Nỗi oan là người thứ 3
Bị gán cho cái tội “phá hoại hạnh phúc gia đình người khác”, tôi ấm ức và bế tắc vô cùng. Tôi phải làm gì để thoát khỏi trường hợp đau đầu này?
Tôi quen anh từ khi tôi còn là 1 đứ.a tr.ẻ con 13 tuổ.i. Anh là con bạn thân của bố tôi. Hai gia đình thường xuyên có những chuyến đi chơi, nghỉ mát với nhau nên tôi và anh nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Ban đầu tôi bị anh cuốn hút cũng chỉ vì vẻ bề ngoài đẹp trai của anh mà thôi chứ với 1 con bé chưa lớn thì…
Nhưng dần dần, lớn thêm vài ba tuổ.i nữa, hiểu biết hơn nhiều vấn đề tôi nhận ra mình đã thực sự thích anh và dường như anh cũng vậy. Anh rất biết quan tâm, chăm sóc đến tôi khác hẳn những cậu bạn trai xung quanh tôi. Tôi luôn coi anh là mối tình đầu của mình. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi rất mơ hồ, chẳng ai có thể mở lời nói rõ tình cảm với nhau, tỏ tình với nhau hay là gì gì đấy đại loại thế.
Khoảng cách tuổ.i tác giữa chúng tôi chính là cái rào cản khiến cả hai e ngại (anh hơn tôi 6 tuổ.i). 6 tuổ.i bây giờ là chuyện bình thường nhưng lúc đó… như thể một đứ.a tr.ẻ con yêu một người lớn vậy. Với mối quan hệ chẳng thể gọi tên đó, chúng tôi cứ ở bên nhau, đi chơi và tâm sự đủ điều vui có buồn có.
Thậm chí tôi còn kể hết cho anh về những mối tình học trò với những cậu bạn trạc tuổ.i tôi cho anh. Anh chỉ cười. Lúc đó tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có một người như anh ở bên cạnh. Trong suy nghĩ của tôi chỉ cần tôi lớn thêm vài tuổ.i nữa thôi, 2 đứa sẽ chính thức là người yêu của nhau vì đã có lúc anh nói vu vơ với tôi rằng “Anh còn phải chờ mấy năm nữa nhỉ?”.
Video đang HOT
Nhưng rồi đến năm tôi 15 tuổ.i, anh đi Nhật du học. Tôi đã buồn và khóc rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là cảm giác mất mát. Anh đi, không một lời hứa hẹn hay nói tôi chờ đợi và trong đầu tôi cũng chẳng có ý định là sẽ chờ anh mà thay vào đó là mình phải quên anh, phải coi anh như một người bạn, một người anh trai.
Thời gian trôi đi, anh và tôi vẫn giữ liên lạc qua email, chat chit. Anh vẫn vậy. Vẫn vô cùng quan tâm đến tôi, vẫn là nơi mà tôi có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, vẫn thường gửi quà về cho tôi bất cứ ngày lễ nào. Anh quả thực đã trở thành một người chiếm vị trí rất quan trong trong lòng tôi. Sau 7 năm quen nhau, giờ tôi coi anh là người bạn tâm giao duy nhất của mình.
Điều gì đến cũng phải đến. Anh có người yêu và cưới. Chóng vánh đến không ngờ. Yêu nhau hơn nửa năm thì họ cưới. Người con gái anh lấy làm vợ cũng là một du học sinh, bằng tuổ.i và học cùng lớp với anh. Hai người kết hôn và có ý định định cư ở Nhật luôn. Chị ấy đã mang trong mình dòng má.u của anh.
