Nỗi nhớ Huế thương
Có một điều gì đặc biệt ở Huế khiến tôi cứ vương vấn trong lòng, để rồi tôi chọn cho mình một chuyến đi để thỏa nỗi niềm thương nhớ.
Đoàn tàu mang số hiệu SE4 đưa tôi đến sân ga Huế trong một chiều nắng đẹp. Sông Hương lững lờ trôi. Mây chầm chậm bay qua kinh đô nhuốm màu thời gian, màu của thăng trầm lịch sử…
Sông Hương, từ điểm nhìn trên đồi Vọng Cảnh.
Cái nóng của miền Trung những ngày giữa năm không thể làm vơi bớt vẻ mộng mơ vốn đã thành cố hữu của Huế. Trong trái tim của chàng trai phương Nam vẫn dành cho Huế một tình cảm đặc biệt, hay chính Huế đã khơi dậy những xúc cảm mãnh liệt trong trái tim chàng trai”. Một buổi chiều dạo mát trên con đường Lê Lợi, cung đường đẹp nhất của Huế nằm bên bờ sông Hương, ngắm lá vàng rơi lác đác, vào thăm ngôi trường Quốc học hay đi dạo dưới chân cầu Trường Tiền, tôi thấy Huế đẹp một cách riêng mà không một thành phố hiện đại nào có được. Dù là mùa xuân bờ bắc sông Hương tím biếc màu hoa xoan hay mùa hè rực hồng sắc phượng ở bên bờ Trường Tiền, ở chân đồi Thiên Mụ… Huế cũng đẹp như một bức tranh.
Những ngày ở lại Huế, tôi tranh thủ tận hưởng từng vẻ đẹp, thăm từng di tích, từng làng nghề được cất giữ hai bên bờ con sông Hương. Tôi nhớ mình đã thức dậy thật sớm, hít một hơi thật sâu rồi đạp xe lên Chùa Thiên Mụ chỉ để nghe tiếng chuông ngân trong thanh yên tĩnh lặng, một mình lên đồi Vọng Cảnh để ngắm dòng Hương uốn lượn mượt mà; một trưa lần theo tấm bản đồ tìm đến những lăng tẩm, đền đài, nơi lưu giữ vết tích của một triều đại trong lịch sử của dân tộc Việt; hay khoảnh khắc hoàng hôn buông trên mặt nước sông Hương, tôi lang thang trên cầu Đập Đá ngắm mặt trời lặn đỏ rực trời tây, ngắm những thuyền chài lênh đênh trở về neo đậu trên bến sông Cồn Hến mịt mờ sương khói…
Tôi thường dựa theo “bản đồ văn học” trong những chuyến đi dọc dài đất nước. Văn chương viết về Huế, về dòng Hương thì nhiều vô kể. Xứ sở ấy, nói như Hoàng Phủ Ngọc Tường, chẳng bao giờ lặp lại mình trong văn, thơ, nhạc, họa. Tôi yêu Huế bắt đầu từ những bài học thuở thiếu thời, từ những vần thơ, áng văn, những bài ca dành riêng cho Huế. Bằng một tâm hồn yêu văn chương đến đắm say, mỗi lần đến Huế tôi thường lang thang đi tìm những địa danh, những hình ảnh được nhắc đến trong văn chương. Tôi đi tìm những đoạn sông Hương được nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả trong bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” nổi tiếng như đoạn con sông chảy giữa hai ngọn đồi sừng sững, đoạn sông chảy qua vùng đất Kim Long, đoạn sông đi giữa lòng đô thị cổ và đoạn sông chảy ngang qua thị trấn Bao Vinh đẹp như một Hội An thu nhỏ ở ngoại ô thành phố Huế… Mới hay dòng sông ở ngoài đời hay trong văn chương cũng trác tuyệt như nhau. Tôi đi tìm thôn Vỹ Dạ, tìm rất lâu, rất lâu mới thấy bóng hàng cau lùa nắng, thấy khu vườn vẫn giữ nguyên dạng truyền thống trong nhịp sống hiện đại hối hả. Khu vườn ấy, thế kỷ trước đã từng được Hàn Mặc Tử đưa vào thơ ca, với