Nỗi khổ khi yêu phải cô nàng nức tiếng ngoan hiền
Ngày mới yêu tôi hãnh diện vì có bạn gái ngoan hiền bao nhiêu thì bây giờ càng gần cưới lại thấy sợ bất nhiêu. Tôi có cảm giác đang cưới một “mẹ trẻ” chứ không phải vợ.
Mới tiếp xúc và nhìn vẻ bề ngoài của bạn gái tôi, quả thật gọi cô ấy là hoàn hảo tuy có hơi quá nhưng cũng không phải là không thể. Bạn gái tôi sở hữu một vẻ ngoài xinh xăn, vóc dáng cân đối, ưa nhìn. Cô ấy là thạc sỹ, có công việc ổn định. Điều quan trọng hơn cả là cô ấy có tính cách ngoan hiền nên đi đâu ai cũng quý mến.
Chúng tôi yêu nhau đến giờ được khoảng hơn 2 năm. Nhưng chỉ khoảng hơn 1 năm đầu tôi thấy vui và hạnh phúc, còn lại cảm xúc đến giờ của tôi là mệt mỏi. Ở bên một người quá hoàn hảo làm tôi thấy oải kinh khủng vì bị nắn như kiểu mẹ trẻ dạy con.
Vốn là cô gái sinh ra trong gia đình nền nếp nên tất nhiên dù yêu nhau lâu như vậy tôi và cô ấy vẫn không vượt quá giới hạn. Mặc dù bản thân là đàn ông cũng có những ham muốn nhất định nhưng vì bạn gái không muốn tôi cũng không bắt ép. Vấn đề của tôi không phải chuyện cô ấy đòi giữ gìn cái trinh tiết ấy mà ở việc cô ấy sống khuôn phép quá đến mức cứng nhắc.
Ở bên một người quá hoàn hảo làm tôi thấy oải kinh khủng vì bị nắn như kiểu mẹ trẻ dạy con. (neh minh họ)
Tất nhiên, tôi hiểu yêu nhau là phải giúp đỡ để cùng nhau tiến bộ. Nhưng thử hỏi, là người yêu, là chồng sắp cưới, đi bên cạnh bạn gái mà bị cô ấy nắn từ một câu nói, từ cách ăn một bát phở không được để ra tiếng đến cách cười, cách đi… thì làm sao chịu được. Tôi không phải người hoàn mĩ nhưng bản thân tự thấy cũng không phải người thô kệch, thiếu văn hóa. Cuộc sống con người mà đi đâu, làm gì, mở miệng ra cười, nói cũng sợ người khác đánh giá thì khác nào địa ngục.
Video đang HOT
Cô ấy chê bai mọi thứ và cái gì cũng không khiến cô ấy hài lòng. Tôi từng nói nếu em cảm thấy anh kém cỏi như vậy sao lại lựa chọn yêu anh, tốt nhất là tìm người khác đúng với tiêu chuẩn của em cho đỡ mất công đào tạo. Nhưng mỗi lần tôi nói vậy cô ấy lại khóc, nói muốn tốt cho tôi mà tôi không hiểu. Tôi là người yêu đương chân thành, nghiêm túc nên cũng không muốn làm cô ấy khổ sau ngần ấy thời gian gắn bó bên nhau.
Nhưng càng lúc sức chịu đựng của tôi càng không thể chấp nhận thêm được nữa. Tan làm đi uống vài cốc bia với anh em đồng nghiệp ở ngoài ngõ cô ấy nhìn thấy về cũng lên một bài giáo huấn. Nào là “chả ra cái thể thống gì, anh đường đường là người có ăn có học mà ra ngồi đầu đường xó chợ, túm năm tụm ba hô hào mấy cốc bia chả có tí hình tượng nào cả”… Từ một việc hết sức bình thường mà bao nhiêu đàn ông, thanh niên vẫn làm tôi có cảm giác mình vừa phạm cái tội gì đáng xấu hổ lắm.
