Nỗi nhớ đâm chồi trên bia đá
Và năm đó, cũng chính là năm tôi gặp anh.
Tôi không biết có thể dùng từ ngữ gì để có thể miêu tả mình của hồi đó, ngây thơ hay ngốc nghếch? Tất cả đều là những từ ngữ có ý nghĩa buồn cười, nếu tôi hỏi anh, anh sẽ nói rằng: “Cô gái như em, ngốc cũng chẳng phải là ngốc, ngây thơ thì tuyệt đối không, nói chung là dở dở ương ương, chỉ có anh đỡ nổi!”
Và mỗi lần nghe anh chọc đểu mình xong, tôi lại nổi cáu như mọi khi, mắng anh là hay xỏ xiên tôi, mắng anh là đồ dở hơi, trong khi đó, tôi cũng dở hơi không kém.
Ảnh minh họa
Anh là người đầu tiên ngồi lắng nghe tôi kể những câu chuyện vô cùng “nhảm” và thiếu “muối” của mình. Quả thực lúc đó tôi cảm động vô cùng, muốn khóc thét, muốn lao đến choàng lấy cổ anh và hôn anh “tới tấp”. Nhưng điều đó quả thật rất khó thực hiện bởi… chúng tôi chỉ là những người bạn trên mạng. Vâng, nói trắng ra đó là tình online.
Tôi gặp anh vào một chiều mùa thu se lạnh trên một game online rất hot hồi đó, chính là Gunny Online. Việc tôi gặp anh như thế nào? Cũng ngắn gọn thôi, cho đến bây giờ, tôi vẫn coi cuộc gặp đó chính là cuộc gặp định mệnh. Tôi hỏi anh:
- Sao giữa mấy trăm người online, anh lại chỉ gửi tin nhắn cho mỗi mình em?
Anh trả lời một mạch, như thể câu trả lời đã có sẵn trong đầu từ lâu:
- Không biết, thấy cái tên em ngộ ngộ thì ấn vào chat chơi!
Vâng, cái tên nhân vật của tôi hồi đó nguyên văn là: xauxikoaiquy.
Có những kí ức, tôi sẽ mãi chẳng thể nào quên, như cái năm mười sáu tuổi “dở dở ương ương” ấy, tôi cùng anh dắt tay nhau trịnh trọng bước vào lễ đường kết hôn trong Gunny, thề non hẹn biển đủ các kiểu, nhưng nói chung là hồi đó, một nhân vật “gà” như tôi có người lấy là hạnh phúc lắm rồi!
Tôi sẽ tưởng mình với anh chỉ là những người dưng qua đường, gặp gỡ và nói chuyện với nhau chỉ là chuyện thoáng qua, không nhắc đến thì sẽ không nhớ nữa. Nhưng tôi đã lầm, tự lúc nào cái thứ gọi là “tình yêu” đã ngấm sâu vào máu tôi. Ở cái tuổi này, tôi chỉ được phép ăn – học – làm việc nhà, tình yêu là thứ cấm kị. Thế nhưng, tôi đã tự mình phá vỡ cái quy tắc đó, làm theo lời trái tim mách bảo. Yêu ảo thì sao? Khoảng cách sẽ không còn xa khi chúng ta coi nhau là tất cả.
Chúng tôi cách nhau bao nhiêu kilômét, tôi cũng không nhớ cụ thể, chỉ nhớ rằng, anh là người tôi đang yêu. Hồi đó, tôi không có kinh nghiệm trong tình yêu, chỉ biết “nhớ” là cảm giác lo lắng khi anh không online Yahoo, “đau” là cảm giác anh nói anh bị thương, bị ốm mà không ai ở bên chăm sóc.
Những lúc đó, tôi thường ước mình có thêm đôi cánh để bay đến ngay bên anh.
Tôi yêu anh, yêu con người chân thật và hài hước của anh.