Ngày họ về Việt Nam làm đám cưới, tôi cũng đến chúc mừng. Mặc dù khi biết tin tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó nhói lòng nhưng khi nhìn thấy 2 người xứng đôi vừa lứa bên nhau, tôi thật lòng chúc phúc cho họ. Hôm đó, tôi cảm nhận được rằng chị ấy không mấy thân thiện lắm với mình nhưng chắc tại đám cưới bận rộn vả lại cũng chưa quen biết lắm nên chị không để ý. Nào ngờ…
3 tháng sau đám cưới, anh xuất hiện trước mắt tôi, nồng nặc mùi rượu. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của anh. Qua những lời tâm sự của anh, tôi được biết rằng vợ anh đã sảy thai. Dù anh có cố gắng động viên, an ủi thế nào đi chăng nữa chị ấy vẫn không thể vượt qua cơn sốc đó. Anh cảm thấy bế tắc nên về nước ít bữa để nghỉ ngơi cho thanh thản. Không làm gì được cho anh tôi chỉ biết khuyên nhủ anh nên mạnh mẽ và quay về bên vợ vì với một người phụ nữ không gì đau khổ bằng mất đi đứa con của mình. Không có chồng bên cạnh ngộ nhỡ chị ấy xảy ra chuyện gì…
Nhưng qua bạn anh tôi biết được một sự thật khiến tôi choáng váng. Từ khi còn yêu nhau, người vợ của anh luôn dò hỏi xét nét về mối quan hệ giữa tôi và anh. Có thể nói rằng chị ấy vô cùng ghét cái sự tồn tại của tôi. Từ hồi chị ấy mất đi cái thai, chị như mất luôn lý trí. Luôn cho rằng chồng mình không thương yêu mình như trước nữa, nghi ngờ đủ thứ chuyện rồi tức giận vô cớ với anh. Chị ấy còn lôi cả chuyện về tôi ra mà dằn vặt anh nữa. Thực sự nghe xong chuyện mà tôi cứ đờ đẫn cả ra. Vì tôi? Sự tồn tại của tôi đã “đóng góp” cho sự đau khổ của anh ư?
Vợ của anh sau đó tìm đến tôi. Lần thứ 2 tôi gặp chị và chị đã khiến cho tôi không còn chút cảm giác xót thương nào với chị nữa. Chị chụp mũ cho tôi cái tội phá hoại gia đình chị, lôi kéo chồng chị về nước. Hóa ra mấy ngày nay chị ta đã rình rập chồng mình và nhìn thấy chúng tôi gặp nhau. Tôi đã cố gắng giải thích cho chị hiểu rằng giữa tôi và anh không có gì cả. Anh chỉ là một người bạn đang cần sự giúp đỡ của tôi mà thôi. Nhưng càng nói chị càng cố tình không hiểu và mất bình tĩnh nói nhiều câu bất lịch sự hơn với tôi.
Những ngày sau chị còn liên tục gọi điện, nhắn tin hăm dọa tôi đủ điều. Đọc nhiều tin nhắn cảm tưởng như chị là người mất trí vậy. Chặn số này thì chị lại dùng số khác tiếp tục. Anh cũng đã nghe theo lời khuyên của tôi, cố gắng hòa giải với vợ để chị không làm phiền tôi nữa nhưng vô ích. Với chồng thì chị làm như là mình sẽ nghe theo anh nhưng với tôi, chị cứ vẫn gửi cho tôi những tin nhắn có nội dung chẳng có gì là tốt đẹp và cấm tôi không được có bất cứ mối liên hệ gì với anh nữa.
Không chịu đựng nổi sự vô lý của vợ mình anh tức giận và quyết định l.y hô.n. Đương nhiên lý do cho việc l.y hô.n của 2 người chị lại đổ lên đầu tôi. Mấy ngày hôm nay chị liên tục dọa dẫm tôi rằng sẽ đến tận nhà tôi để làm ầm lên cho bố mẹ tôi, cho mọi người xung quanh biết rằng: “1 con ranh con như tôi, tý tuổ.i đầu mà đã biết cướp chồng người khác”.
Tôi đã thực sự mệt mỏi lắm rồi. Mấy ngày hôm nay tôi không gặp anh nữa dù anh có đến tìm. Không phải vì sợ chị mà vì tôi đã không còn tý sức lực nào mà nói chuyện với anh nữa. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần rằng mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng cảnh này. Thà rằng tôi với anh có ý định gì với nhau đi đã đành…
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Một bên là một người đã từng ở bên cạnh tôi bất cứ khi nào tôi cần, một người đã từng là người quan trọng với tôi biết nhường nào, là người bạn tâm giao duy nhất trên đời này của tôi. Vì sao tôi lại phải cắt đứt quan hệ với anh chứ? Tôi không thể và cũng không muốn như thế. Nhưng một bên là một người phụ nữ đang mất hết lý trí 1 cách đáng sợ, sẽ luôn đeo bám tôi, không để tôi yên nếu như tôi không làm theo lời chị. Tôi phải làm thế nào mới vẹn cả đôi đường đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoang mang chuyện lấy chồng
Có những điều mà bạn cảm thấy thật khó để tâm sự với người thân, bạn bè, đừng ngại ngần, hãy đem những thắc mắc khó nói ấy tới chuyên mục của chúng tôi để được chia sẻ và giải đáp về những điều trăn trở ấy nhé!