Tôi mệt mỏi vì phải gồng mình nên để trở thành viên ngọc không tì vết cho xứng với vợ sắp cưới. (Ảnh minh họa)
Cô ấy luôn nhắc tôi làm không chỉ nghĩ cho mình mà còn phải nghĩ cho thể diện của cô ấy. Cô ấy là người yêu của tôi và không muốn có một người bạn trai kém cỏi làm cô ấy phải mất mặt. Tôi mệt mỏi vì phải gồng mình nên để trở thành viên ngọc không tì vết cho xứng với vợ sắp cưới.
Thú thật, trong hơn 1 năm qua, nhiều lúc tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay nhưng lại không làm được. Chẳng lẽ bỏ cô ấy chỉ vì cô ấy tốt quá? Cái quan trọng là tôi thấy cô ấy yêu mình thật lòng nhưng cái cách chỉn chu mà cô ấy sống khiến tôi lúc nào cũng phải gồng lên, áp lực vô cùng. Có đôi lúc tôi chỉ muốn có một người bạn gái bình thường, đôi khi vụng về, đôi khi khờ khạo, nhưng cô ấy dám cùng tôi lê la vài quán hàng trên phố, mặc bộ đồ hơi ngớ ngẩn một tí cũng được chứ không phải là một cô vợ kiểu mẫu như thế này.
Giờ, tôi có nên dừng lại không? Hay như nhiều người sẽ bảo, tôi sướng không biết đường sướng,vợ sắp cưới tốt như thế mà còn không ưng thuận?
Theo Khám Phá
Nỗi khổ của cô nàng hậu đậu lần đầu ra mắt nhà người yêu
Rồi thêm nữa là thay vì bỏ bột ngọt vào canh chị lại cho hàng tá đường vào, bảo tắt bếp thì chị vặn to hơn khiến canh trào hết ra ngoài... cứ như thế món nào cũng được chị chế biến "đặc biệt", nên cả nhà được buổi ra nhà hàng ăn.
Nhiều cô nàng còn phải thúc giục người yêu để được đưa về nhà ra mắt còn không được, ấy vậy mà Hồng Hạnh lại năm lần bảy lượt chối đây đẩy. Những lần đầu, lần hai, lần ba còn tạm chấp nhận vì những lý do bận, chưa chuẩn bị tinh thần... của chị. Nhưng lần nào chị cũng lảng tránh vấn đề ra mắt, cưới xin khiến anh sinh nghi.
Mấy ngày liền anh nằm suy nghĩ, đặt ra đủ mọi tình huống, nào là cô ấy không yêu mình, cô ấy có người khác, cô ấy không có ý định yêu nghiêm túc... khiến anh càng quyết tâm phải đưa bằng được chị về nhà ra mắt.
Hôm đó, khi đang ngồi ăn bên nhà hàng ven hồ Tây, anh lại tiếp tục nói đến đề nghị đưa chị về ra mắt gia đình. Lúc đầu chị lại tìm cớ bận để trì hoãn, nhưng vì anh quá dứt khoát nên chị đành miễn cưỡng chấp nhận. Sự thật không như những gì anh nghĩ. Chị cũng muốn về n hà anh ra mắt lắm chứ, nhưng vì chị sợ, sợ về phải nấu nướng, phải rửa bát, phải cắt gọt hoa quả, rửa rau... Anh càng thúc giục càng khiến chị khổ tâm.
Chị vốn là gái Hà Nội gốc, gia đình lại khá giả, hơn thế bố mẹ chị hiếm muộn, mãi sau này mới sinh được chị nên cưng chiều lắm. Chị thông minh, xinh đẹp, học hành tử tế, công việc ổn định nên được nhiều người theo đuổi. Chỉ nhìn vào mẽ bề ngoài ai cũng nghĩ chị hoàn hảo lắm, nhưng đằng sau vẻ hồng nhan ấy lại có vô số "tật xấu" khiến các chàng trai hẹn hò với chị chỉ được vài ba tháng là nói lời chia tay.
Đấy là do từ bé được cưng chiều nên đến khi lớn chị vẫn như đứa trẻ đang tập đi vậy, cơm không biết nấu, rau không biết nhặt, hoa quả không biết gọt, thịt cá không phân biệt nổi, mọi việc mà những người con gái nên biết với chị đều xa lạ. Từ lúc quen anh, yêu anh, chị luôn sống trong nỗi lo sợ mất anh như bao lần yêu trước.