Có thể những cô gái cùng tuổi tôi hồi đó, sẽ muốn người yêu mình có ngoại hình thật bảnh trai hay bắt mắt. Nhưng từ khi nhìn thấy avatar của anh, tôi đã mỉm cười, xấu hay đẹp đẽ gì cũng không quan trọng, cái tính cách “biến thái, thần kinh” trong anh mới quan trọng. Tôi không còn nuôi mộng tưởng về những chàng hoàng tử trong cổ tích hay các soái ca trong ngôn tình, thật bất ngờ, trong đầu tôi lúc đó chỉ có hình ảnh của anh chàng ngái ngủ mới dậy, đầu tóc còn lởm chởm như tổ quạ. Mỗi khi nhìn ảnh anh, trong mắt tôi lại dâng lên một sự dịu dàng ấm áp khó tả.
Những ngày nhà mạng VNPT bị “lag”, tôi thường làm một việc rất khó chấp nhận, đó là rút model mạng đập lên đập xuống, thổi thổi cho nó bớt nóng, vò đầu bứt tóc rồi mới chịu online tiếp. Lúc đó, anh thường hỏi tôi một câu: Sao? Đi lâu thế? Anh đã bảo mua thuốc xổ uống trước khi đi mà em không chịu nghe!
Mỗi khi tôi buồn, anh thường bày truyện cười cho tôi nghe, khiến tôi bước từ địa ngục lên trần gian một chút, anh rất giỏi trong việc khiến người khác vui vẻ. Ngược lại những lúc tôi tức giận, anh không biết làm tôi bớt nóng, càng nói lại càng khiến tôi thêm lộn ruột.
Có một hôm, tôi luyên thuyên cho anh một câu chuyện “nhảm” nào đó trong vô số câu chuyện “nhảm” của tôi, nội dung là gì, tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ một đoạn như thế này:
- Không hiểu đầu óc thằng đó làm sao mà lại thích em, anh nhỉ?
- Ừ, thằng đó bị điên mới thích em!
Nghe câu này xong là tôi muốn biến thành ác quỷ luôn, mà không, tôi vốn đã là ác quỷ rồi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời lại:
- Anh cũng thích em mà, vậy anh là loại siêu điên rồi! Tôi cười thầm.
- Không, anh đâu có thích em! Tôi đơ ngay tại chỗ.
- Anh nhớ nhé! Ngay sau đó là hàng loạt icons buồn.
Video đang HOT
- Anh không thích em, chính xác là anh yêu em!
Cái ông tướng này, lâu lâu mới nói được một câu ấm áp, nhưng trước khi nhận được sự ấm áp của ông ấy, tôi hay bị chọc ngoáy trước đó một đoạn.
Anh vừa là người yêu của tôi, vừa là anh trai của tôi. Anh già dặn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn tôi rất nhiều. Câu cửa miệng của anh luôn luôn là “Không có gì là tuyệt đối!” Đúng vậy, tôi rất tâm đắc câu đó. Anh dạy tôi rất nhiều điều, cung cấp cho tôi rất nhiều kiến thức. Tôi đang yêu, nhưng tôi không chìm đắm thái quá! Chỉ là nụ cười suốt ngày nở trên môi, bạn bè nhận ra tôi đang yêu nhưng điều tra mãi cuối cùng cũng chẳng tìm ra tung tích gì.
“Yêu anh là niềm vui mỗi ngày của trái tim’.’
Vì vậy tôi đã từng nói với anh:
- Khi nào trưởng thành, chúng ta hãy tìm nhau, hãy cùng dắt tay nhau bước vào lễ đường giống như trong Gunny anh nhé!
Thực lòng, tôi đã từng ao ước, đã từng tưởng tượng khi ở trong lồng ngực rắn chắc của anh mình sẽ hạnh phúc thế nào, trái tim đã bao lần trật nhịp vì bao lần tưởng tượng. Ý nghĩ hãy lớn thật mau để được gặp anh không lần nào không thôi thúc tôi.
