Nỗi nhục đàn ông: Phận bóng kín
Có nhiều người chắc sẽ cười mỉa khi nghe tôi tâm sự về nỗi nhục đàn ông. Tôi hiểu. Vì thực sự, tôi chỉ có một nửa là đàn ông. Tôi là một bóng kín! Bóng kín nên vẫn lấy vợ sinh con, nỗi đau ấy ai thấu, ai hiểu, ai cảm thông?
Vợ tôi ngất xỉu khi biết tôi “cặp bồ” cùng một người đàn ông. Ảnh minh họa
Vợ tôi nói khinh bỉ tôi không phải vì tôi là bóng, mà vì tôi hèn mạt không dám nhận thân phận mình thì chớ, lại còn đi lừa gạt, lấy cô ấy làm vỏ bọc bình phong. Cô ấy hận tôi, thách thức tôi ly dị đi, và cô sẽ hét lên sự thật cho tất cả mọi người đều biết.
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố làm kỹ sư địa chất, mẹ làm giáo viên tiểu học. Trước tôi đã có 3 chị gái, nên việc tôi ra đời là niềm hạnh phúc, mừng vui lớn của đại gia đình. Đến bây giờ, cả nhà tôi chỉ có duy nhất tôi có những bức ảnh đen trắng được phóng to từ thời đó: một bức chụp với ông nội cười rạng rỡ, hai bức còn lại tôi không mặc quần áo, nằm sấp, nằm ngửa khoe cả niềm tự hào của gia đình.
Cuộc đời đúng là trớ trêu. Trong khi bố tôi suốt ngày súng, ô tô, rủ tôi chơi đá bóng thì tôi chỉ thích quanh quẩn bên mấy chị gái, chơi ô ăn quan, nhảy dây… Sau này, tôi cứ nhớ cảm giác đứng ngoài cửa phòng các chị gái, mê mải nhìn các chị tết bím tóc dài hay may một bộ váy hồng cho con búp mê mắt tròn xoe, cảm giác giống như thèm khát.
Lúc đó, tôi chỉ lờ mờ cảm thấy mình khác lạ, nhưng không biết rõ điều gì xảy ra với mình. Cho đến lúc dậy thì rồi bước vào thời kỳ sinh viên, tôi mới phát hiện ra mình không phải là thằng đàn ông bình thường, tôi hoàn toàn không có cảm xúc gì với các cô gái, tôi tương tư một cậu bạn trai.. Tôi không dám nói với bất kỳ ai, lúc nào cũng sống trong đau khổ, xa cách các mối quan hệ, lao đầu vào học ở trường, học tiếng anh, làm thêm.
Video đang HOT
Khi tôi 30 tuổi, bố mẹ tôi bắt ép không được, suy nghĩ nhiều đâm bệnh. Tôi thức trắng nhiều đêm liền, muốn nói ra sự thật, muốn giải phóng bản thân khỏi bí mật kinh khủng này, nhưng nhìn mẹ trên giường bệnh, tôi lại không dám. Tôi nhắm mắt xuôi tay, quyết định lấy vợ cho yên lòng cha mẹ, che mắt thế gian.
Là trưởng phòng kinh doanh, lại cao ráo, đẹp trai, tôi chẳng thiếu gì các cô gái vây quanh. Hân, nhân viên trong công ty tôi là một trong số đó. Em nhỏ nhắn, không xinh lắm nhưng khá thông minh, nhanh nhẹn. Vốn có sự tinh tế của phụ nữ, tôi chẳng khó khăn gì để cưa đổ em. Chỉ cần nhìn, tôi đã biết em đang vui hay buồn. Tôi mua tặng em chiếc váy lụa mà cả phòng em trầm trồ “chiếc váy đẹp nhất em từng mặc”. Tôi đi uống cà phê ngày mưa cùng em, lang thang dạo phố chụp ảnh, làm những điều mà một cô gái trẻ mơ mộng như em vẫn thích.
Chúng tôi cưới nhau. Mọi người nói sau lưng rằng em chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo, mèo mù vớ cá rán, một bước lên tiên.
