Nữ đồng nghiệp khiến cả công ty tẩy chay vì một tính xấu
Vốn là một cô gái xinh đẹp nhưng vì cái tính hay tìm cách ăn quỵt t.iền của người khác, Mai đã bị đồng nghiệp tẩy chay.
Mai, đồng nghiệp của tôi, có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc nào cũng khoe mẽ giàu có. Lần nào nói chuyện cùng đồng nghiệp, Mai cũng khoe khoang bản thân, hết khoe chiếc váy vài chục triệu đồng, lại tới khoe đồng hồ giá cả trăm triệu…
Mọi người trong phòng đều ngán ngẩm trước sự khoe mẽ của Mai nên toàn nháy mắt nhau về chỗ, đeo tai nghe lên và làm việc tiếp.
Đồng nghiệp thích khoe mẽ, quỵt t.iền nên bị cô lập. Ảnh minh họa: FP
Mai có gia cảnh tốt hơn các đồng nghiệp. Bố mẹ cô ấy là chủ doanh nghiệp, chồng lại làm ăn được. Mai không phải lo chuyện cơm áo gạo t.iền như những người sinh ra và lớn lên ở quê, bươn chải nơi thành phố lập nghiệp.
Giàu có là thế, nhưng lần nào rủ người khác trong phòng đi ăn trưa, Mai cũng tìm cách quỵt t.iền. Trước đây, tôi nghĩ có thể do bận nhiều việc nên Mai quên gửi lại t.iền hoặc có thể cô ấy nghĩ nay người này trả, mai người kia trả.
Nhưng lần nào Mai cũng có lý do để không đưa t.iền, lúc “quên ví”, lúc lại “tí về mình gửi” hay “mình quên mang điện thoại nên không chuyển khoản được”… Về tới văn phòng, Mai quên sạch những lời đã nói, lờ luôn việc trả t.iền.
Vì nghĩ không đáng bao nhiêu nên tôi cũng không đòi. Nhưng tôi bắt đầu thấy ngại và tìm mọi cách để tránh đi ăn trưa với cô ấy. Không chỉ tôi mà rất nhiều chị em ở cơ quan cũng gặp cảnh tương tự và cũng tìm cách tránh né.
Một đồng nghiệp từng kể, có lần cô đang đi siêu thị, Mai nhắn tin nhờ mua hộ cân táo, chùm nho kèm dòng chữ “tí mình gửi t.iền nhé”. “Tí” không phải là một buổi, một ngày, một tháng, một năm… mà sẽ là không bao giờ.
Bao nhiêu lần nhờ người khác mua giúp đồ, Mai chưa bao giờ chủ động rút t.iền đưa cho người ta trước. Những lần cả phòng rủ nhau đi liên hoan theo hình thức đóng góp, ăn xong, Mai luôn tìm cớ về trước để khỏi phải trả t.iền.
Video đang HOT
Dù đồng nghiệp đã chủ động gửi mã QR hoặc số tài khoản, nhưng chờ mãi cũng không thấy Mai chuyển.
Không thể chịu đựng được tính xấu của Mai, mọi người bàn nhau đòi trực tiếp. Có người chat trong nhóm, “tag” hẳn tên Mai nhưng cô ấy nhắn lại: “Mình quên”; “Em nợ khi nào ấy nhỉ, em không nhớ”; “Em nghĩ mình trả rồi mà”…
Thái độ của Mai khiến mọi người dần xa lánh. Những bữa trưa gọi đồ chung, rủ nhau đi liên hoan, cả phòng đều chừa Mai ra. Mai cũng biết nên không dám rủ mọi người đi ăn trưa, đặt đồ về phòng nữa.
Nhiều lần thấy Mai lủi thủi ăn một mình trong góc, tôi cũng hơi chạnh lòng, thương hại. Tôi không biết Mai có thay đổi được cái tính xấu này hay không, vì thực sự chính cô ấy đã tự đẩy mình ra khỏi tập thể.
21 xuân xanh nhưng phải kết hôn với gã chồng liệt nửa người, đêm tân hôn tôi c.hết điếng khi bỗng ôm ghì rồi đề nghị 1 chuyện
Kết thúc đám cưới, mẹ chồng bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi chăm chồng chứ không bắt làm gì cả.