Anh là người lớn, tất nhiên không thể hứa hẹn bừa bãi với trẻ con, chỉ ôn tồn nói:
- Anh không biết trước được tương lai ra sao, không dám hứa hẹn gì nhiều, nhưng trong thời gian đợi em lớn, anh sẽ cố kiếm thật nhiều tiền để tìm được em!
Chưa lần nào anh làm tôi tổn thương, chỉ có tôi làm tổn thương anh. Ví dụ như buổi tối không thèm xin phép anh đã vô ý chạy đi chơi, đến đêm muộn mới thèm online. Ví dụ như buồn mà không thèm nói với anh, cứ giữ trong lòng. Anh biết, anh biết hết, qua những dòng chữ, anh đọc được hết cảm xúc của tôi.
Con người anh lắm lúc cổ hủ, triết lí già dặn như ông cụ non, lắm lúc lại nghịch ngợm, nô đùa vui vẻ như đứa trẻ “nhiều tuổi”. Tôi thật không tài nào hiểu được anh. Chỉ có anh hiểu được tôi – một đứa dở hơi, à không hơi hơi dở thôi.
“Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc’.’
Đúng vậy, tôi đã từng có ước nguyện được gặp anh, cưới anh và yêu anh trọn đời. Một tình yêu cứ ngỡ đơn giản mà hóa ra lại đậm sâu. Tôi chẳng cần anh phải thề non hẹn biển, chẳng cần anh nói những lời yêu có cánh. Anh như bây giờ là ổn nhất rồi.
Năm tôi học lớp 12 cũng là tròn một năm chúng tôi yêu nhau. Mới vào đầu năm học, tình cảm giữa anh và tôi đã có dấu hiệu sứt mẻ, tôi cố hàn gắn, nhưng anh thì không. Tôi đã vùi đầu vào gối và khóc rất nhiều, nước mắt tôi đêm nào cũng chảy giàn giụa. Thậm chí còn bật khóc giữa sân trường, nức nở như một cô bé mới lên ba tuổi. Con người mà yêu tôi đã biến đâu mất rồi? Sao bỗng dưng anh lạnh lùng, tỏ ra chán ngán khi nói chuyện với tôi như thế?
“Không có gì là tuyệt đối!” Đúng vậy, bao gồm cả tình yêu của anh dành cho tôi…
Tôi không biết làm thế nào để chịu đựng nỗi đau và nhớ nhung những lúc anh offline, chỉ biết lên mạng và viết ra hàng trăm cái blog, viết hết hai, ba cuốn sổ nhật kí, đọc nhiều vô cùng các câu truyện ngôn tình có kết thúc happy ending. Tôi tự nhủ, tôi sắp lớn rồi, là do anh đang bận bịu kiếm tiền để đi tìm tôi đó thôi!
Chẳng hiểu, ai đã mang mất linh hồn của anh đi, rồi để lại trong đó một linh hồn khác, một linh hồn vô cùng xa lạ và trống rỗng. Tôi cố vun đắp, ngọt ngào với anh bao nhiêu thì anh lại càng phủ nhận, lạnh lùng với tôi bấy nhiêu. Trong đầu tôi hiện lên vô số câu hỏi tại sao, tại sao và tại sao?
Tấm ảnh duy nhất anh gửi cho tôi, tôi luôn giữ nó trong một album và khóa vào, chỉ riêng tôi được phép biết tấm ảnh đó tồn tại. Hàng ngày chat với anh, tôi thường chìm đắm trong những dòng nước mắt nóng hổi. Có lẽ ước nguyện xưa kia sẽ mãi mãi không thành hiện thực. Tôi không trách anh, bởi anh cũng chưa từng cho tôi một lời hứa. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên anh đã từng nói: GaoXanh và xauxikoaiquy sẽ mãi mãi là vợ chồng, hiệu lực vĩnh cửu.
