Nỗi nhớ không thành tên
Dạo này không hiểu sao em hay nhìn thấy anh, hay nghĩ về anh dù đã lâu thật lâu ta chưa nhìn thấy nhau và chưa trò chuyện cùng nhau. Em gặp anh trong giấc mơ, trong những hình bóng vô tình bắt gặp trên đường, trong cả cơn gió mang hơi nước chiều nay khiến em ướt mắt.
Càng trốn chạy thì nó càng hiện hữu. Em chẳng biết làm gì với những thoáng giật mình… Em không cho phép mình nhớ. Em không cho phép mình nghĩ về anh một giây một phút nào cả. Em cũng không cho phép trái tim mình được quyền rung động hay gợi mở. Tất cả đã qua rồi và cuộc sống của chúng ta đã êm đềm trở lại. Anh có một người vợ sắp cưới, em có một người yêu là hình mẫu lý tưởng của bất kỳ cô gái nào. Vậy mà, trong một khoảnh khắc, dù chẳng có gì gợi lại, em vẫn nghĩ đến anh… Em không dám giấu nỗi buồn trong nhật ký. Càng không dám đưa nó lên blog chỉ dành riêng cho anh ấy. Em càng chẳng dám tâm sự với bất kỳ ai. Nỗi nhớ vì thế càng quặn thắt và nhức nhối. Bao nhiêu lần em cầm máy điện thoại lên rồi đành bỏ xuống. Vì không đủ can đảm phá vỡ rào cản giữa hai chúng ta. Và còn vì không muốn đi vào vết xe đổ ngày trước. Em có là gì đâu. Trước đây cũng thế, và bây giờ cũng thế. Trong mắt anh, em chưa bao giờ tồn tại… Vậy mà những ký ức nhỏ nhoi về anh giữa lòng sài gòn này lại trỗi dậy trong em đến mãnh liệt. Mùa này phượng đỏ một góc trời. Những cơn mưa cứ ra rả kéo em về ký ức của 9 năm trước. Mùa này sĩ tử nao nức đi thi. Mùa này, ngày ấy, em cũng nao nức cảm giác của một cô gái mới biết yêu và được ở bên người yêu…
Anh, chắc chẳng bao giờ nhớ và chẳng bao giờ biết, có một người đã quặn đau thế nào khi nghĩ đến những dấu buồn ngày ấy. Có vẻ như em đang dần mệt mỏi với vỏ bọc may mắn mà em tự khoát lên mình. Một người đàn ông vị tha và lý tưởng dành cho em như một phần thưởng bù đắp lại những nỗi đau mà anh gây ra. Ai nhìn em cũng mừng thay cho em. Và em càng cố tạo cho mình lớp vỏ hạnh phúc hào nhoáng. Một tình yêu viên mãn. Một kết thúc có hậu sắp đến thì em chạnh lòng. Giang nó nhìn thấu tim gan em khi khuyên em một câu vô thưởng vô phạt “mày đừng có đặt nặng quá khứ quá, nhìn về phía trước mà sống”. Em cứ ừ hử cho qua mà lòng cháy lên nỗi buồn. Lẽ nào sự quan tâm dành cho anh trong em lộ liễu đến như thế. Lẽ nào sự cố gắng của em 3 năm nay vẫn chưa thể xóa anh trong trái tim? Lẽ nào… Em thật là ngốc nếu đánh đổi hạnh phúc tương lai của mình vì một chút chạnh lòng ngày cũ. Nhưng nếu đổi lại, em tự hỏi ngày ấy anh đừng rời xa em thì em có quyết định thay đổi hay không? Có lẽ có. Mà cũng có lẽ không. Người duy nhất có thể khiến em trở nên rồ dại và điên khùng chỉ có anh. Mặc dù sau đó cũng có những cơn điên, nhưng chưa bao giờ trong em, cái cảm giác của ngày cũ trở về. Em từng mơ sẽ sống lại những kỷ niệm run rẩy buổi đầu nhưng nó đã đi qua và không bao giờ quay lại. Cũng như anh… Em chỉ có thể thoáng thấy bóng anh chứ chẳng bao giờ là anh của hiện thực đang tươi cười với em. Tất cả chỉ là những ký ức mong manh xao động… Và em phải trở về là em. Em của trách nhiệm và em của công việc. Thả phút xao lòng của mình lang thang trong thế giới ảo. Biết rằng những người ở đây có đọc thì cũng chẳng bao giờ biết em là ai. Để cuộc sống của anh không xáo trộn, để tình yêu em vẫn êm đềm mỗi ngày với người em yêu thương và có ý định gắn bó suốt đời. Để không một ai phải đau khổ thêm nữa. Trừ em…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hình bóng anh bước ra khỏi đời em
Mấy ngày hôm nay em không thể ngủ được, cũng chẳng biết vì sao nữa! Em thấy mình trở nên vô cảm quá. Đã mấy đêm em hoang mang, cuống cuồng tìm lại cho mình chút cảm xúc với cuộc đời, cảm giác vui vẻ, hạnh phúc hay buồn, thất vọng mà cũng không thể.