Đêm tân hôn đến, nhìn lão chồng liệt nửa người của mình nằm giường mà tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Được bố chồng yêu thương như con ruột, ai ngờ 1 lần bưng đĩa hoa quả lên phòng khách, tôi lặng người phát hiện sự thật mà ông toan tính phía sau
Làm về lúc tờ mờ sáng, tôi rón rén vào phòng ngủ sợ vợ thức giấc, ngờ đâu lại thấy được cảnh em đưa nhân tình về nhà làm chuyện tày đình
Tôi vốn xuất thân từ 1 gia đình thuần nông nên kinh tế cũng không khá khẩm gì mấy. Thế rồi đùng 1 cái anh tôi đi đám cưới về uống rượu say tông xe vào người ta khiến người ta rơi vào tình trạng nguy kịch. Cũng may chị gái đó không c.hết nhưng sức khỏe yếu lắm, gia đình bên đấy đòi bồi thường tới tận 200 triệu khiến nhà tôi không biết xoay sở như nào. Ba mẹ thương anh, không muốn họ kiện anh đi tù nên cố vay mượn t.iền để trả nhưng không được.
Thế rồi 1 hôm có 1 cặp vợ chồng trung t.uổi đến nhà tôi để 200 triệu ra và bảo cho vay. Thấy họ chủ động lại cho mình vay không thế chấp gì tôi khuyên bố mẹ đừng lấy vì sợ họ có âm mưu gì. Nhưng nghe họ nói là dân cho vay thế chấp, họ thương gia đình tôi nên muốn cho vay tôi. Bí t.iền và bị nhà chị kia đòi ác quá bố mẹ tôi liền làm giấy vay nợ với họ.
1 tháng, 2 tháng rồi đến tháng 5 không thấy họ đòi nợ gì hết nhà tôi cũng khá yên tâm nhưng đến tháng thứ 7 họ đến đòi bố mẹ tôi phải trả hết cục t.iền đó. Biết nhà tôi không có t.iền, họ nhìn tôi và bảo.
- Anh chị muốn tôi xóa nợ cho không? Tôi chỉ cần anh chị gả con gái cho thằng con trai liệt nửa người của tôi thôi.
- Hả??? Lấy chồng liệt để trừ nợ ạ. Con không lấy đâu.
- Từ từ hãy quyết định c.ô b.é ạ. Ta nghĩ cô sớm chịu làm con dâu ta thôi.
Vị vợ chồng đó về, cả nhà tôi ngồi lặng thinh nhìn nhau mà mặt buồn rười rượi. Cả tuần trời suy nghĩ, nhìn về ngôi nhà cấp 4 dột nát của mình tôi chủ động đề nghị với bố mẹ chuyện kết hôn kia. Tôi chấp nhận lấy chồng để trả nợ, bởi cách này là cách duy nhất khiến nhà tôi thoát nợ thôi. Bố mẹ tôi già cả rồi, anh tôi thì ở nhà làm ruộng t.iền đâu mà trả nợ người ta chứ. Nhắm mắt lấy chồng liệt, tôi biết cuộc đời mình từ đây sẽ bước sang những trang tăm tối, đầy nước mắt lẫn khổ đau.
Ngày cưới, nhà trai đ.ánh toàn xe hơi xịn về nhà tôi đón dâu. Sánh bước cùng người chồng ngồi xe lăn mà tôi nước mắt lưng tròng than thân trách phận sao cuộc đời tôi lại có ngày hôm nay chứ. Chồng nhìn tôi không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi rồi nhìn ra tấm cửa kính ô tô mà suy nghĩ. Có lẽ anh cũng không yêu tôi, cuộc hôn nhân này đâu có tình yêu cơ chứ. Thôi thì cứ lấy anh để trả nợ, mai này không sống được với nhau thì tìm cách giải thoát cho nhau vậy.
Kết thúc đám cưới, mẹ chồng bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi chăm chồng chứ không bắt làm gì cả. Đêm tân hôn đến, nhìn lão chồng liệt nửa người của mình nằm giường mà tôi lắc đầu ngán ngẩm. Gái 21 t.uổi như tôi, phơi phới t.uổi xuân vậy mà đêm tân hôn chỉ ngủ đến mức nhạt nhẽo thế này thôi sao? Chồng liệt nửa người "bất lực" thế kia còn làm ăn được gì chứ?