Có một ngày, anh bỗng dịu dàng, ân cần hỏi thăm sức khỏe tôi, xin lỗi tôi vì thời gian qua do công việc quá bận bịu, anh hay nổi nóng. Anh nói hãy cho anh cơ hội, anh sẽ chuộc lại tất cả lỗi lầm. Tôi cười, cười trong nước mắt, nhưng lại khóc trong hạnh phúc. Tha thứ chứ, cho cơ hội chứ, bởi vì tôi biết, trái tim này yêu anh và cần anh hơn tất cả.
Anh hứa, sẽ không làm em buồn nữa
Anh hứa, sẽ không bỏ mặc em một mình nữa
Anh hứa, sẽ không lạnh lùng với em nữa.
Có thể các cô gái sẽ hạnh phúc vì những lời hứa của người mình yêu, nhưng tôi thì không, bởi vì xưa nay, anh chưa từng hứa với tôi nhiều như thế. Anh sợ anh sẽ không thực hiện được, anh sợ sẽ làm tôi thất vọng, cho nên anh sẽ không hứa cho đến khi anh thực hiện được.
Thế nhưng, tôi vẫn chấp nhận sự quay về của anh. Bởi tôi đã quen khi có anh rồi. Làm sao chia tay, làm sao có thể quên khi trong lòng bóng dáng anh luôn ngự trị?
Tình yêu ảo? Mỗi khi nghe người ta nhắc đến cụm từ này, trái tim tôi bất giác nhói đau. Cái gì đến rồi cuối cùng cũng đến. Thời gian sau khi rạn nứt tình cảm, chúng tôi không còn thắm thiết như trước nữa.
Hạnh phúc đã buông tay, để trái tim tôi trôi dạt không bến đỗ…
Anh muốn chia tay nhưng không dám nói, vậy thì để tôi nói. Nói trước mặt thì khó, nhưng đánh mấy dòng chữ: “Chúng ta chia tay đi!” thì rất dễ.
Tôi khóc, nhưng làm sao anh thấy được những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên bàn phím, ống tay áo ướt đẫm một mảng, mắt đỏ au vì những gì đang xảy ra.
Tình đầu nhưng đâu phải tình cuối.
Tôi bắt đầu khóc nấc lên khi nhớ về quá khứ xưa cũ:
- Đừng bao giờ nói từ chia tay trước mặt anh. Nếu em mà cứng đầu không nghe lời, anh sẽ tìm bằng được em, cho em nếm mùi vị “đau khổ” của tình yêu!
Tôi nói rồi đó, nhưng anh đâu có tìm tôi? Chẳng phải tất cả đều là hư vô hay sao?
Anh chúc tôi hạnh phúc, chúc tôi đạt được điểm số cao trong kì thi Đại học sắp tới. Nụ cười chua chát khẽ nở trên môi, anh nghĩ tôi sẽ mạnh mẽ được, sẽ đứng lên ngay được sau khi anh đã đối xử tàn nhẫn với tôi sao?
Cuối năm lớp 12, anh đã rời xa tôi như thế. Sau đó, tôi không còn là con nghiện online, không còn dán chặt mắt vào cái màn hình máy tính mà biến ngay thành con mọt sách chính hiệu, vùi đầu vào ôn thi.
Ngày qua ngày, nước mắt tôi dần khô, trái tim trở nên chai sạn. Nhiều lúc tôi tự hỏi mình: Vì sao cứ phải đau khổ vì một người không có thật như thế chứ? Vì sao? Mày phải mạnh mẽ lên, cứng rắn lên!
Và cứ thế, con bé luôn tươi cười, vui vẻ ngày xưa đã biến mất. Mọi người xung quanh thường nói tôi kiêu, chảnh, lạnh. Tôi không để tâm, bởi người biết bản chất thực sự của tôi đã không còn cần tôi nữa, không còn trong cuộc sống của tôi nữa, thì tôi tỏ ra vui vẻ phỏng có ích gì?