Chẳng vì thế mà từ trước đến nay chị không dám mời anh về nhà ăn cơm, cũng không dám về nhà anh ra mắt... chỉ dám tự tin cùng anh đến các nhà hàng, quán xá ăn uống. Chị sợ anh thấy được mình vụng, không biết làm việc nhà mà bỏ rơi chị như những người con trai trước kia.
Thời gian gần đây chị thường hay "mất tích", thất hẹn với anh cũng chỉ vì cố tập trung thời gian cho việc học nấu ăn. Nhưng càng học chị lại càng cảm thấy thất vọng, vì sau gần 1 tháng chăm chỉ học tập chị vẫn không thể nấu được một món ra hồn. Lúc đầu chị đổ lỗi cho mẹ, vì đã quá chiều chị, sau rồi chị tự dằn vặt bản thân vì kém cỏi, vì vụng về, hậu đậu. Đôi bàn tay thon thả, trắng nõn nà ấy không biết đã bao lần chảy máu vì học nấu ăn. Chị phải giấu cha mẹ việc chị đi học thêm lớp nấu ăn, chị sợ mẹ chị thương con mà mắng, mà bắt chị chia tay với anh.
Nỗi khổ tâm ấy chị không dám nói ra, cứ một mình chịu đựng, đêm đêm lại khóc vì cảm thấy tủi thân. Còn anh thì lại nghĩ chị chán anh nên cũng lạnh nhạt với chị hơn. Thấy vậy, chị lo sợ nên lần này cũng quyết lấy hết dũng khí nhận lời về nhà anh ra mắt.
Lần đầu tiên chị bước chân vào nhà anh, khác hẳn với những suy nghĩ, căng thẳng, lo toan của chị đêm qua. Với nét đẹp hiền dịu, giọng nói nhỏ nhẹ và thái độ lễ phép, chị rất được lòng gia đình anh. Đúng như dự đoán, chị được mẹ anh gọi vào bếp phụ nấu ăn, nhưng vì thật thà và ngây thơ, chị nói thật với mẹ anh "Con xin lỗi bác, thật sự là con không biết nấu ăn, bác có việc gì cần giúp, bác cứ dạy con, con nhớ rồi con làm được...". Mẹ anh thấy chị ngoan ngoãn nên càng tỏ vẻ quý mến.
Tiếng cười gần như vang khắp nhà chỉ vì sự ngây thơ quá mức, cũng như tài nấu ăn "bá đạo" của chị khiến cả nhà được phen tá hỏa. Việc là, mẹ anh nhờ chị bóc giúp củ hành, nhưng chị không biết đâu là hành là tỏi nên bóc hẳn cả bát tỏi đầy. Rồi thêm nữa là thay vì bỏ bột ngọt vào canh chị lại cho hàng tá đường vào, bảo tắt bếp thì chị vặn to hơn khiến canh trào hết ra ngoài... cứ như thế món nào cũng được chị chế biến "đặc biệt", nên cả nhà được buổi ra nhà hàng ăn.
Thế nhưng, chị lại cảm thấy hạnh phúc vì có thể bộc lộ được con người thật của mình mà vẫn nhận được sự yêu mến của gia đình anh, nhất là mẹ anh, chị vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sau khi ra mắt nhà người yêu, chị tự tin hơn hẳn, không cần phải che giấu, từ đó chị thường xuyên qua nhà anh, nhờ mẹ anh dạy nấu nướng, cắt gọt hoa quả. "Mẹ chồng", "nàng dâu" thân lại càng thân. 2 tháng sau đó, hai người quyết định kết hôn, lúc này chị cảm thấy hạnh phúc mà không còn chút gì bận tâm, lo lắng như trước kia.
Theo ĐSPL
Chờ người yêu khởi nghiệp, đành tới đâu hay tới đó! Đáng tiếc thay, thời thanh xuân đẹp đẽ lại vừa là thời gian tốt nhất để khởi nghiệp lẫn lập gia đình và nuôi dạy con cái. Người yêu tôi cũng là một người đang khởi nghiệp. Tôi luôn muốn ủng hộ anh ấy, dĩ nhiên không thể thiếu những dự định, ước mơ của anh. Từ khi bắt đầu công việc, anh...