Chán nản vì đêm tân hôn có cũng như không tôi ra tắt điện đi ngủ, nhưng ai dè điện vừa tắt tôi leo qua người chồng vào phía trong giường ngủ thì vô tình đụng vào "cái ấy" của anh. Trời ơi, sao "cái ấy" của lão chồng liệt bình thường bất động sao giờ nó lại giật đùng đùng thế này. Choáng váng về chuyện này, tôi vội lấy đèn pin soi xem thế nào thì tá hỏa thấy đôi chân của anh đã cử động được.
Thấy tôi đi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chồng cười sung sướng vật tôi xuống giường mà nhìn tôi đắm đuổi bảo.
- Giờ thì mình tân hôn được chứ? Anh có thể làm người đàn ông của em được rồi đấy.
- Sao đôi chân của anh có thể cử động được thế kia? Chẳng phải anh bị liệt nửa người hay sao?
- Ừ thì anh bị liệt. Nhưng từ khi gặp em anh đã quyết tâm đến bệnh viện trị liệu và tự tập vận động nên đã khỏi rồi đấy.
- Anh và em mới gặp nhau được 1 tháng mà. Sao có thể khỏi nhanh như vậy.
- Không, anh và em đã gặp nhau gần năm nay rồi. Em có nhớ lần em vào viện cùng gia đình vì anh em đã gây t.ai n.ạn không. Lần đó anh đi khám sức khỏe và vô tình em đã đụng vào xe lăn của anh, em còn làm đổ hết sữa vào người anh đó. Em nhớ chưa?
- À...em nhớ rồi. Là anh sao?
- Ừ, là anh đó. Từ lần gặp em anh đã yêu em rồi. Anh nhờ người tham dò về em và biết được nhà em đang cần t.iền. Anh đã âm thầm nhờ bố mẹ mang t.iền đến giúp đỡ em và sau đó như nào thì em biết rồi đó.
- Trời đất, hóa ra đây là 1 màn kịch đã có sự chuẩn bị từ trước. Ai cũng biết hết trừ em sao?
- Ừ, nhà anh thì ai cũng biết chuyện nhưng nhà em thì không? Thế nào, vợ yêu lý do này đã đủ thuyết phục em làm vợ anh chứ? Anh không hứa sẽ cho em 1 cuộc sống sang giàu nhưng anh hứa sẽ biến em là người vợ hạnh phúc nhất quả đất này. Anh thề đó.
- Anh hứa liệu anh có làm nổi không? Lời hứa khó tin lắm.
- Thế thì em thử xem nhé. Và anh nghĩ mình nên bắt đầu bằng việc này. - chồng nháy mắt.
- Việc gì?
- Tân hôn.
- Hả??? Tân hôn á, em chưa sẵn sàng.
- Em không phải chuẩn bị gì cả. Chỉ cần nghe lời anh là được còn mọi chuyện cứ để anh.
- Từ từ đã, em...
Không kịp phản kháng gì chồng đã tân hôn tôi như đúng rồi. Sau đêm tân hôn đó, tôi có 1 cuộc sống vô cùng viên mãn. Chồng luôn quan tâm và yêu chiều tôi hết mực. Điều khiến tôi hạnh phúc hơn cả là anh quan tâm tới gia đình tôi lắm. Có lẽ tôi đến với anh không bằng tình yêu nhưng những việc anh làm khiến tôi cảm thấy mình hoàn toàn tin tưởng vào cuộc hôn nhân này.
Tặc lưỡi lấy vợ già vì bị bố mẹ ép, đêm tân hôn tôi vội tắt đèn đi ngủ, nhưng ai ngờ lại bị vợ kéo tay, đề nghị 1 việc Hóa ra mọi thứ đều thú vị vô cùng, đúng là như lời bố mẹ Lâm nói...lấy vợ già đúng là cái phúc đức không phải ai cũng có được. Đẹp trai, tài giỏi, dù mới ở độ t.uổi 28 nhưng Lâm đã có một sự nghiệp ổn định mà bao người mơ ước. Với những điểm cộng hoàn hảo như vậy nhiều...