Nỗi lòng người vợ gửi chồng gia trưởng, vũ phu sau khi ly hôn
Một mặt nữa là anh và gia đình anh khinh gia đình tôi vì gia đình tôi nghèo. Tôi biết mà, gia đình tôi nghèo nên không có kinh tế để giúp anh. Anh nói với tôi: “Tao cần đéo gì nhà vợ”. Câu nói đó từ lúc anh nói xong nó lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi.
Khi tôi viết lên những dòng chữ này thì vơ chông tôi đã mỗi người một nơi. Co thê noi chung tôi có duyên nhưng không có phận.
Tôi đa từng nói rằng: Tôi yêu anh và dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ mãi ở bên anh. Vậy mà tôi lại không làm được, tôi không giư lời đươc.
Nhưng chung tôi khác nhau nhiều quá, khác nhau từ hình thức đến suy nghĩ. Cách sống áp đặt và gia trưởng của anh có lẽ không hợp với tính cách của tôi, mặc dù tôi cũng đã cố nén chịu mấy năm nay. Những trận đánh thừa sống thiếu chết của anh tôi không bao giờ quên.
Đã có lần anh dùng chân đap vào mặt tôi, lúc đó tôi rất choáng. Tôi tưởng chừng như mình không thể dậy được nữa. Sau mỗi trận đánh lại là lời xin lỗi của tôi để vợ chồng được trở về với cuộc sống bình thường và anh lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhớ nhất là buổi tối hôm tôi phai làm ca đêm. Môt giơ đêm anh đến cổng công ty và anh cho rằng tôi ngủ với trai. Anh gọi tôi ra cổng. Không cần hỏi lời nào, anh đã cho tôi những cái tát làm tôi ngã ngay tại chỗ.
Gia đình tôi nghèo nên không có kinh tế để giúp anh. Anh nói với tôi: “Tao cần đéo gì nhà vợ” (Anh minh hoa)
Tôi thanh minh thì anh không tin, anh chửi tôi và có những lời lẽ xúc phạm. Anh bao: “Mày lừa được mọi người chứ không lừa được tao. Đồ gái đĩ già mồm…”. Thật sự đêm đó trong giờ làm việc tôi đã khóc và nghĩ về con người anh rất nhiều.
Nhưng hôm ây là gần Tết nên tôi cũng không muốn sang năm mới mà gia đình nhìn nhau mặt nặng mày nhẹ. Vi thê tôi cũng cho qua. Tôi tự hỏi mình: “Không hiểu sao anh lại cưới tôi làm vợ mà không có chút lòng tin nào ở tôi?”. Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng chẳng bao giờ anh hiểu được điều đó.
Tôi là một người có tính cách mạnh mẽ, sôi nổi, vậy mà khi về làm vợ anh, tôi đã biến mình thành một người khác. Chính bản thân tôi cung không hiểu nổi mình nữa. Tôi đã chiều chuộng anh, hầu hạ anh.
Video đang HOT
Buổi sáng anh đi làm, tôi nấu ăn sáng cho anh bưng lên tận phòng cho anh ăn. Ăn xong đên cái bát anh cũng để giữa nhà không cả thèm để gọn vào. Anh đi làm tôi lấy quần áo cho anh thay, tôi dắt xe xuống sân rồi lấy mũ cho anh. Đi làm về, anh thay đồ, anh vứt đồ từ cửa vào đến nhà, giầy 1 nơi, tất 1 nơi, quần áo thay xong anh vứt xuống đất rồi vợ anh đi theo để nhặt. Anh xuống nằm xem tivi, tôi nấu cơm xong tôi mời anh xuống ăn cơm.
Đây mới là những ngày thường, còn chưa nói đến những ngày anh say rượu. Một tuần có 7 ngày thì cũng phải có đến 2 – 3 ngày anh trong tình trạng người có men. Anh đi làm 1 ngày 8 tiếng, tôi cũng đi làm 1 ngày 8 tiếng thậm chí là 12 tiếng.
Anh nghĩ rằng anh đi làm về đưa tiền cho tôi là xong nghĩa vụ của một người chồng. La phu nư, tôi cũng cần được yêu thương, chia sẻ, cần có 1 bờ vai để dựa vào.