Tôi kiếm cớ bận việc không đi tuần trăng mật, nhưng “chuyện ấy” thì chẳng thể nào tránh được. Tôi lấy hết lý trí để cố “yêu” em nhưng chỉ cảm thấy ghê sợ sượng sùng với bản thân, rồi dần dần những lúc yêu tôi cố hình dung ra một bạn trai khác để dễ “hành sự”.
Vợ tôi cảm nhận được sự nhạt nhẽo của tôi và rất đau khổ, cố tìm cách nói chuyện nhưng tôi im lặng. Không chịu được cảnh này, 2 tháng sau đám cưới, tôi xin đi công tác dài hạn sang Campuchia. Vợ tôi có thai rồi sinh con, tôi cũng chỉ về một tháng rồi đi, dù vợ tôi khóc lóc xin tôi về nước.
Những đụng chạm với vợ đã thổi bùng trong tôi khao khát yêu người đồng giới. Điều gì đến đã phải đến, ở nơi xa lạ không ai biết, tôi lén lút qua lại với một bóng khác, “anh ấy” chuyển về sống cùng nhà, lần đầu tiên tôi mụ mị trong hạnh phúc.
Sau 2 năm ròng rã thúc giục chồng không về, kể cả dọa ly dị, vợ tôi nghĩ tôi có nhân tình, lẳng lặng sang Campuchia, thuê người theo dõi. Cô ngất xỉu khi thấy người chung giường với chồng là đàn ông.
Tôi xin vợ đừng ly dị, xin đừng nói sự thật khủng khiếp đó cho ai biết, bố mẹ đã già yếu không chịu nổi cú sốc này, còn công danh, sự nghiệp, còn con trai của chúng tôi. Lớn lên, nó sẽ ra sao khi biết ông bố của mình chỉ là đàn ông một nửa?
Vợ tôi như người mất hồn suốt cả tháng dài. Rồi tôi đưa cô ấy về Việt Nam. Thương con, cô ấy câm lặng giữ giùm tôi cái bí mật tày đình này. Chúng tôi sống như hai cái bóng trong một ngôi nhà.
Nhưng vợ tôi không phải lúc nào cũng câm lặng. Nhiều đêm, khi con tôi đã say giấc, cô ấy ra ngoài, qua phòng khách thấy tôi, những đau đớn buồn bực dồn nén của cô ấy lại bùng lên. Vợ tôi rống lên trong điên loạn rằng tôi là đồ nửa người nửa quỷ, rằng làm người như tôi mà không biết nhục à, đã là bóng kín, không dám công khai thì cũng ở vậy, sao lại đê tiện đến mức lừa gạt con gái người ta! Rồi không biết đã bao đêm, cứ thế, cô ấy ôm mặt ngồi tu tu khóc
Tôi mang ơn cô ấy, nhưng vẫn thi thoảng qua lại với “tình yêu đích thực” của mình, nhiều lúc cũng tự thấy mình khốn nạn khi đem đứa con và hai bố mẹ già ra trói chân cô ấy, nhưng thực sự, tôi không chịu được khi nghĩ tất cả những gì tôi đang có sẽ tan tành: bố mẹ già đổ quỵ, công danh mất đi, bạn bè đồng nghiệp xa lánh. Tôi thà nhục với riêng mình, nhục với duy nhất cô ấy, còn hơn đeo nỗi nhục là “bóng” với cả xã hội. Nếu bị đẩy đến nước ấy, tôi chắc chỉ còn biết chọn cái chết.
Theo kienthuc
Thắp nến giữa đời
Người đời gọi gã là gã Sầu, bởi gã có một quán café tên Sầu Đông. Quán nhỏ xíu, chiều đến thường tối om, gã thắp nến lên đợi ngày vụt tắt, đợi những mặt người lạ quen...