một “Đây thôn Vỹ Dạ” bất hủ nắm níu lòng người. Tôi nhớ buổi trưa nắng mồ hôi nhễ nhại tôi đã lang thang đi tìm cây ngô đồng từng là cảnh quay trong phim “Mắt biếc”. Sau trận bão lũ năm nào, cây ngô đồng đã hồi sinh, tán lá xanh mơn mởn là điểm nghỉ chân lý tưởng cho những người nông dân làm đồng. Giữa cánh đồng vắng vẻ mênh mông, “cây mắt biếc” trở thành một hình ảnh để thương để nhớ, thành đối tượng để người lữ khách phương Nam lận đận kiếm tìm…
Mỗi người có một cách khác nhau để tận hưởng vẻ đẹp của Huế hay bất kỳ thành phố và vùng đất nào khác. Tôi đã tận hưởng Huế như vậy để thấy rằng Huế bình dị, Huế cổ kính, Huế đẹp mơ mộng hữu tình. Ở cái xứ sở của “dòng Thơm” ấy, giữa cái nơi từng là vương triều cao sang ấy, có nhiều thứ bình dị và mộc mạc biết bao. Nét bình dị có trong những món ăn như bánh nậm, bánh lọc, cơm hến, mì hến đậm đà hương vị vùng miền mà giá cả vô cùng phải chăng; có ở gánh chè của các o, các mệ từ những con ngõ nhỏ đi trong nắng Huế ban chiều; có ở nụ cười của o Vui bán bún bò Huế trước Chợ Đông Ba khi đôi bờ Hương Giang đã lên đèn sáng rực… Chính những điều đó cứ vương vấn mãi trong tôi, trở thành niềm thương nỗi nhớ. Huế đã thực sự sống lại sau đại dịch, dòng Hương vẫn xanh biếc in bóng Huế sau cơn bão lũ năm nào. Người Huế đã và đang làm nhiệm vụ giữ dạng truyền thống, giữ cho Huế một sắc màu riêng, rất Huế!
Ai đó đã từng nói với tôi rằng: khi chưa đến Huế sẽ không muốn đến Huế, khi đến Huế rồi sẽ luôn muốn đến Huế! Quả thế, bởi chính cái sự yên tĩnh, trầm mặc của đất cố đô đã níu giữ trái tim người để một ngày nào đó những kỷ niệm và nỗi nhớ Huế chợt sống dậy trong lòng. Khoảnh khắc đó, sự xa xôi của miền Trung chẳng còn nghĩa lý gì so với chiều dài của nỗi nhớ…
Dừng chân ở 'ngôi trường hồng' bên dòng sông Hương
Trường Quốc học Huế nằm bên dòng sông Hương thơ mộng không chỉ nổi tiếng về thành tích học tập của các học sinh, kiến trúc của "ngôi trường hồng" này còn khiến bao du khách đắm say...
Video đang HOT
Ngôi trường nổi nhất Huế cổ kính bên dòng sông Hương.
Nhắc đến Huế, nếu không có trường Quốc học Huế sẽ thật thiếu sót. Bởi nơi đây không chỉ là cái nôi đào tạo nhiều thế hệ nhân tài cho đất nước qua các thời kỳ, mà còn là điểm đến tham quan lý tưởng của biết bao du khách.
Ngày nay, trường THPT Chuyên Quốc học Huế nằm ở đường Lê Lợi (TP. Huế, Thừa Thiên Huế), bên cạnh dòng Hương Giang. Đây là một trong ba ngôi trường THPT lâu đời nhất Việt Nam, sau THPT Lê Quý Đôn ở TP. HCM và THPT Nguyễn Đình Chiểu ở TP. Mỹ Tho.
Trường thành lập dưới thời vua Thành Thái (năm 1896) với tên gọi "Quốc học Pháp tự trường môn" có diện tích 4.237m2. Đây cũng là ngôi trường Pháp - Việt của toàn xứ Đông Dương và là trường trung học đệ nhất đầu tiên ở xứ Huế.
Vào năm 1908, Nguyễn Tất Thành (tức là Chủ tịch Hồ Chí Minh) là 1 trong 10 học sinh giỏi nhất của trường tiểu học Pháp - Việt Đông Ba thi vượt cấp vào lớp đệ nhị niên trung học tại ngôi trường Quốc học niên khoá 1908 - 1909.