Sắp đám cưới rồi, đáng lẽ phải vui nhưng lòng mình lại hoang mang vô cùng. Mình không đủ dũng cảm để sống đời độc thân, rốt cuộc cũng phải kiếm người cùng chung lưng xây dựng gia đình, thế nên mình đã gật đầu với người ta một cách hoàn toàn lý trí. Mình biết lấy chồng là thêm bao nhiêu bổn phận, chẳng sung sướng gì đâu.
Anh ấy là một người bình thường, không phải mẫu đàn ông mà mình hằng mơ ước. Nhưng năm nay mình đã 29 tuổ.i rồi, cơ hội đến mà không cưới thì e sau này lại hối hận. Mình không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa? Hãy cho mình những lời khuyên để mình thay đổi lại những suy nghĩ mông lung này?
Bạn không đúng, không sai, mà chỉ là nhầm thôi.
Giống như một người đang cần tuyển gấp thợ xây nhà cho kịp Tết, nhưng lại muốn rước về hot boy Lương Mạnh Hải, vì anh ấy xinh trai quá đi mất. Khả năng vừa là hot boy, lại vừa biết làm thợ xây và chịu xây nhà cho bạn là vô cùng khó.
Nếu bạn muốn tìm hoàng tử trong mộng, lại muốn cưới gấp một người bình thường cho chắc ăn, thì quyết định thế nào bạn cũng vẫn tiếc nuối như thường. Sự tiếc nuối ấy chẳng liên quan gì đến việc cưới hay không cưới, mà nó nằm trong tư tưởng của bạn chưa dứt khoát. Làm theo ý mình hay sống sao cho giống mọi người, bạn chỉ nên chọn lấy một trong hai, và kiên trì theo lối mình đã chọn, đấy là bí quyết để tránh hối hận.
Lấy chồng chưa hẳn là giải pháp thực tế. Sống độc thân chưa chắc đã là mơ mộng. Nó còn tùy thuộc vào cá tính và khả năng của mỗi người. Nhiều bạn gái vội vã đi lấy chồng chỉ vì nghĩ mình đến tuổ.i rồi, không cưới ngay thì ế. Quyết định này tưởng là thực tế, nhưng thực ra vô cùng cảm tính. Chẳng khác gì nhà mất điện, cần người sửa, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải lấy hẳn một anh thợ điện.
. Bản chất của phụ nữ vốn đã nhường nhịn, nếu lấy người mình yêu thì lại càng lúc càng tận tụy, nhận hết thiệt thòi về mình cho nên dễ khổ. (ảnh minh họa)
Tôi từng nghe người ta tán tỉnh nhau rằng: " Linh hồn con người rất nặng, một người mang không nổi nên cần hai người để sẻ chia". Nghe hay đấy, nhưng cũng có khả năng là thay vì được sẻ chia, bạn phải cõng thêm một linh hồn nữa và... chế.t bẹp dưới sức nặng của nó. Hãy cố gắng phòng tránh tình huống đó bằng cách thăm dò đối phương, liệu anh ấy có phải là người muốn gánh vác linh hồn cùng với bạn, hãy chỉ lăm le tìm đối tác để đẩy gánh nặng của mình đi cho nhẹ thân?
Người thực tế là người biết chọn đúng cái mình thực sự cần. Nếu bạn cần tình yêu lãng mạn hơn mọi thứ trên đời, thì quyết định lấy chồng cho "chắc ăn" là không thực tế, vì nó phủ nhận nhu cầu của chính bản thân và sẽ làm bạn day dứt không yên. Ngược lại, nếu bạn là người thích an phận thì chọn một anh chồng bình thường, chí thú là quyết định phù hợp. Hãy tự hỏi mình, bạn thực sự cần gì?
Hỏi:
Chắc mà mình sẽ chọn an phận thôi. Nhưng điều làm mình lo sợ là nhìn ra xung quanh, bạn bè ai lấy chồng cũng than thở là cực hơn hồi con gái nhiều. Lấy chồng vì yêu, khi khổ cực còn có niềm an ủi là mình đang hy sinh cho người yêu. Mình run lắm, không biết tương lai sẽ ra sao khi tình yêu ít mà bổn phận thì nhiều?