Năm ấy, tôi lên Hà Nội thi Đại Học một mình.
Kết thúc kì thi, tôi vẫn chưa muốn rời khỏi nơi đây, bởi vì nơi đây, có anh…
Hay là gặp một lần nhỉ? Nhưng gặp anh với tư cách gì? Ừ thì người yêu cũ…
Đã ba tháng rồi chúng tôi không liên lạc, nhiều lúc tôi nhớ anh đến phát điên. Bây giờ tôi sẽ gặp anh, sẽ hỏi anh cho ra lẽ, hỏi anh vì sao đã có trong tay từng ấy yêu thương, mà lại nỡ lòng vứt bỏ?
Trên tay cầm mảnh giấy có ghi sẵn địa chỉ nhà anh, tôi bắt xe buýt và bắt đầu chuyến phiêu lưu tìm lại tình yêu cho riêng mình…
Chiều tà nắng nhẹ, tôi đơn độc trên từng con phố, người người qua lại nườm nượp, tôi đã từng ước nếu có người nào đó gọi tên tôi, cầm lấy tay tôi dắt tôi đi qua đám đông lạc lõng, hôn nhẹ vào trán tôi và nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi!” thì hạnh phúc biết bao…
Căn nhà nhỏ bé sơn màu vàng chanh mang số 26 hiện lên trước mặt, cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy điểm dừng chân mình cần đến. Tôi đứng tần ngần trước cổng nhà anh rất lâu, tim đập chân run liên hồi, khi gặp nhau sẽ nói gì đây?
- Cháu là ai thế? Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng, tôi bất ngờ quay lại nhìn người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình đó mà lễ phép thưa:
- Dạ, cháu tìm một người con trai tên… Quân ạ! Nói xong câu đó, bất giác mặt tôi cắm thẳng xuống đất, ai lại ngờ một đứa con gái như tôi lại đi tìm trai chứ!
- Nó là con trai bác, cháu là bạn bè của nó à? Chắc có việc bận bây giờ mới đến được, không sao, giờ vào thắp cho nó nén nhang, nó sẽ rất vui đó!
- Bác… có nhầm không? Thắp nén nhang là sao? Tôi cầm lấy tay bác, lệ đã dâng đầy trong khóe mắt, chắc là bác ấy nhầm rồi!
Bác hiểu cảm xúc của tôi hiện giờ, cầm chặt lấy tay tôi, giọng rất nghẹn ngào:
- Bác rất mong là bác nhầm, nhưng một năm qua, sự thực thằng Quân đã ra đi mãi mãi vẫn khiến bác khổ sở!
Tôi lùi lại phía sau hai bước, mở to mắt nhìn bác, điều gì đang xảy ra đây? Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Đầu tôi vẫn lắc liên hồi, nước mắt vẫn không ngừng chảy, tôi lắp bắp thưa với bác, tôi muốn vào thắp nén nhang cho anh, nhưng thực ra là xác nhận xem người đó có phải anh không…
Ảnh thờ người đã mất treo ngay ngắn bên cạnh ban thờ, hương khói bay nghi ngút sộc thẳng vào mũi, tôi thấy mắt mình cay cay… Khuôn mặt ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy, nụ cười ngái ngủ ngay cả lúc mơ tôi cũng thấy đang ở ngay trước mắt tôi…
- Thằng Quân nó mắc bệnh máu trắng, mất từ một năm trước rồi! Chắc cháu cũng chưa hay tin.
Một năm? Vậy người chín tháng trước làm đau trái tim tôi là ai? Thì ra người đó không phải anh, tôi biết mà, anh sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương, hứa với tôi rồi phũ phàng với tôi như thế.
