữa thôi rơi… Hoa sữa đã thôi rơi thật rồi anh nhỉ? Nhanh thật đấy, mới hôm nào chớm thu, cái lạnh chỉ mới khẽ khàng lướt qua làm cho ta cảm thấy se se lạnh và cần một vòng tay để làm xoa dịu cái lạnh của một mùa thu. Vậy mà giờ đây cô bé mùa đông đã thực sự tìm về.
Không còn nữa những tia nắng rực rỡ của mùa hè nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ đánh thức cô bé đang say sưa trong giấc ngủ sâu mà thay vào đó là những tia nắng dịu dàng hôn lên đôi môi của cô bé đang chìm trong giấc mộng đẹp. Tia nắng ấy quá nhẹ nhàng không đủ để cho gái phải nheo mắt mà tỉnh dậy sau giấc mơ đẹp. Đó chính là món quà mà mẹ mặt trời đã ban tặng cho chúng ta.
Ỏ nơi ấy mùa đông lạnh lắm phải không anh? Hãy gửi cho em những bông hoa tuyết trắng cùng với sự nhớ nhung anh dành cho em. Còn em nơi đây gửi cho anh những nụ hôn thật nhẹ nhưng cũng không kém phần nồng nàn của những tia nắng mùa đông và hơi ấm của trái tim em để anh sưởi ấm trong những ngày đông giá lạnh nơi xa ấy.
Video đang HOT
Gửi hơi ấm của trái tim em để anh sưởi ấm trong những ngày đông giá lạnh nơi xa ấy (Ảnh minh họa)
Theo VNE
Cả cơ quan "lật tẩy" tôi ngoại tình
Đi làm hùng hục từ sáng đến trưa, mệt, đói, ăn vội đĩa cơm rồi lại dắt nàng đi nhà nghỉ
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. Thế thì gặp gỡ tiếp xúc nhiều có ý nghĩa chi? Phải làm gì đó để có màu có sắc hơn chứ.
Tôi tiếp cận Nga từ suy nghĩ ấy. Ngày nào đi làm cũng thấy em, ngồi cùng em cả chục giờ đồng hồ, ăn trưa cùng em, trò chuyện cùng em, mà cứ ngắm bằng ống nhòm thì phí. Em lại còn hơn hớn ra, mỡ màng lắm, trẻ đẹp nhất cơ quan. Thôi thì vòng nào ra vòng ấy, cái gì cần khoe là được khoe, cái gì cần đậy là được đậy, nói thật là cứ nửa lẳng lơ, nửa chính chuyên, hấp dẫn vô cùng.
Tôi, ban đầu là hỏi han em ít câu chuyện gia đình. Sau chia sẻ động viên em khi trục trặc công việc. Khi em buồn tôi ngồi nghe em nói, khi em vui tôi rủ em đi nhậu tới bến. Rồi tôi giả say cầm tay em trong thang máy, xoa đùi em dưới bàn ăn.
Cái bữa xoa được làn da mát rượi của em dưới gầm bàn, tôi chợt nghĩ tới cụ Nam Cao và chẳng cần đợi lâu, trưa hôm sau là tôi thực hiện chiến thuật "lên nữa, lên nữa" của bà Ba nhà Bá Kiến. Lên đến "ấy" rồi thì em cũng chẳng còn ngồi yên ở bàn được nữa, hai tôi nháy nhau nhà nghỉ thẳng tiến.
Đi làm hùng hục từ sáng đến trưa, mệt, đói, ăn vội đĩa cơm rồi lại dắt nàng nửa Thị Màu nửa Thị Kính đi nhà nghỉ xong chiều lại làm việc đến tối, đói mờ mắt, về phụ vợ chăm con, nấu nướng... rồi lại "phục vụ" vợ. Có ối lúc ngồi một mình, tôi nghĩ thằng đàn ông như tôi cũng giỏi, tôi AQ vỗ đùi cười: ta phục ta quá!
Tôi vốn nghĩ, ở chốn văn phòng, hầu hết mọi người đều không để ý sâu vào chuyện của người khác. Nếu việc không liên quan đến mình thì 99% sẽ thực hiện 3 không" (không nghe, không biết, không nói). Thậm chí nếu có biết thì cũng quyết "3 giả" (giả câm, giả điếc, giả mù).
Ở chốn này, những kẻ ngoại tình khá "an toàn" trong chiến khu của mình, tha hồ đổi gió (Ảnh minh họa)
Tôi tin thế và tôi còn luôn giữ vững phương châm: để những pha đổi gió không bị "công an nhà" phát giác thì không được gắn bó sâu đậm, không được kéo dài thời gian, và không liên hệ gì khi về đến nhà.
Thế mà, vì chủ quan quá cái sự an toàn ở "lô cốt 3 không", tôi và em thường nháy mắt nhau "làm tí" những lúc nhớ không chịu nổi. Có khi tôi lôi em nhà vệ sinh làm một "nháy", có khi mọi người đi ăn trưa hết, em chốt chặt cửa phòng, hai đứa chui xuống gầm bàn làm một cú tàu nhanh... Hai chúng tôi thường bị những cơn ham muốn đuổi theo đến mức không kìm hãm, không thở được.
Cuộc tình tôi và em, cứ tưởng mãi được êm đềm như thế, ai dè một ngày đến công ty, tôi thấy từ anh bảo vệ đến chị lễ tân đều nhìn mình một cách lạ lùng. Hình như tất cả đều xôn xao bàn tán gì đó khi tôi đi qua.
Hóa ra ai đó đã viết đơn lên Ban giám đốc rằng tôi và em làm ảnh hưởng đến môi trường làm việc chung. Ban giám đốc tìm bằng chứng thì được cung cấp giờ giấc chúng tôi lôi nhau vào cùng một WC chính xác. Tất nhiên, chẳng có camera nào quay được cụ thể chúng tôi làm gì trong ấy, nhưng cái cảnh kéo vội kéo vàng giữa một người đàn ông với một người đàn bà vào một cánh cửa WC mà camera hành lang ghi được cũng đã quá đủ.
Một cuộc trưng cầu ý kiến. 7/12 phiếu đánh dấu có biết chúng tôi quan hệ với nhau, chỉ có 5/12 phiếu bỏ trống.
Tôi sốc. Không phải vì bị kỷ luật, không phải vì em đột ngột nghỉ việc ra đi không biết đi đâu, không phải vì bị phát giác, mà vì bị đánh úp sau lưng. Giá ai đó khó chịu, cứ nói thẳng vào mặt tôi và em một câu. Tôi có bao giờ chơi xấu ai để có hận thù đâu, cũng chẳng bao giờ xía vào chuyện người khác. Thế mà ai đó đã làm thế với tôi, với em.
Đồ ghen tị, đố kị nào đó còn cho vợ tôi biết chuyện. Tôi vẫn còn nguyên cảm giác đau hơn hoạn khi cô ấy nói: " Em khinh".
Cô ấy không đòi ly dị, cũng không nói lại chuyện cũ một lần nào nữa. Nhưng hai từ "Em khinh..." của cô ấy thì lúc nào cũng vang vang trong đầu tôi, như cái thòng lọng lơ lửng trước mắt kẻ tử tù...
Theo 24h
Thu nhạt Hương hoa sữa mùa thu luôn gợi nhắc tôi về mối tình đầu. Không hiểu vì lý do gì mà mùa thu lại được người ta ưu ái nhiều đến vậy, nhưng tôi thì lại chẳng hề thích mùa ấy một chút nào. Đối với tôi thu luôn mang trong mình cái vẻ buồn buồn, nhạt nhạt. Nhạt giống một ly nước giải...