Các cô gái thường được khuyên rằng: " Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu". Sự thật là khi yêu, người ta có thể chấp nhận, hy sinh vì nhau nhiều hơn. Bản chất của phụ nữ vốn đã nhường nhịn, nếu lấy người mình yêu thì lại càng lúc càng tận tụy, nhận hết thiệt thòi về mình cho nên dễ khổ.
Chọn lấy người yêu thương mình, hai bên cùng biết nhịn nhau, như vậy sẽ hòa hợp để đi cùng trên một con đường dài. Thực chất lời khuyên này là phụ nữ phải biết thương mình hơn, "ích kỷ" hơn một chút, sẵn lòng cho, nhưng cũng phải được nhận về.
Tuy nhiên, sướng khổ vốn là tương đối và nằm trong suy nghĩ nhiều hơn. Đi làm dưới trời nóng 40 độ C, bạn nghĩ thế là khổ. Nhưng bỏ tiề.n và.o sauna, ngồi toát mồ hôi trong cái phòng con con nóng 70 độ C, có người lại thấy sướng.
Bạn lấy chồng lương tháng 10 triệu đồng, so với một cô gái nông thôn, đấy là đỉnh cao mơ ước. Nhưng nếu nhìn thấy đồng nghiệp toàn được chồng đi BMW láng cóng đến rước thì bạn lại tự ti thấy thân phận mình sao đen đủi, lấy phải chồng nghèo. Tất cả là do quan niệm và so sánh. Hạnh phúc không phải là có cái mình muốn (ví dụ: lấy được người trong mộng) mà là muốn cái mình có.
Hãy tập yêu người đàn ông bình thường, đêm đêm nằm ngáy cạnh mình, lúc đó bạn sẽ hạnh phúc. Bằng không, dù có lấy được Brad Pitt, bạn vẫn đau khổ, vì ngày Tết anh ấy mải đóng phim, không thể về nhà ăn bánh tét với bạn được chẳng hạn.
Bạn lo sợ khi bước vào một cuộc hôn nhân ít tình yêu. Nhưng thật ra, chẳng có gì đảm bảo rằng các cặp uyên ương lấy nhau vì tình sẽ hạnh phúc, yên ổn hơn. Tình yêu nhiều khi làm mờ lý trí., nhuộm mọi thứ xung quanh người đang yêu lúc hồng rực, lúc lại xám ngoẹt đầy cảm tính, trong khi cuộc sống gia đình thì rất cần thực tế, ổn định.
Nếu bạn bắt đầu bước vào hôn nhân bằng lý trí, bạn có lợi thế là không bị sốc khi mọi việc diễn ra không như mơ. Một người đang ngồi bệt dưới đất thì không thể ngã nữa, nhúc nhích kiểu gì cũng được xem là tiến bộ (cao) hơn. Người ta chỉ có thể thất vọng khi từng ôm hy vọng, còn một khi xác định khổ là đã tự tiêm cho mình liều vắc xin chống khổ rồi.
Không ai biết trước được tương lai, nhưng có điều chắc chắn rằng bạn chỉ sống trên đời một lần thôi. Như hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời, như sông sẽ chảy ra biển lớn, bản năng của con người, sinh ra là để mưu cầu hạnh phúc, cho dù con đường để đến đó có phải trải qua muôn vàn đau khổ. Hãy nghiêm túc hỏi mình, vì sao bạn muốn lấy chồng, dù không trông chờ được sung sướng?
Hãy thử nhìn sâu vào cuộc hôn nhân sắp tới, nếu bạn không thấy le lói tia hạnh phúc nào đó thì chắc là quyết định sai lầm. Còn nếu thấy, dù rất xa, ánh sáng của hạnh phúc mình hằng ao ước thì bạn hãy hướng vào cái đích ấy mà quả quyết đi tiếp, đừng để sự hoang mang làm mất thì giờ của bạn nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự vô tình "chế.t người" Không dám nói ra nhưng trong lòng Lan thấy ấm ức và khó chịu vô cùng... Bước chân vào nhà, Lan ngỡ ngàng khi thấy mấy cậu thợ mộc đang đục đẽo, hì hục đắp thêm các thanh tay vịn cầu thang ốp sát vào tường. Vừa hay, Trung phóng xe máy về, trên tay cầm túi đinh vít gì đó, Lan hỏi...