Đó là cuộc sống của tôi với anh, còn cuộc sống của tôi với mẹ chồng nữa cung ngôt ngat không kem. Thực ra, mẹ anh cũng là một người tốt, nhưng chỉ vì tôi và mẹ không hợp nhau. Mẹ anh đã từng nói với tôi: “Mày về nhà này chia rẽ tình cảm mẹ con tao, chia rẽ tình cảm chị em no”. Đên chị chông cũng nói rằng, anh là người nghe lời vợ.
Nói thật, chồng tôi là một người nghe lời vợ thì tôi không phải có ngày hôm nay. Nhưng không hiểu vì sao từ ngày không có tôi trong gia đình anh, tôi lại thấy gia đình anh vui vẻ hơn, đoàn tụ hơn. Dù sao thì tôi cũng mừng cho anh. Có lẽ tôi sinh ra không phải để dành cho anh và gia đình anh.
Một mặt nữa là anh và gia đình anh khinh gia đình tôi vì gia đình tôi nghèo. Tôi biết mà, gia đình tôi nghèo nên không có kinh tế để giúp anh. Anh nói với tôi: “Tao cần đéo gì nhà vợ”. Câu nói đó từ lúc anh nói xong nó lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi.
Trong khi gia đình tôi đối xử với anh cũng đâu đến nỗi nào. Anh có biết rằng khi tôi nói với mẹ rằng anh cờ bạc nợ tiền mẹ đã khóc vì thương anh không? Va tôi nghĩ những giọt nước mắt ấy của mẹ tôi thật lãng phí vì mẹ đã dành cho người không đáng được như vậy.
Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, và tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi cũng chưa hẳn đã hết nhưng chúng ta không thể sống mãi cuộc sống như thế này được. Vi sống với nhau mà chưa bao giờ anh đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu và thông cảm. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng luôn trách móc tôi. Trong mắt anh, tôi luôn là người sai, tôi muốn giải thoát cho chính mình.
Tôi năm nay mới có 28 tuổi, tôi không muôn se phải sống cuộc sống như đia nguc thê này nhiêu năm nữa. Nhưng tôi không biết mình chia tay anh là đúng hay sai nữa? Vi đằng sau những hành động đáng trách đó của anh thì anh lại là một người chồng tâm lý, yêu vợ con, yêu gia đình. Nhưng những hành động không kìm nén được cảm xúc của anh làm cho tôi thấy thất vọng nhiều lắm. Tôi thấy tiếc cho một người đàn ông như anh. Bơi anh sẽ là một người đáng để cho người con gái gửi trái tim nơi anh nếu anh không phải là người chồng gia trưởng, vũ phu.
Tôi năm nay mới có 28 tuổi, tôi không muôn se phải sống cuộc sống như đia nguc thê này nhiêu năm nữa. Nhưng tôi không biết mình chia tay anh là đúng hay sai nữa? (Anh minh hoa)
Tôi muốn nói với anh rằng: Sau này dù anh có đến với bất kỳ người phụ nữ nào thì anh cũng đừng vung tay đánh người ta nhé. Khi người phụ nữ bị chính người mình yêu thương đánh đập người ta sẽ cảm thấy bị tổn thương nhiều lắm.
Lời cuối cùng tôi vẫn nói với anh: Tôi mãi yêu anh và chỉ anh mà thôi. Dù thân xác của tôi không bên cạnh anh nhưng tâm hồn tôi lúc nào cũng ở nơi anh vì trái tim tôi đã dành trọn cho anh. Và một điều nữa là: Chưa bao giờ tôi phản bội anh dù là trong suy nghĩ. Ngay cả lúc này không ở cạnh anh nhưng tôi cũng chưa bao giờ có tư tưởng ấy. Tôi mong anh sớm tìm được hạnh phúc cho mình.
Theo Trí thức trẻ
Không còn trong trắng thì em lấy ai?
Em yêu anh ấy, trao trọn tất cả, giờ anh ấy bỏ em thì em còn lấy ai được nữa?
Em chào chị Thanh Bình!