Em tự hành hạ bản thân, tự cho phép mình sống như thế bỏ qua những việc em phải làm, bỏ qua sách vở, báo cáo. Cả ngày hôm nay em không bước ra khỏi nhà, em ngồi đọc lại tất cả những lá thư cũ, những email, những thiếp chúc mừng mà mình đã viết cho nhau và... em khóc! Em khóc như một đứa trẻ, em chợt nhận ra em đâu có vô cảm. Những ngày qua có lẽ nỗi đau trong em quá lớn khiến em trở nên như vậy chăng? Em nhớ lại tất cả những kỉ niệm của chúng mình, những ngày qua em vẫn đứng ở ngã 3 đường, 1 con đường em và anh đi chung, 1 con đường anh đang đi, và 1 con đường có thể em sẽ đi. Em đã đứng ở đó, đợi chờ và hi vọng, nhưng em nhận ra cuộc sống của anh đang rất vui vẻ, không có em anh sẽ vui hơn nhiều.
Em có mâu thuẫn quá không khi là người nói chia tay trước? Nhưng em sẽ không ngồi đây và tự trách mình nữa, bởi em biết mình đã quyết định đúng. Có thể em đã rất hối hận nếu như anh không quên em nhanh thế, có thể em sẽ còn khóc nhiều nữa và hành hạ bản thân mình nhiều nữa nếu em không cho anh biết rằng, em vẫn yêu anh và chờ đợi anh quay về! Nhưng không, tất cả những giả thuyết đó đã không xảy ra! Trách sao được lời nói gió bay mà. Những điều anh đã nói thật hay biết bao, rằng anh sẽ yêu em cả đời cho dù mình không bên nhau, rằng anh sẽ luôn quan tâm em... Bây giờ em thấy tất cả thật vô nghĩa! Và quan trọng hơn với em những điều đó không còn là hy vọng của em nữa cho dù những điều đó em từng lấy làm niềm tin! Em lên sân thưọng đứng, nhìn dòng người đi đi lại lại em thấy cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn, không có gì thay đổi, có chăng chỉ là một hình bóng đã mãi mãi bước ra khỏi cuộc sống của em mà thôi! Em chợt nghe thấy tiếng ai đó khẽ thở dài trong chính con người em, rồi bỗng chốc bay xa. Em biết cuộc đời còn có những số phận éo le, và em, em vẫn là người hạnh phúc lắm! Hạnh phúc là khi ta biết sẻ chia, em sẽ không còn là em vô trách nhiệm như những ngày qua nữa, dù mất tất cả em vẫn phải giữ lại cho mình những gì đẹp nhất trong em, để em không thể trở nên vô cảm, để em vẫn biết cười mỗi khi vui, biết khóc mỗi khi cuộc đời làm em thất vọng, và biết cảm thông trước những đau khổ người khác phải gánh chịu.
Chia tay không phải là chấm hết tất cả phải không anh? Chỉ là cuộc đời bọn mình bước sang một trang mới thôi. Em không muốn nhắc đến lý do mình chia tay nữa nhưng em tin rồi một ngày anh sẽ hiểu! Ngày mai em sẽ đi trên con đường của em, anh đi trên con đường của anh, em mong trên cả hai con đường luôn có nụ cười của em và anh. Ngày mai, khi lúc nào đó em gặp lại anh, em sẽ mỉm cười và bước tiếp. Em sẽ nhớ đến anh, luôn nhìn về con đường của anh, nhưng chỉ là để cảm thông thôi. Có thể cả đời em không quên anh, vẫn yêu anh, nhưng chắc chắn tất cả đã đóng chặt lại, em sẽ không ngoảnh lại nữa vì em biết có người nào đó còn yêu em nhiều hơn anh! Anh hãy cố gắng để có một cuộc sống hạnh phúc nhé, em cũng vậy! Hẹn ngày gặp lai, mối tình đầu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em biết làm sao bây giờ Đã hơn nửa năm trôi qua nhưng hình bóng anh trong em vẫn còn nguyên vẹn. Phải biết bao nhiêu cố gắng em mới có thể không liên lạc với anh trong một tháng. Vậy mà mới hôm qua thôi, chỉ vô tình em lại được biết tin tức về anh. Được biết anh đã tìm được việc, lại ở rất gần em,...