- Em… có phải tên là Khanh? Giọng nói này phát ra từ phía cửa, tôi nghe thấy liền gật đầu thay cho trả lời, mặt vẫn giàn giụa nước mắt.
- Anh là bạn thân của thằng Quân! Và là người đã thay thế nó yêu em trong thời gian nó chữa bệnh! Trong thời gian điều trị, nó nằm trên giường bệnh theo dõi em qua những dòng tin nhắn trên yahoo, nó đã đấm anh khi anh đối xử tệ với em, nhưng anh cho rằng khi làm như thế, em sẽ hận và quên nó.
Tôi nhìn anh ta, cười khểnh. Rồi bất ngờ túm lấy cổ áo anh ta, mắt nhìn anh ta đau đớn:
- Tại vì sao lại giả mạo anh ấy? Tại sao không nói cho tôi biết! Tại sao anh lại vô nhân tính như thế?!
- Nó không cho anh nói, nó sợ em khóc, nó bảo em trông mạnh mẽ như thế nhưng thực ra rất yếu đuối! Em biết không? Lúc sắp mất, nó còn bắt anh hàng ngày phải treo nick, phải để nick nó luôn sáng bởi vì em đã từng nói, khi thấy nick nó online trong list bạn bè, em sẽ thấy rất thoải mái và vui vẻ. Khi nó nhắm mắt, trong tay vẫn ôm cái laptop mở hình em.
Tôi ngồi sụp xuống nền nhà, mắt vô hồn nói:
- Mau đưa tôi tới gặp anh ấy… mau lên… tôi nhớ anh ấy không chịu được nữa rồi!
Anh bạn đó hiểu ý tôi, đỡ tôi lên rồi lái xe đưa tôi đi. Ngồi sau lưng anh ta, đầu óc tôi choáng váng, không tin vào những gì vừa xảy ra.
Nơi anh an nghĩ vẫn chưa xanh cỏ, đôi bàn chân như muốn rụng rời loạng choạng chạy đến. Khẽ quỳ gối trước tấm bia đá khắc tên anh, tôi đã tin, rằng anh đã thật sự rời xa thế gian này.
Giờ thì tôi đã thật sự biết, đau là cảm giác khi tìm được anh, mà anh không còn ở nơi đó nữa, và nhớ là cảm giác không tìm thấy anh cho nỗi nhớ dừng chân.
Bia đá lạnh ngắt, nó không ấm áp như trái tim anh, như sự dịu dàng mà anh đã từng dành cho tôi. Anh cho tôi một năm, một năm để yêu anh, xong sau đó lại rời đi, không để lại vết tích gì.
- Em đã đến rồi. Nhưng anh ở đâu? Tại sao không chịu mở mắt ra nhìn em? Tại sao không cho em nhìn thấy anh, dù chỉ một lần? Anh nói sẽ đi tìm em, vậy sao lại để em đi tìm anh thế này? Con người kia, mau trả lời em đi. Chàng trai à, nằm dưới đó anh có thấy lạnh không? Còn em, em thấy trái tim em lạnh lắm, mau trở về, sưởi ấm trái tim em đi…
Tôi thổn thức nỗi lòng mình, khẽ gục nhẹ đầu trên bia đá vô tri vô giác, bất giác bật khóc thành tiếng.
Có cơn gió mùa hạ nào vừa lướt qua, như anh vừa mới trở về thăm tôi, khẽ lau khô những giọt nước mắt đang chảy trên má, giọng nói vẫn còn văng vẳng đâu đây:
- Cô bé, đừng khóc, anh vẫn luôn ở đây!
Theo Iblog
Nỗi nhớ người tha hương
Đã sang những ngày của mùa mưa da diết, Sài Gòn bắt đầu mang chút lành lạnh về đêm. Gió mát nhè nhẹ vào mặt gợi bao cảm xúc.