Em đang gặp chuyện bế tắc trong tình cảm, em mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 23 tuổi, còn là một sinh viên năm cuối trường cao đẳng. Em là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học. Còn anh thì đã 31 tuổi rồi. Snh đã đi làm và có công việc ổn định. Em với anh quen nhau đã gần 2 năm và em cũng đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Em rất yêu anh còn về anh có yêu em hay không em cũng không biết nữa. Quen nhau được 1 năm thì anh nói lời chia tay với em. Em nói nếu cho em biết lý do thì em sẽ đồng ý chia tay. Anh thú nhận rằng anh đã có con với người phụ nữkhác. Điều đó gần đây anh mới biết. Anh và chị đó đã yêu nhau 3 năm, rồi chị đó bỏ đi lấy chồng nhưng vẫn có con với anh. Giờ anh muốn nhận lại đứa con của mình. Nhưng rồi anh từ bỏ ý định đó, chúng em vẫn tiếp tục yêu nhau.
Cho đến gần đây em mới phát hiện ra một sự thật mà đối với em thế giới như sụp đổ. Em vô tình biết được anh và một người con gái khác đã yêu nhau 10 năm. Họ vẫn thường xuyên đi lại nhà nhau. Người trong nhà anh đều muốn cưới năm nay hay người họ tổ chức đám cưới. Trong khi đó, chuyện yêu em chưa được ai biết cả. Em cũng phát hiện ra nhiều điều anh toàn nói dối em.
Em yêu anh, trao tất cả cho anh nhưng cuối cùng anh phản bội em (Ảnh minh họa)
Giờ em và anh đã chia tay nhau rồi vì em nghĩ em vẫn còn trẻ, thời gian của em còn nhiều, anh ấy không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng chị ơi em đã không còn là con gái nữa rồi làm sao sau nay em có thể đối diện với người chồng sau này của em đây chị? Em mong chị hãy cho em lời khuyên làm sao để em quên được anh đây? Và em thật sự chúc phúc cho họ chị à. Em chào chị em rất mong chị cho em một lời khuyên để quãng đường sau này của em có thể đi tiếp và không phải bận tâm về chuyện này nữa. Em xin chân thành cảm ơn ạ! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang đau khổ, không biết làm sao để quên người yêu cũ, một kẻ phụ bạc nhưng em khó quên vì nặng lòng yêu quá.
Có rất nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh giống như em, cùng chịu chung nỗi đau như em đang phải trải qua. Tình yêu mang tới hạnh phúc nhưng cũng không ít khổ đau khi yêu phải những người đàn ông tồi như vậy. Em nhận thức được vấn đề, em biết anh ta không xứng đáng, em biết em cần phải quên đi con người đó nhưng em lại không thể nào quên được. Thực ra, khi em đã hiểu những điều đó, chỉ cần có thời gian, em sẽ quên đi thôi.
Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". (Ảnh minh họa)
Rõ ràng anh ta không đáng để em nhớ, không đáng để em buồn và đau khổ. Em đã hiểu điều đó thì dần dần em sẽ nguôi ngoai nỗi đau này. Chuyện tổn thương nào rồi cũng qua đi mà thôi dù có thể nó lớn lao tới mức nào đi chăng nữa.
Em hãy ở bên những người thân, người bạn bè của em vì họ sẽ là những người giúp em nhanh chon quên đi cú sốc này. Em cũng đừng quá nặng lòng chuyện em không còn trong trắng. Xã hội luôn có những người đàn ông hiểu biết và bao dung, họ sẽ trân trọng chính con người em chứ không phải chuyện em "còn" hay "mất". Hãy mạnh mẽ lên em nhé, hạnh phúc rồi sẽ đến với những người biết sống tốt và trân trọng tình yêu.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
"Em quá nhàm chán" Nếu như không đi tới tận cùng sự thật, có lẽ Thúy đã tha thứ được cho chồng... Nằm trong đêm, Thúy nghe rõ tiếng thở đều đều của chồng. Dù biết chồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Thúy biết chồng mình chưa ngủ. Đã bao đêm rồi, cuộc sống của vợ chồng Thúy như thế nào? Từ bao giờ cặp vợ...