Quán nằm lặng thinh giữa góc phố chộn rộn. Gã đặt vài bình hoa dại, vài bàn ghế trầm ngâm nhìn ra phố phường. Gã Sầu say nhạc xưa. Đến từng viên gạch trong quán cũng ngấm tình ca của Trịnh, của Văn Cao, Phạm Duy... Sớm, khách đến ngồi dưới hiên uống café, uống luôn lớp sương mỏng giăng mắc khắp thị thành. Chiều, khách ngồi thu lu góc quán nghe nhạc, nhìn dòng xe hối hả đuổi chút nắng cuối ngày còn vương. Phố vào đêm, giữa đèn nến lung linh, khách đến kể chuyện đời, chuyện người, chuyện tào lao. Nhìn cái cách gã thắp nến mới hiểu vì sao nhiều kẻ coi Sầu Đông là chốn tìm an yên. Bóng đêm chực tràn về, gã đã loay hoay cạo lớp nến cũ, dựng lên chục cây đèn cầy mới, rồi gã bật diêm, từ tốn thắp từng ngọn mong manh nhưng đỏ rực. Cả cuộc đời gã như dồn hết vào những giây phút ấy. Gã chăm chú nhìn ngọn lửa bắt cháy mà ánh mắt xa xăm vô cùng, tay gã không run rẩy mà vẫn để lộ bâng khuâng khi quán nhỏ tối om bỗng bừng sáng trong phút chốc.
Nhiều năm, nhiều tháng, ánh nến ấm áp thắp lên bức tranh sáng tối của những loài hoa dại in trên tường gạch cũ, của những bản nhạc xưa diệu vợi đã trở thành thứ ánh sáng liêu trai thanh lọc bụi trần. Người về ngồi với Sầu Đông, thấy soi tỏ bao điều. Kẻ buồn đau, thất vọng bỗng thấy "tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa", kẻ chán nản chợt tha thiết nhớ đời, kẻ hận thù muốn buông bỏ sân hận, kẻ nhìn mọi thứ màu hồng bỗng ngộ ra lẽ vô thường, rằng vui buồn lần lượt níu tay nhau vào đời.
Gã tên Sầu nhưng mặt không sầu đời tí nào, có chăng là nét buồn phảng phất như làn sương thu phủ lên gương mặt phong trần những râu tóc, những nếp gấp thời gian nơi khóe môi, đường mắt. Với bạn tâm giao, gã nói cười hả hê. Khuya muộn vãn khách, thường chỉ có lão chén tạc chén thù với vài ông bạn tóc đã hai màu mưa nắng. Đời sống cứ thật thà như thế thật chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
Có lần giữa cơn say, gã thắp nến lên kể chuyện đời mình. Hai chục năm trước, gã bắt gặp khuôn mặt nàng lấp lánh sau ánh nến đêm giao lưu văn nghệ sinh viên. Rồi yêu nhau say đắm. Đến nằm mơ gã cũng không dám tin sẽ cưới được nàng, vì tình đầu thường dễ vỡ, nàng lại quá mong manh, nhan sắc và thân thế của nàng đều là hiểm họa đối với gã. Thế mà nàng kiên cường hơn gã nghĩ, nàng bất chấp tất cả để được ở bên gã.
Nàng đến như giấc mơ rồi ra đi như một lời nói dối. Trời ganh ghét gã Sầu nên khiến vợ gã chết trẻ. Nàng để lại hai đứa con thơ dại và quán Sầu Đông. Nhiều người phấp phổng đoán sau cái chết của nàng, kẻ lãng tử, trọng tình cảm như gã sẽ đổ đốn ghê gớm, ơn trời gã vẫn bình yên. Gã Sầu gà trống nuôi con ngót đã hơn chục năm nhưng chưa bao giờ thấy gã hết tận tụy, ngày hai buổi đưa đón con gái đi học, nấu những món chúng thích, đêm lại thắp nến lung linh quán nhỏ như chờ đợi nàng về.
Có người hỏi sao không đi thêm bước nữa, gã chỉ cười trừ. Có khách mê Sầu Đông, đòi mua quán giá cao ngất ngưởng, gã lắc đầu. Khách hỏi bán café lợi lộc bao nhiêu mà giữ, gã bảo: "Giữ lại để thắp nến giữa đời!".
Theo VNE
Năm mới lặng lẽ Năm nay chồng nó lại xung phong trực Tết, tạo điều kiện cho những gia đình đầy đủ được sum vầy bên nhau, cũng do mọi năm Tết đã diễn ra quá nhàm chán. Vợ chồng nó giờ như hai người bạn trọ chung phòng, góp gạo vào và chẳng có thêm gì chung. Lúc đầu đi đâu mọi người cũng hỏi chuyện...