Có lẽ, cái se se của tiết trời không khác nào lời ru buồn một nỗi nhớ của những người tha hương. Đôi lúc trên đường đời vội vã, nặng gánh mưu sinh, ai trong chúng ta cũng một vài lần vô tình dừng lại, đơn giản chỉ để ngắm nhìn những cánh hoa vàng rơi, một vạt nắng chiều lướt qua hiên nhà, một con đường từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua trong tâm trí...
Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra chúng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà mình hằng trân trọng. Rồi sau đó, ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ; rồi vỡ òa trong nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế. Điều dễ nhớ nhất chính là đứa trẻ tung tăng trên đồng ngắm nhìn những cánh diều bay vút cao nơi trời xanh mang bao ước mơ. Tuổi thơ gắn liền những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần làm mẹ buồn và lo lắng; như chim non đến ngày đủ lông, đủ cánh rồi cũng bay, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng.
Ảnh minh họa
Những đứa trẻ sẽ lớn, sẽ trải nghiệm rồi va vấp, khó khăn, những cơn bão ập đến, cánh chim mỏi chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa, mẹ vẫn đợi và âu yếm mỉm cười khi thấy đứa trẻ không muốn lớn với mẹ chênh chao trước ngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Ra giữa dòng đời, tự mình giải quyết tất cả, mới thấy nhớ sao cái cảm giác được chở che, bảo bọc trong vòng tay gia đình.
Cuộc sống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt, chính những lúc ấy, những con người tha hương nơi thị thành lại muốn được về nơi khiến cho nỗi lòng không còn những âu lo như thế. Nơi ấy được gọi là nhà, gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhất mà cuộc sống ban tặng. Dù cho có đi đâu, làm gì và có trở thành ai đi chăng nữa chúng ta vững tin vì biết luôn còn đó một gia đình. Sẽ thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn đậm chất miền quê, tiếng cười trong trẻo của những đứa bạn ngày trẻ thơ.
Nhớ rất nhiều, nhớ những âm thanh mộc mạc của khu chợ quê vùng sông nước, nhớ con đường đến trường mát rượi bóng cây thoang thoảng mùi không khí ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc. Còn cả cái tĩnh lặng của những đêm mưa không lẫn vào đâu được. Nhớ lắm những buổi trưa hè có đứa bé trốn mẹ tắm sông dù biết sẽ có trận đòn đang đợi ở nhà. Nhớ lắm những ngày mưa, đứng lặng nhìn mẹ thiếp đi trong mệt mỏi, đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống hiên nhà, đứa bé ấy không khỏi nghĩ suy về cuộc đời.
Mẹ chịu khổ cả đời vì con, vì cả gia đình không chút thở than. Chúng ta sẽ luôn cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ chúng ta trở thành con người hiện tại. Những điều ấy sẽ được gói gém tất cả vào sâu thẳm trái tim như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở rằng không bao giờ đơn độc trên cuộc đời này. Thế đấy. Nỗi nhớ giản dị lắm, đến bất chợt và không cầu cạnh. Ai đó thường nói rồi thời gian sẽ làm phai nhòa dần những kỷ niệm, rồi mọi thứ cũng rơi vào quên lãng nhưng kỷ niệm không hề mất đi, nó vẫn nằm yên trong một góc khuất sâu nơi tâm hồn chỉ chờ đợi đến dịp lại bùng lên, rồi nỗi nhớ theo đó ùa về, ngập lòng.
Theo Iblog
'Ăn cơm trước kẻng' tôi vẫn được gia đình chồng yêu quý như con gái ruột Thế hệ bố mẹ chồng tôi nhiều người vẫn quan niệm rất cổ hủ về việc "ăn cơm trước kẻng" vì thế họ đối xử với con dâu không ra gì. ... May mắn thay, tôi lại có bố mẹ chồng khá hiện đại về tư tưởng, vì vậy, không chỉ chăm sóc mẹ con tôi rất tốt, họ còn yêu quý tôi...