Thời kỳ đầu, trường Quốc học gồm những dãy nhà tranh, vốn là trại lính thuỷ quân Hoàng gia được cải tạo lại. Phía trước trường là tường xây bằng gạch, màu đỏ sậm, cổng trường có kiến trúc cổ kính với hai tầng, tầng trên bằng gỗ.
Năm 1915, trường Quốc học được xây dựng lại, những dãy nhà tranh được thay thế bằng hai dãy nhà lầu xây bằng gạch, lợp ngói kiên cố theo kiểu Tây Âu. Vào năm 1989, giữa sân trường có đặt bức tượng Nguyễn Tất Thành bằng thạch cao và ngày nay được phủ đồng để tưởng nhớ Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Trường đã được Bộ Văn hoá Thông tin công nhận là di tích lịch sử văn hoá cấp Quốc gia theo Quyết định số 298 ngày 26/3/1990.
Trải qua hơn 125 năm, trường Chuyên Quốc học là cái nôi ươm mầm, nuôi dưỡng, đào tạo nhiều thế hệ nhân tài cho đất nước qua các thời kỳ như Chủ tịch Hồ Chí Minh, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cố Tổng Bí thư Trần Phú...
Trường Quốc học Huế vốn nổi tiếng khắp cả nước bởi kết quả học tập xuất sắc của học sinh, trình độ của giáo viên. Hầu hết học sinh ở đây đều đỗ đạt vào các trường đại học nổi tiếng của Việt Nam và quốc tế. Ngày nay, nhiều thí sinh của ngôi trường này còn đạt các giải cao ở sân chơi trí tuệ Đường lên đỉnh Olympia như Hồ Ngọc Hân, Hồ Đắc Thanh Chương...
Khi đến đây, du khách được tham quan ngôi trường có lịch sử hơn 125 năm với lối kiến trúc Pháp cổ kính, một trong những công trình kiến trúc đẹp nhất Cố đô Huế. Ấn tượng đầu tiên là cổng trường cổ kính, tiếp theo là câu nói nổi tiếng của đại học sĩ Thân Nhân Trung (triều nhà Lê). Đó là "Hiền tài là nguyên khí của quốc gia" nằm ở vị trí trung tâm và cao nhất của trường như nhắc nhở các thế hệ học trò về truyền thống hiếu học của dân tộc. Ảnh: Thanh Long
Trải qua bao dòng chảy của thời gian, nhiều dãy phòng học vẫn còn mang đậm kiến trúc đặc trưng của Pháp với màu sắc, các hoa văn, họa tiết trang trí, cửa chính cũng như những ô cửa phụ. Ảnh: Khoa Lê Văn
Trong dịp kỷ niệm 120 năm thành lập trường (ngày 23/10/2016), trường Quốc học Huế đã vinh dự đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhất vì những thành tích đạt được và những đóng góp xuất sắc cho sự nghiệp giáo dục nước nhà.
Vào cuối năm 2021, tại Bảo tàng Hồ Chí Minh Thừa Thiên Huế đã diễn ra lễ công bố Quyết định và đón nhận Bằng di tích Quốc gia đặc biệt Hệ thống Di tích lưu niệm Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Thừa Thiên Huế, trong đó có trường Quốc học Huế. Ảnh: Khoa Lê Văn
Những bức tường hồng như càng tôn lên vẻ đẹp của biết bao du khách. Ảnh: Thanh Long
Dừng chân bên chiếc ghế đá. Ảnh: Khoa Lê Văn
Trải qua thời gian, ngôi trường Quốc học Huế ngày nay vẫn giữ được nét cổ kính, là một trong những ngôi trường đẹp nhất Việt Nam thu hút biết bao du khách đến tham quan. Ảnh: Khoa Lê Văn
Truy tìm 'tọa độ' cây cầu đi bộ được người dân Huế rần rần đến check-in Cây cầu uốn lượn như chiếc cầu thang với màu sắc vàng lung linh đang thu hút người dân, du khách đến Huế check-in, vui chơi. Cầu đi bộ xuống cồn Dã Viên Những ngày đầu năm Nhâm Dần, người dân xứ Huế cũng như du khách tỏ ra thích thú khi Huế có thêm một điểm vui chơi mới. Họ đến nơi...